Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Hạo im lặng, chuyện này có phần kỳ lạ, như có gì đó vượt qua tưởng tượng của hắn. Đáp án có rất nhiều, nhưng cái duy nhất có thể trả lời, dường như là chôn kiếm thành công, nhưng bốn thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, trước đây rất lâu đã bị người khác lấy mất rồi.

Mạnh Hạo lắc đầu, đang muốn rời đi, đột nhiên liếc nhìn bên bờ khe sâu, nhìn thấy một vật. Khoảnh khắc đó, Mạnh Hạo run rẩy, hắn hít thở dồn dập, lắc mình, xuất hiện ở bên trong khe sâu, nhìn chằm chằm vào một mảnh gỗ lớn khoảng móng tay, thoạt nhìn rất bình thường ở trong bùn đất.

Mảnh gỗ này, mang theo sức mạnh của năm tháng, không hề nổi bật, đâm vào trong bùn đất.

- Đây là...

Mạnh Hạo hít thở cực gấp, hắn đè nén kích động trong lòng, cẩn thận lấy mảnh gõ đó ra. Mảnh gỗ lớn cỡ móng tay, đường viền méo mó, nhưng có một góc, lại khá sắc bén.

Dường như là đầu một mũi kiếm.

- Đây là Xuân Thu Mộc, là mũi kiếm của mộc kiếm!

Mạnh Hạo hít thở càng thêm gấp gáp, trong đầu hắn ầm vang, đột nhiên hỗn loạn, hắn khát vọng thành công, nhưng lại không thể giải thích được thành công.

Lúc này tâm thần chấn động, hắn quan sát cẩn thận mũi kiếm trong tay.

- Không đúng... Hình như... Không phải mộc kiếm ta chôn xuống khi đó?

Mạnh Hạo kinh ngạc, quan sát kỹ lưỡng, trên mảnh gỗ lớn cỡ móng tay này, lại tồn tại lực lượng Tuế Nguyệt khoảng hơn ba vạn năm.

Chỉ là vì mảnh gỗ quá nhỏ, cho nên lực lượng Tuế Nguyệt trên đó rất bất ổn, dường như lúc nào cũng đang tràn ra, rồi dần dần biến mất.

- Mộc kiếm của ta, nếu thực sự thành công, chôn xuống cũng khoảng mười vạn năm, nhưng mảnh gỗ này lại chỉ có ba vạn năm, ngoài ra hình dạng có vẻ có hơi khác biệt?

Mạnh Hạo hơi khó nhận, trầm ngâm, hắn đột nhiên sinh ra nghi ngờ với việc bản thân liệu có thành công hay không.

Không nhìn thấy thanh kiếm hoàn chỉnh, Mạnh Hạo rất khó phán đoán. Hơn nữa trên mảnh gỗ này, hắn không hề cảm nhận được dấu vết và lạc ấn năm đó bản thân lưu lại trên mộc kiếm.

Mạnh Hạo im lặng thu lại mảnh gỗ quý giá này. Mảnh gỗ tuy nhỏ, tuy không thể phán đoán được liệu có phải là Mạnh Hạo để lại năm đó không, nhưng lực Tuế Nguyệt ba vạn năm lưu lại trên nó, thì dù là mảnh vỡ nho nhỏ, cũng ngang chí bảo.

- Nếu thất bại, ta chỉ tổn thất bốn thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, chỉ cần tiêu hao một chút linh thạch, ta vẫn có thể phục chế lại nó. Nếu thành công, vậy cho dù là bị người khác lấy đi trước, nhưng vật này do tự ta luyện chế, sau này nếu có gặp được, cho dù là có bị người khác luyện chế nhiều lần, thì kiếm tâm là lực lượng Tuế Nguyệt của ta, vậy chủ nhân của kiếm, ta vĩnh viễn vẫn là người đầu tiên.

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, chuyện này nếu hắn đã nghĩ không thông, thì cũng không muốn phí công suy nghĩ làm gì. Lúc ngẩng đầu, hắn nhìn về khu vực phía sau núi thứ bảy, trong mắt dần xuất hiện chút thương cảm.

- Nơi đó, chính là phần mộ của Kha phụ.

Mạnh Hạo đứng dậy, hóa thành cầu vồng, lao thẳng về nơi mai táng các đời cường giả của Yêu Tiên Tông sau khi mất đi.

Dọc đường, Mạnh Hạo nghe được ở các nơi trong Yêu Tiên Tông đều có tiếng nổ vang lên, thậm chí còn có tiếng đấu pháp, thỉnh thoảng lại vang lên ở đằng xa.

Đối với những người từ vùng đất Nam Thiên tới cảnh giới thứ ba này mà nói, nơi này là một bảo khố, bất cứ nơi nào cũng đều có cơ duyên. Hơn nữa cơ duyên này, bình thường cũng không giống nhau, phải xem xem ở cảnh giới thứ hai ai chuẩn bị đầy đủ hơn, hiểu biết toàn diện hơn, thậm chí học được một ít phương pháp mở cấm chế.

Những thứ này, mới là mấu chốt, nhưng mà, nếu đã có bảo vật, thì khó tránh khỏi có tranh đoạt và va chạm với nhau, chém giết, cũng vì thế mà trở nên bình thường.

Mạnh Hạo không để ý đến chuyện này, cho dù không làm gì, giữa đôi bên vẫn còn lời hứa trước đó, thu hoạch của hắn ở nơi này, cũng sẽ vượt xa những người khác rất rất nhiều.

Trên đường đi, sắc trời tối dần, lúc tới bên ngoài núi thứ bảy, phía trước chính là táng vực của Yêu Tiên Tông, đột nhiên có một dải cầu vồng, nhanh chóng bay ra từ trong núi thứ bảy. Nó vốn không bay về phía Mạnh Hạo, nhưng có vẻ như ở giữa không trung phát hiện ra Mạnh Hạo bay tới, dải cầu vồng này lại đổi hướng, bay thẳng về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo dừng lại giữa không trung, vẻ mặt bình thường, lạnh lùng nhìn tới.

Vệt cầu vồng kia tốc độ cực nhanh, mang theo cảm giác bá đạo, làm vang lên tiếng kêu kinh người, trong khoảnh khắc đã tới gần bên. Trong cầu vồng, là một nam thanh niên, chính là vị thuộc di mạch Đế tộc đến từ Bắc Địa.

Người này đôi mắt như điện, có phần dữ tợn và lạnh lùng, lao thẳng về phía Mạnh Hạo, khoảnh khắc tới gần, y liền vung tay bắt quyết, tức thời sáu con hắc long hư ảo bay ra, gào thét kinh thiên, quấn lấy nhau, phát tán uy áp đáng sợ, ầm ầm xông về phía Mạnh Hạo.

Sáu con hắc long này, mỗi con đều vượt qua Nguyên Anh đại viên mãn, sáu con dung hợp với nhau, uy áp tạo nên có thể sánh với nửa bước Trảm Linh, có thể thấy tu vi bản thân thanh niên thuộc di mạch Đế tộc này mạnh thế nào.

Thấy sáu con hắc long sắp tới gần, chiếm lấy thế giới trước mặt Mạnh Hạo, mỗi một con đều cỡ mấy trăm trượng, sáu con quấn lấy nhau, khí thế kinh người, ầm ầm lao về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hừ lạnh, không hề né tránh, thậm chí không lùi mà tiến, bước tới trước một bước, tay phải giơ lên, thân thể nhìn như bình thường của hắn, trong khoảnh khắc bộc lộ sự mạnh mẽ tương đương với đệ ngũ mệnh. Sự mạnh mẽ này, cũng là nửa bước Trảm Linh.

Một quyền hạ xuống, đất trời ầm vang, tiếng gầm thét của sáu con hắc long kia đột nhiên dừng lại, bị một tiếng nổ kinh thiên động địa hoàn toàn lấn át. Dường như nắm đấm của Mạnh Hạo, đã dẫn cuồng phong tới xé nát bọn chúng.

Mà một quyền này của Mạnh Hạo, thậm chí còn xuất hiện một ngọn núi hư ảo, chính là lực lượng xuất hiện khi Mạnh Hạo lĩnh ngộ Thôn Sơn quyết tầng thứ nhất. Một quyền ra, như phong bạo, như sơn lâm.

Ầm ầm ầm!

Sáu con hắc long, trong khoảnh khắc bị phá vỡ, thanh niên thuộc di mạch Đế tộc đến từ Bắc Địa kia sắc mặt tái đi, đôi mắt lộ vẻ chấn kinh, rõ ràng y không ngờ được, Mạnh Hạo lại mạnh đến vậy.

Dựa theo tính toán ban đầu của y, một kích này nếu có thể đánh chết Mạnh Hạo là tốt nhất, nếu không thể, cũng có thể nhìn ra hư thực của Mạnh Hạo, nhưng hiện giờ tu vi lộ ra, đã khiến y e ngại.

Y không hề do dự lập tức lui lại.

- Mạnh huynh, chuyện này hiểu...

Đôi mắt chớp sáng, hắn lập tức cất lời.

- Đệ nhất mệnh.

Mạnh Hạo dửng dưng nói, thân thể ầm một tiếng, liền bộc phát lực lượng đáng sợ của đệ nhất mệnh, đặc biệt là thân thể hắn, đã đạt đến mức có thể sánh với đệ lục mệnh, trong khoảnh khắc, sức chiến đấu của Mạnh Hạo tăng lên gấp đôi.

Hắn bước tới một bước, hóa thành làn khói xanh bên trong có vầng trăng đen, khoảnh khắc xuất hiện phía trước người thanh niên tới từ Bắc Địa, tay phải đưa lên, trực tiếp đấm tới.

Ầm một tiếng, người thanh niên này giơ tay chống đỡ, bên ngoài cơ thể xuất hiện hắc quang, nhưng hắc quang này lập tức vỡ vụn hoàn toàn, y phun ra máu tươi, lui lại phía sau, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK