Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu yêu thạch, trong sự tiêu hao của hắn, dần dần không đủ. Dù sao Mạnh Hạo cũng không phải thân phận như Kha Cửu Tư, yêu thạch với hắn mà nói, chỉ có thể mượn mà thôi, không thể hấp thu hoàn toàn, vì thế tiêu hao liền gia tăng lớn.

- Không được rồi, phải cho ta thêm một ít yêu thạch đi ….

Mạnh Hạo có chút nóng nảy.

Giờ phút này chỉ còn lại không đến ba phần, sau khi cưỡng ép đánh tất cả khảo hạch ở tầng thứ 40 này thành đống hoang toàn, trong đầu Mạnh Hạo ý niệm bách chuyển, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể thử triển khai tu vi, ném ra lượng lớn pháp bảo ra phía trước, để cho bảo quang của chúng, theo thời gian khác nhau, nhấp nháy, tạo thành một hàng chữ.

Nhìn gần thì không nhìn ra cái gì, nhưng nếu ở ngoài tháp nhìn tới, ngay lập tức có thể nhìn thấy, ở tầng thứ 40, bảo quang bao trùm hơn nửa tầng, chậm rãi xuất hiện một hàng mười hai chữ, nhấp nháy.

- Cha, yêu thạch không đủ, đưa vào cho ta một ít đi!

Mấy chữ này vừa hiện, ngoài Yêu Tiên Tháp, tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông, lập tức ngây người, những tu sĩ đến từ vùng đất Nam Thiên, cũng sửng sốt.

Trong phút chốc, bên ngoài một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả mọi người bị hàm nghĩa ẩn chứa trong một câu kia, chấn động hoàn toàn.

- Thực quá đáng, thực quá đáng!!!

- Đây là ăn gian trắng trợn, là hành vi không chút nào che dấu, làm người ta giận sôi!!

- Lại còn bảo người ta đưa thêm yêu thạch vào. Tên đáng chết này, chẳng lẽ hắn nghĩ Yêu Tiên Tháp mở ra lần này, là đặc biệt mở ra cho một mình hắn hay sao chứ!

Từng trận hô hấp dồn dập, tiếng ồn ào từ những đệ tử Yêu Tiên Tông dần dần truyền ra, lửa giận của bọn họ đã cháy ngập trời.

Nhưng tức giận nhất, cũng chính là những tu sĩ đến từ vùng đất Nam Thiên kia. Trong phẫn nộ của bọn họ, mang theo một loại không cam lòng, cùng nghẹn khuất. Bọn họ không thể không thừa nhận, bản thân thế nhưng lại thua bởi người đã sớm chết đi trong cảnh giới hư ảo này.

Hơn nữa, còn lấy loại phương thức thua làm cho không người nào có thể tiếp nhận này.

Phương Du ở phía xa thấy một màn như vậy, lập tức che miệng mỉm cười, cười đến run rẩy thân mình. Ánh mắt của nàng cũng cười thành trăng lưỡi liềm, trong con ngươi cũng mang theo tia sáng rực rỡ.

Mà ngay cả sáu chí tôn khác, giờ phút này cũng có chút xấu hổ, vừa cười khổ, vừa thỉnh thoảng liếc về phía Kha Vân Hải.

Kha Vân Hải khoanh chân ngồi giữa không trung, ngơ ngác nhìn mấy chữ kia, sửng sốt. Sắc mặt ông biến hóa vài lần, lại lầm bầm vài câu, đột nhiên bay lên. Trong hơn mười vạn ánh mắt của người trong Yêu Tiên Tông, bọn họ ngơ ngác nhìn thấy Kha Vân Hải bay ra, lao thẳng tới chỗ Yêu Tiên Tháp.

- Vân Hải chí tôn đây là muốn …

- Đích thị là đến chế tài người này. Người này ăn gian tới trình độ như vậy, không ai có thể khoan dung được nữa!

- Nhưng ta cảm thấy không giống, ta chợt nhớ tới Kha Cửu Tư….

Trong lúc đệ tử Yêu Tiên Tông bốn phía còn đang chần chờ, Kha Vân Hải đã tới gần Yêu Tiên Tháp, trực tiếp đứng ngoài tầng 40, rất thong dong bình tĩnh, từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi trữ vật. Ở trong vẻ trợn mắt há hốc mồm của mọi người, trực tiếp đặt lên thân tháp, thậm chí vì để đưa túi trữ vật này vào, Kha Vân Hải còn lấy ra cả Chí Tôn lệnh.

Lúc này mới có thể đưa túi trữ vật vào trong.

- Xông thật tốt, đẩy lên tầng chín mươi cho cha ngươi nhá!

Kha Vân Hải cười mở miệng, xoay người nhoáng một cái, lại trở về chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống, cũng không thèm nhìn mọi người xung quanh.

Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, là tiếng ồ lên kinh thiên, triệt để bạo phát.

- Hắn là Kha Cửu Tư, chết tiệt, việc này có nội tình!!!

- Không công bằng, ăn gian trắng trợn, chúng ta không phục!!

- Hóa ra là Kha Cửu Tư, là hắn!!!

Một đệ tử hạch tâm núi thứ nhất lập tức nghiến răng nghiến lợi.

- Cũng chỉ có hắn mới có thể có nhiều pháp bảo như vậy, cưỡng ép đẩy lên tầng 40. Việc này … việc này …

Một đệ tử nội môn núi thứ hai, trong lòng lúc này đã sớm điên cuồng, ghen tị đến cùng cực.

- Ngươi ăn gian thì cũng thôi đi, nhưng lại còn kiêu ngạo như vậy, trên đường cư nhiên lại còn có tiếp viện tiếp tế, này là quá đáng lắm rồi!!

Tại trong lúc đệ tử bốn phía rốt cục được bộc phát, mọi người của vùng đất Nam Thiên cũng hết hồn. Trong đó có không ít người mấy ngày này đã nhận ra Kha Cửu Tư không thích hợp.

Nhất là người nhận thức Mạnh Hạo, chỉ cần liếc mắt một cái, có thể nhìn thấu vấn đề. Cho nên chuyện Mạnh Hạo trở thành Kha Cửu Tư, cũng không phải là bí mật trong đám người vùng đất Nam Thiên.

Cho dù là người Quý gia cũng biết được, tuy nhiên không biết có phải Quý Tiếu Tiếu dùng phương pháp gì hay không, người Quý gia đối với Mạnh Hạo dường như cũng không có sát khí đặc biệt gì.

Hàn Bối giờ phút này hô hấp dồn dập, chỉ có thể cười khổ, đã hoàn toàn nói không nên lời, đối với Mạnh Hạo, chỉ có khâm phục tới cực hạn rồi.

Sắc mặt Vương Lệ Hải không ngừng biến hóa, không hề cam lòng, có phẫn nộ, nhưng cuối cùng chỉ còn lại bất đắc dĩ.

Hai mắt Hô Diên Lão Tổ co rút lại, lúc trước lão đã lưu ý tới thân phận Kha Cửu Tư của Mạnh Hạo, cho nên cố ý tránh ra. Nhưng lúc này, tuy rằng thân phận không bị bại lộ, nhưng trong lòng lão, đối với việc Mạnh Hạo đạt được thân phận Kha Cửu Tư này, đã ghen tị đến cực hạn, dường như muốn hóa thành ngọn lửa, thiêu đốt bản thân.

Còn Phương Du, vẻ mặt cổ quái, nhìn tầng 40, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Đông Thổ, Bắc Địa, Nam Vực, Mặc Thổ, tất cả mọi người đến đây, giờ phút này, cảm giác nhiều nhất trong lòng, chính là vô lực. Đối mặt với loại người ăn gian như vậy, bọn họ ngoại trừ vô lực thì không có ý nghĩ nào khác.

Tại trong lúc một đám đệ tử Yêu Tiên Tông tức giận, thì cũng có không ít người nói giúp Mạnh Hạo. Những người này đều là đám quần áo lụa là, con ông cháu cha trong tông môn, đều là người Yêu minh, bọn họ mở miệng, lập tức khiến cho Yêu Tiên Tông ồn ào vô tận.

- Ồn ào!

Khi cãi vã ở nơi này tới cực hạn, một tiếng hừ lạnh truyền ra. Chính là của lão già tiên phong đạo cốt, chí tôn núi thứ bảy kia, lão chậm rãi mở mắt ra, thanh âm vừa ra, trời long đất lở.

Ngay lập tức khiến đệ tử Yêu Tiên Tông bốn phía tâm thần nổ vang, đều rùng mình im tịt.

- Yêu Tiên Tháp, vốn không mở ra ở thời đại này, mà nay sở dĩ mở ra, chính là vì Kha Cửu Tư.

Không có giải thích cặn kẽ, chỉ là nêu ra một sự thật, nhưng lại khiến mọi người, lại chấn động tâm thần thêm một lần nữa. Cùng lúc đó, bọn họ cũng bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Vì sao, tháp này mở ra, lại không thấy bất kỳ một trưởng lão nào, thậm chí đệ tử thân truyền cũng không xuất hiện!

Hiển nhiên, tháp này là vì Kha Cửu Tư mà mở ra, ở trong tông môn cũng có vài người biết được, cho nên bọn họ sẽ không tham dự vào. Đệ tử thân truyền cũng vậy, trưởng lão cũng thế, một khi tham dự, chẳng khác nào là thiếu núi thứ tư một cái ân tình.

Đang lúc mọi người chìm trong trầm mặc, tầng 40 của Yêu Tiên Tháp lập tức bảo quang ngập trời, Mạnh Hạo ở trong đó, mang theo một màn hào quang khổng lồ, một đường rải pháp bảo phù văn, một đường nổ vang, cứ vậy vượt qua tầng bốn mươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK