Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tất cả những hình ảnh này biến mất, trên trán Mạnh Hạo lưu lại đều là mồ hôi lạnh. Hắn không nghĩ tới chính mình lấy pháp thuật Tiên Mục nhìn qua, thế mà lại thấy được một màn kinh người như vậy.Giờ phút này hai mắt khôi phục bình thường, hắn nhìn về phía mặt đất, tất cả như thường. Sơn mạch vẫn là sơn mạch, không phải hắc long gào thét, mà xa xa, nơi mà Mạnh Hạo dùng Tiên Mục nhìn thấy hắc điệp, giờ phút này nhìn lại, chỉ là một mảnh sơn mạch rất bình thường mà thôi.Chỉ có một điểm đặc biệt duy nhất, khu vực đấy dường như là nơi giao hội của hầu hết sơn mạch.

- Kiều nô, hắc long, hồ điệp.... Khư Kiều giới này thần bí khó lường.Mạnh Hạo trầm mặc, thân mình từ trên hòn đá bay ra, đứng ở giữa không trung. Hắn nhìn hòn đá trăm trượng bay đi hướng khác, trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn về hướng khu vực mà Tiên Mục thấy có hắc điệp ở phía xa xa.

- Ta lúc trước nhìn thấy, hình như là tiên thổ. Tuyệt đối không sai.... hàm lượng tiên thổ khổng lồ như thế, nếu ta lấy được toàn bộ, có lẽ sẽ ngưng tụ ra được đồ đằng thổ!Mạnh Hạo đứng ở giữa không trung, có chút chần chờ. Một màn đã thấy trong Tiên Mục làm cho Mạnh Hạo có loại cảm giác kinh tâm động phách.

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, muốn thành người trên người, thì trả giá một chút đại giới cũng là phải!Một lát sau, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ quyết đoán, thân mình hóa thành một đạo cầu vồng, bay về khu vực mà Tiên Mục đoán là có tồn tại hắc điệp, mau chóng đuổi theo.Mạnh Hạo âm thầm phân tích, từ vùng đất Tây Mạc đến nơi đây có hơn hai mươi người, không có khả năng có người đồng thời có được tiên nhân chỉ đường như của mình, có thể dùng pháp thuật Tiên Mục. Kể từ đó, có thể nhìn ra con bướm kia, có lẽ chỉ có chính mình.

- Một khi đã như vậy, khả năng những người khác tranh đoạt với mình sẽ rất nhỏ.Nếu đã như thế mà còn muốn buông tay thì Mạnh Hạo không cam lòng, giờ phút này nếu đã hạ quyết tâm, hắn cũng không do dự nữa, tốc độ cực nhanh, đi thẳng đến phía trước. Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã bảy ngày.

Bảy ngày này, Mạnh Hạo vẫn luôn đi về phía trước, trên đường hắn lại triển khai hai lần pháp thuật Tiên Mục, nhìn hắc điệp kia cắn nuốt hắc long ở bát phương, cảm thụ được khí thế bàng bạc của hắc điệp.

Cho đến ngày thứ tám thì Mạnh Hạo rốt cục tới khu vực nơi này.Đây là nơi giao hội của hơn mười ngọn sơn mạch, ở đây, Mạnh Hạo thấy được một thung lũng cực lớn. Trong thung lũng này từng trận sương trắng lượn lờ, ngăn cản linh thức lan tràn, khi thì quay cuồng như muốn cắn nuốt cả sơn hà.Mạnh Hạo bay vòng quanh thung lũng này một vòng, mày kiếm dần dần nhăn lại. Nhìn sương mù loãng kia, hai mắt hắn chợt lóe, tay phải khi nhấc lên một thanh phi kiếm xuất hiện, vung vẩy, phi kiếm này gào thét, lao thẳng về phía sương mù.Nháy mắt nhập vào trong đó, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở bên cạnh thung lũng, hai mắt khép kín, linh thức hóa thành một sợi dây nhỏ, kết nối với thanh phi kiếm kia, gào thét ở trong sương mù.Nơi đây sương mù đậm, lấy tốc độ phi kiếm, dùng một nén nhang mới xuyên qua được. Nhưng ngay khoảnh khắc khi phi kiếm xuyên thấu sương mù, xuất hiện ở phía dưới thung lũng,

Mạnh Hạo thấy được chính là một mảnh lòe lòe sáng lên, rõ ràng toàn bộ kiến trúc đều là dùng tiên thổ cấu tạo mà nên. Không đợi nhìn cẩn thận, lập tức một đạo thân ảnh nháy mắt xuất hiện ở trong linh thức của hắn, oanh một tiếng, phi kiếm trực tiếp dập nát, hơn nữa còn có một cỗ lực lượng hủy diệt, theo linh thức Mạnh Hạo tràn ra, chỉ thẳng hướng Mạnh Hạo.Mạnh Hạo biến sắc, nhưng hắn sớm có chuẩn bị, gần như ngay khoảnh khắc khi phi kiếm vỡ vụn, liền không chút do dự chặt đứt linh thức, cản trở lực hủy diệt kia lan tràn.Linh thức tự đoạn, làm cho sắc mặt Mạnh Hạo có chút tái nhợt.

- Toàn bộ kiến trúc đều là do tiên thổ tạo thành.... Nơi đây rốt cuộc là địa phương nào!Mạnh Hạo hô hấp có chút dồn dập, hai mắt chớp động. Tất cả những gì có sau đám sương mù này, mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng vẫn làm cho Mạnh Hạo kinh hãi không thôi.

- Đạp Tiên cầu sau khi băng toái thì hóa thành Khư Kiều giới, qua nhiều năm như vậy, không biết mở ra bao nhiêu lần, mỗi lần đều có một số Tây Mạc tu sĩ đến đây...

- Ta không tin nhiều năm như vậy, không ai tìm được nơi này. Nhưng cố tình cho tới bây giờ, nơi đây vẫn còn nhiều tiên thổ như vậy, có phải đã thuyết minh, nơi đây cực kỳ nguy hiểm hay không!

- Người tới tất chết!Mạnh Hạo trầm tư, bỗng nhiên tâm thần vừa động, tay phải vung lên, thân thể lập tức biến mất.Không lâu sau khi Mạnh Hạo biến mất, nơi thiên không xa xa, có một đạo cầu vồng gào thét mà đến. Kia là một nữ tử, mặc váy dài màu trắng, tướng mạo xinh đẹp, da thịt như ngọc, chính là... Triệu U Lan!Nàng này đi tới trước thì rất là cẩn thận, sau khi đến nơi này thì giống như Mạnh Hạo, đầu tiên là bay vòng quanh mấy vòng, tìm một chỗ bên cạnh thung lũng ngồi xuống. Khi đang muốn triển khai mấy thủ đoạn tra xét sương mù, bỗng nhiên mắt phượng của nàng chợt lóe, ngọc thủ khi nhấc lên, một con nhện màu trắng, lập tức hóa thành một đạo bạch quang, khoảnh khắc thẳng đi vào sương mù.

Nhưng ngay một cái chớp mắt khi mắt thấy bạch quang này sẽ đụng tới sương mù, bỗng nhiên bạch quang này chuyển một cái, như rồng ngẩng đầu vậy chợt dựng lên, nhưng lại... trong nháy mắt lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo biến mất lúc trước.

- Trốn trốn tránh tránh, còn không ra!Triệu U Lan lãnh đạm mở miệng, lời chưa dứt, đạo bạch quang kia đã khoảnh khắc mà đi, khi đụng chạm với khu vực trống trải kia thì đột nhiên va chạm ra sóng gợn. Bên trong sóng gợn quanh quẩn này, một ngón tay từ trong hư vô vươn ra, trực tiếp điểm một cái lên trên bạch quang này.Oanh một tiếng, khi bạch quang tiêu tán thì thân ảnh Mạnh Hạo từ trong trống rỗng xuất hiện, khi ngẩng đầu thì ánh mắt hiện lên vẻ lãnh lệ.

- Là ngươi!Mắt phượng của Triệu U Lan mạnh mẽ co rụt lại, lập tức lộ ra một chút hàn mang cùng sát cơ, cánh tay phải sớm đã khôi phục của nàng, giờ phút này tán ra trận trận đau đớn đến từ tâm thần.Mạnh Hạo nheo lại hai mắt, ở chỗ này nhìn thấy Triệu U Lan, đủ để thuyết minh rất nhiều vấn đề. Vả lại xem nàng này lúc trước cẩn thận như thế, rõ ràng là cũng biết được kỳ dị của nơi đây.Mặt khác, quan trọng nhất, là nàng này tu vi lúc trước đoán chừng cỡ Kết Đan đại viên mãn mà thôi, nhưng hôm nay... thế mà lại đạt đến trình độ Nguyên Anh trung kỳ.

Thậm chí xem tu vi dao động này, ẩn ẩn là bộ dạng trung kỳ đỉnh phong, giống như theo thời gian trôi qua, có thể trở thành Nguyên Anh hậu kỳ.Thời gian ngắn ngủn hơn nửa năm, tu vi đột nhiên tăng mạnh như thế, một điểm này, Mạnh Hạo tin tưởng phương pháp có thể làm được như vậy, thế gian hiếm thấy!

- Như vậy liền chỉ có một khả năng.Khi hai mắt Mạnh Hạo hơi hơi chớp động thì trong mắt Triệu U Lan chợt lóe sát cơ. Đối với Mạnh Hạo này, nàng có kính nể, nhưng càng nhiều hơn là sát cơ, giờ phút này nháy mắt khi nhận ra Mạnh Hạo, thân thể nàng bỗng nhiên nhảy lên, bên ngoài thân thể lập tức bùng lên quang mang trăm trượng, có con nhện màu trắng thật lớn biến ảo, lao thẳng đến Mạnh Hạo.Hiển nhiên, ảnh hưởng do đồ đằng Thánh Tổ của Độc Chu nhất mạch bị phong tạo thành ở trên người nàng, đã sớm khôi phục.

Ngay tại nháy mắt Triệu U Lan lao thẳng đến Mạnh Hạo, thì hắn mang lên mặt nạ huyết sắc, bên ngoài thân thể gương mặt khổng lồ biến ảo ra, nhấc lên dao động, ầm ầm khuếch trương tán ra bốn phía.

Tiếng nổ vang quanh quẩn, thân ảnh Mạnh Hạo khoảnh khắc biến mất, khi xuất hiện thì đã ở bên người Triệu U Lan. Hắn nâng tay phải lên một quyền hạ xuống, thì thân thể Triệu U Lan mơ hồ, nháy mắt không thấy tung tích, xuất hiện lại thì cũng là ở phía sau Mạnh Hạo. Lan Hoa Chỉ lên, mang theo sát cơ, điểm tới cái gáy Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, khi cúi đầu thì thân mình nhoáng lên một cái, một đạo huyết sắc sóng gợn từ dưới chân tản ra, bao phủ bát phương, nhấc lên huyết quang ngập trời, cũng có năm thân ảnh biến ảo ra.

Chính là năm Huyết Thân của Mạnh Hạo.Tiếng nổ vang quanh quẩn, Triệu U Lan biến sắc, thân thể lần nữa biến mất.Hai người ở giữa không trung, trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lại cùng phương pháp thuấn di, đôi bên trong phút chốc liền triển khai đấu pháp, tiếng động nổ vang không ngừng mà truyền ra. Hai người ở giữa không trung nhanh chóng chạy nhanh, không ngừng triển khai các loại thần thông.Một lát sau, một tiếng vang thật lớn quanh quẩn, thân thể Triệu U Lan biến mất, xuất hiện ở ngoài trăm trượng, khi ngọc thủ nhấc lên, ở trong lòng bàn tay của nàng rõ ràng xuất hiện một giọt máu tươi.Giọt tiên huyết này bị nàng ném ra, sau đó một tiếng rít gào kinh thiên bén nhọn, bỗng nhiên truyền ra.

Giọt máu tươi kia mạnh mẽ bành trướng, trực tiếp hóa thành một con phượng hoàng màu đỏ, thân thể vung lên, lập tức nhấc lên biển lửa. Ở trong biển lửa này phượng hoàng hót dài, gào thét lao thẳng đến Mạnh Hạo.Nơi nó đi qua, một cỗ nhiệt cực nóng kinh thiên động địa, làm cho sắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống, thân thể lui ra phía sau vài bước. Tơ của Vô Mục tằm lập tức vờn quanh, cùng lúc đó, hỏa phượng gào thét mà đến, trực tiếp bao phủ thân thể Mạnh Hạo ở bên trong.Ngay tại khoảnh khắc Mạnh Hạo bị dìm ngập, thanh âm băng hàn lãnh khốc của hắn, mang theo sát cơ, truyền khắp mỗi tấc mỗi góc ở bốn phía.

- Hỏa, Mạnh mỗ cũng có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK