Đó là giấc mộng của hắn, từ khi bước vào Tu Chân giới, càng đi càng kiên định giấc mơ này.
Người sống một lần, không muốn làm con sâu cái kiến!
Vì giấc mộng này, hắn bước vào Nam Vực, vì giấc mộng này, hắn tới Mặc Thổ, vì giấc mộng này, hắn lại tới Tây Mạc tìm ra con đường ngũ sắc Nguyên Anh của bản thân mình.
Tất cả, theo thời gian trôi qua, đã thành một con đường không thể xóa nhòa trong lòng Mạnh Hạo.
Sắc mặt Ô Linh tái nhợt, cắn môi, nàng nhìn vẻ bình tĩnh của Mạnh Hạo, cảm nhận được ánh mắt đó không hề có vẻ động lòng với thân thể mình. Chỉ là quả thực như lời đối phương, hắn coi trọng không phải thân thể của bản thân.
Ánh trăng chiếu lên người Ô Linh, nàng nghiến răng, cay đắng ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, đang định cất lời, đột nhiên đôi mắt Mạnh Hạo co rút, ánh mắt ngay khoảnh khắc này dừng lại ở vị trí trái tim, chỗ lồng ngực Ô Linh.
Khoảnh khắc này, dưới ánh trăng sáng, Mạnh Hạo lần đầu tiên nhìn thấy trên cổ Ô Linh, có một sợi dây chuyền.
Đó là một sợi dây chuyền màu bạc, dưới ánh trăng, phát ra ánh sáng dịu dàng, có hình những cánh hoa, bảy cánh hoa, kết thành một bông hoa màu bạc.
Gần như ngay khi Mạnh Hạo nhìn thấy sợi dây, Bỉ Ngạn hoa đã được Thủy Đông Lưu phong ấn, rất lâu không phát tác trong cơ thể hắn, ngay lúc này, lại có dấu hiệu tỉnh dậy.
Dấu hiệu này vô cùng đột ngột, gần như ngay chớp mắt đó, cơn đau xuất hiện khắp toàn thân Mạnh Hạo, khiến sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi.
Cũng may tu vi Mạnh Hạo lúc này hơn xa năm đó, cho dù cơn đau như thủy triều, bao phủ khắp toàn thân, nhưng nhìn từ ngoài, Ô Linh chỉ thấy sắc mặt Mạnh Hạo thay đổi rồi lại trở về bình thường.
Tay phải Mạnh Hạo đột nhiên đưa lên, chộp lấy, dây chuyền trên cổ Ô Linh lập tức đứt ra, hóa thành một luồng ngân quang, bay thẳng vào tay Mạnh Hạo.
- Vật này ngươi làm sao có được.
Lúc này Mạnh Hạo đã đau nhức khắp người, khiến hắn tu vi chấn động, không ngừng xung kích Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể, Bỉ Ngạn Hoa thì muốn thoát khỏi phong ấn, tu vi của hắn thì toàn lực áp chế, nhưng từ bên ngoài, không ai phát hiện ra chút nào.
Ô Linh ngây ra, bất giác đưa tay lên cổ.
- Là mẫu thân ta cho ta...
- Ngươi có thể đi rồi, chuyện của Ô Trần, ta sẽ suy nghĩ.
Mạnh Hạo nói xong, nhắm mắt lại, không hề trả lại dây chuyền trong tay.
Ô Linh hơi chần chừ, cúi đầu mặc xiêm y lên, hướng Mạnh Hạo vái một cái, tâm trạng phức tạp phiền muộn, quay người rời đi.
Gần như ngay khi Ô Linh rời khỏi sân viện, Mạnh Hạo cũng không còn có thể áp chế cơn đau, sắc mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi rơi xuống, toàn thân đẫm mồ hôi. Tay trái hắn vung mạnh lên, đồ đằng Thanh Mộc trên trán lập tức biến hóa, Vô Mục tằm xuất hiện trên mu tay, dị yêu xung quanh đồng thời cảnh giác. Tiếp đó một màn ánh sáng nhu hòa lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, tràn ra xung quanh, bao bọc lấy cả sân viện, thân thể Mạnh Hạo chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc phun ra máu tươi, không phải chỉ là màu đỏ, mà có bốn màu, giữa không trung, ngụm máu này hóa thành sương, ngưng kết thành một đóa Bỉ Ngạn Hoa, mang theo vẻ dữ tợn và không cam lòng, gào thét với Mạnh Hạo.
Trong mắt con ngươi Mạnh Hạo xuất hiện một tia tàn nhẫn, Kim Đan hoàn mỹ toàn lực vận chuyển. Hắn nhắm hai mắt lại, không ngừng trấn áp, khoảng chừng một tuần hương, thân thể hắn đột nhiên chấn động.
- Ngươi muốn ra sao, có thể!
Mạnh Hạo hừ lạnh, vỗ lên túi trữ vật, một cuộn tranh bay ra, lơ lửng trước mặt hắn, như có lực lượng vô hình giằng co, muốn mở cuốn tranh có chứa Bỉ Ngạn Hoa này ra.
Hai mắt Mạnh Hạo đột nhiên mở ra, lạnh lùng nhìn cuộn tranh, chỉ có Mạnh Hạo mới có thể nghe thấy tiếng gào thét từ trong đó truyền ra. Một người một tranh, trong sân viện này, trong muôn vàn phòng hộ, giằng co một canh giờ.
Cho đến khi cuộn tranh phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, dần dần ảm đạm, rơi trên mặt đất, Mạnh Hạo mới thở dài một hơi, nhắm mắt lại. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, cả người về cơ bản đã khôi phục bình thường, chỉ có vẻ mặt vẫn rất âm trầm.
- Nó đã sớm thức tỉnh rồi!
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên vẻ tàn nhẫn, vừa rồi Bỉ Ngạn Hoa giãy dụa quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức không thể nào giống như mới tỉnh lại, mà như đã tích lũy một thời gian, chuẩn bị một lần phá tan phong ấn.
- Ta vốn cho rằng nó luôn bị phong ấn, vẫn luôn ngủ say, nhưng xem ra, nó không biết đã thức dậy từ khi nào. Thế nhưng nó lại không hề có chút nhúc nhích, mà chuẩn bị đến thời khắc quan trọng, thừa dịp ta không phòng bị, toàn lực giãy dụa...
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trong tay.
- Nếu không phải thứ này dẫn tới một chút phản ứng bản năng của nó, bị ta phát hiện ra, sợ là nó sẽ vẫn ẩn nhẫn, cho đến khi một kích tuyệt sát!
Mạnh Hạo im lặng. Hắn biết rõ rằng, nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên phát hiện chuyện này, nếu thực sự cho Bỉ Ngạn Hoa thêm thời gian, ẩn nấp trong cơ thể mình, vậy bản thân, rất có thể vào thời khắc quan trọng nhất, không chút phòng bị, cuối cùng thực sự bị nó giãy khỏi phong ấn, thậm chí còn bị nó chiếm giữ thân thể.
Nghĩ tới đây, với tu vi và định lực của Mạnh Hạo, cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
- Thứ này là gì, lại khiến nó trong khi ẩn nấp sợ ta phát hiện, cũng không nhịn được xuất hiện biến hóa bản năng của Bỉ Ngạn Hoa.
Mạnh Hạo cúi đầu, cẩn thận quan sát sợi dây chuyền trong tay, đôi mắt lóe lên, linh thức cũng tản ra, nhưng lại không có thu hoạch gì.
Mạnh Hạo hơi suy tư, đột nhiên giơ tay, ấn lên mắt trái, có một tia tiên khí của tiên nhân chỉ lộ trong cơ thể bỗng vận chuyển, ngưng tụ trong mắt trái. Trong khoảnh khắc, mắt trái nháy nháy bảy tám lần, chiếu ra ánh sáng mạnh, nhìn về phía dây chuyền.
Chỉ vừa mới nhìn, sợi dây chuyền trong mắt Mạnh Hạo, đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước. Nó căn bản không phải là sợi dây chuyền, mà cũng là một đóa Bỉ Ngạn Hoa.
Cho dù là bảy cảnh hoa, nhưng lại chỉ có một màu, trên đó có tử khí mịt mù, mà hình như, còn có một tia sinh cơ yếu ớt.
Nếu trong một vài hoàn cảnh đặc thù, tia sinh cơ này có thể quật khởi, một lần nữa sống lại.
- Đây... Chẳng lẽ là... Hạt giống Bỉ Ngạn Hoa!
Trong đầu Mạnh Hạo, đột nhiên hiểu ra, mắt trái lóe lên, khôi phục như bình thường, sắc mặt hắn càng tái nhợt, nhưng tay phải lại nắm chặt sợi dây chuyền.
Hắn hít thở gấp gáp, một lúc lâu mới hồi phục bình thường.
- Khó trách Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể ta cực kỳ ẩn nhẫn cũng phải xuất hiện biến hóa bản năng... Nó muốn nuốt hạt giống Bỉ Ngạn Hoa này, để có thể làm bản thân càng thêm mạnh mẽ.
Mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn mang, tay phải dùng sức, muốn bóp nát hạt giống Bỉ Ngạn Hoa này, nhưng hắn đột nhiên nghĩ gì đó, trầm ngâm giây lát. Cầm hạt giống này trong tay, hắn cẩn thận quan sát một chút, đột nhiên lộ ra ánh sáng kỳ dị.