Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Du từng nói, tất cả mọi người tiến vào đây, trong cảnh giới thứ hai này, nhanh nhất là mấy canh giờ, chậm thì mấy ngày mới lần lượt tỉnh lại.

- Trước khi bọn họ tỉnh lại, ưu thế của ta vô cùng lớn!

Mạnh Hạo day trán, không suy nghĩ câu nói của cô gái nữa, mà trầm tư suy nghĩ về thế giới viễn cổ hư ảo này.

- Với thân phận hiện tại của ta, bọn họ căn bản không phải đối thủ của ta, chỉ cần bị ta tìm thấy, sinh tử đều do ta quyết định!

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên vẻ lạnh lùng, đối với quyền lợi của đệ tử thân truyền, hắn tuy vẫn còn chưa nắm được hết, nhưng cũng có thể cảm nhận được.

- Đáng tiếc không biết ký thân của những người khác là ai. Nhưng mà ký thân tốt nhất của Quý gia, là một đệ tử hạch tâm, vậy thì... Ta sẽ đi tìm gã ra, rồi phế gã đi!

Mạnh Hạo lập tức đứng dậy, nhưng khoảnh khắc hắn đứng dậy, đột nhiên tiếng sấm vang lên. Chỉ thấy bảy tám tia chớp ầm ầm lao tới, đánh thẳng lên người Mạnh Hạo.

Tia chớp quá bất ngờ, Mạnh Hạo run lên, phun ra một ngụm máu tươi, ngã thẳng xuống đất, hắn sững sờ. Uy lực của tia chớp mạnh đến mức khiến hắn cảm thấy đáng sợ, tuy nói là thế giới hư ảo, nhưng khoảnh khắc nguy cơ sinh tử, khiến Mạnh Hạo cảm thấy hít thở khó khăn.

- Có chuyện gì vậy!

Mạnh Hạo vội nhìn lên bầu trời, lập tức phát hiện bầu trời vẫn trong xanh, mà quanh đó... tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông, hình người có, hình dạng yêu quái cũng có, ai nấy vẻ mặt cổ quái. Thậm chí không ít người lộ vẻ vui mừng, nhìn về phía bản thân trên đỉnh núi.

Nhưng mà lại giống như tức giận mà không dám nói, sợ rằng bản thân bị chú ý, ai nấy nhanh chóng làm ra vẻ không thấy gì, mau chóng chạy đi.

Mạnh Hạo sửng sốt, hắn cảm thấy không thích hợp, lúc này chần chừ một chút, sau đó cắn răng, đứng bật dậy. Chín đại đỉnh xung quanh, lập tức xuất hiện những tiếng ong ong, trong đó lập tức bay ra chín sợi xích, trói chặt Mạnh Hạo lại, treo lên không trung.

Mạnh Hạo còn chưa hiểu chuyện gì, trên bầu trời đã lại có bảy tám tia chớp đánh xuống, toàn bộ đánh lên người Mạnh Hạo. Mạnh Hạo một lần nữa phun máu, sắc mặt tái nhợt. Hắn phát hiện những đệ tử Yêu Tiên Tông xung quanh đó lại một lần nữa nhìn cả về phía mình.

Vẻ mặt bọn họ cổ quái, có sảng khoái, có giải hận, như nhìn thấy Mạnh Hạo bị sét đánh, bọn họ đều thấy sảng khoái, mấy lần muốn vỗ tay khen hay.

- Chết tiệt, rốt cuộc là có chuyện gì! Ta không phải đệ tử thân truyền sao. Sao lại thế này!

Mạnh Hạo lần đầu tiên thực sự sợ hãi, uy lực tia chớp mạnh mẽ, lần thứ hai vừa rồi, khiến cho hắn như sắp tan vỡ.

Lúc này hắn mới nghĩ đến lời cô gái lúc trước nói, cái gì hối lỗi, cái gì phiền phức lớn rồi. Trong mắt Mạnh Hạo, đây căn bản chính là một trách phạt!

Thậm chí trên ngọn núi thứ tư, cũng có không ít tu sĩ nhanh chóng bay ra, phóng thẳng về phía mình.

- Đại sư huynh, chớ phản kháng, lần này thực sự là phiền toái lớn rồi, huynh... Hay là huynh nhận sai đi...

- Phải đó đại sư huynh, lần này chưởng giáo chân nhân thật sự tức giận. Ài, huynh rõ ràng không nên, làm sao lại trộm đi chí bảo của núi thứ sáu, tặng cho yêu nữ Triệu gia kia chứ!

- Nói bậy, rõ ràng là đại sư huynh bị yêu nữ mê hoặc, không phải đại sư huynh sai, mà là do yêu nữ đáng chết kia!

Mấy trăm người bay ra từ ngọn núi thứ tư, ai nấy cũng đều căng thẳng, rất đau lòng nhìn Mạnh Hạo, lần lượt mở miệng.

Khi những người này nói ra, Mạnh Hạo chấn động tâm thần, một chút ký ức trong đầu hắn lập tức rõ ràng. Những ký ức này khiến Mạnh Hạo hiểu rõ, thân phận của bản thân vào lúc này, Kha Cửu Tư của ngọn núi thứ tư, vốn cũng không phải là mang tên này.

Người luôn phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, nhưng phụ thân của Kha Cửu Tư, trong cơn giận dữ đã ép y đổi tên, gọi là Cửu Tư. Ý là bảo y làm bất cứ chuyện gì, cũng phải suy nghĩ chín lần rồi mới được làm.

Nhưng hiển nhiên... Thay đổi tên rồi, vẫn không thể ảnh hưởng đến Kha Cửu Tư hoành hành phô trương trong Yêu Tiên Tông. E rằng có đổi tên y thành Kha Cửu Bách Vạn Tư, cũng vẫn vô dụng thôi.

Y quả thực là đệ tử thân truyền, nhưng tu vi thấp nhất, hơn nữa còn chơi bời nhất trong số các đệ tử thân truyền. Trong cả Yêu Tiên Tông, không ai không biết, không ai không rõ, tính khí nóng nảy, động tý là ra tay, bắt nạt mọi người, được xưng là Yêu Tiên Đệ Nhất Bá.

Thậm chí y đã đến mức, chỉ riêng cái tên, đã có thể khiến đệ tử ngoại môn sụp xuống quỳ lạy, đệ tử nội môn nghe thấy giật mình, khiến những đệ tử truyền thừa khác cau mày nhăn mặt, khiến cả trưởng lão tông môn và bảy chưởng giáo toàn bộ đều đau đầu.

Nửa đời trước của y, không biết đã làm bao nhiêu chuyện hoang đường, tất cả đều khiến phụ thân y, chưởng giáo ngọn núi thứ tư, một trong chí tôn, Kha Vân Hải không ngừng bù đắp, không ngừng giải quyết tất cả phân tranh xảy ra vì y.

Cho đến mấy hôm trước, y lại trộm mất chí bảo núi thứ sáu, tặng cho người ngoài. Chuyện này cuối cùng dây dưa quá lớn, cho dù là phụ thân y, cũng không thể không uốn lưng, mới có thể hóa giải sự việc này.

Mạnh Hạo lúc này cười khổ, thân thể hắn một lần nữa bị những tia chớp kia ép trở về trung tâm tế đàn, rồi sau đó, những tia chớp kia liền biến mất. Nhưng Mạnh Hạo hiểu, chỉ cần bản thân dám đứng dậy, hoặc là có hành động khác, sấm sét tất nhiên sẽ tới.

- Tiểu Tổ, đại sư huynh, nhận sai đi, đừng cãi lại chưởng giáo nữa...

Đệ tử ngọn núi thứ tư xung quanh, đều tới gần, đau lòng nhìn Mạnh Hạo. Cho dù Kha Cửu Tư ngang ngược hoành hành, nhưng đó là với bên ngoài, với người của ngọn núi thứ tư, thì lại hoàn toàn giống như một đứa trẻ, tình cảm mọi người đối với y rất sâu sắc.

Lúc này núi thứ tư, càng ngày càng có nhiều đệ tử đang nhanh chóng đi tới khuyên ngăn.

Vẻ mặt Mạnh Hạo trắng bệch, trong lòng buồn bực đến cực điểm. Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ được, lại có kết quả như thế này.

- Muốn bảo ta nhận sai, vậy không thể nào!

Mạnh Hạo lộ vẻ quyết đoán, hít sâu một hơi, vội lớn tiếng mở miệng.

- Cửu Tư sai rồi, lần này Cửu Tư quả thực sai rồi!

Lời này vừa nói ra, bốn phía lập tức lặng yên, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, bất ngờ nhìn Mạnh Hạo. Trước đó tuy bọn họ có khuyên giải, nhưng đều rõ ràng tính tình của tiểu tổ tông, đó là cho dù có chết cũng sẽ không nhận sai.

Nhưng hiện giờ, lại nhận sai rồi.

Không chỉ bọn họ sửng sốt, lúc này một trận cuồng phong như quét ngang trời đất, một bàn tay hư ảo, xuất hiện giữa không trung chộp lấy Mạnh Hạo. Ngay khi Mạnh Hạo chấn động tâm thần, đã kéo hắn vào trong một động phủ của núi thứ tư.

Đồng thời, một giọng nói già nua như tức giận ngập trời, lại có chút đau lòng, truyền khắp cả Yêu Tiên Tông.

- Lão lục, đứa con hư hỏng của ta đã biết sai, từ giờ còn bất cứ ai dám nhắc nửa lời về chuyện này nữa, đừng trách Kha mỗ trở mặt!

Giọng nói mạnh mẽ bá đạo, truyền khắp bốn phương, trời đất chấn động.

Mạnh Hạo bị bàn tay to lớn kia kéo thẳng vào trong một động phủ rộng rãi, ném mạnh trên mặt đất. Nhưng lúc rơi xuống, lực đạo lại tán đi, khiến cú ngã này của Mạnh Hạo không có một chút đau đớn nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK