Cho đến một ngày sau nửa năm, Đạo Đài trong cơ thể Mạnh Hạo khẽ rung lên, bắt đầu chấn động nhỏ. Đó là thứ đầu tiên rung động trong cơ thể hắn, tiếp theo đó chính là trái tim, trái tim đập lên, Đạo Đài chấn động, làm cho thân thể Mạnh Hạo xuất hiện một loạt biến hóa. Máu bắt đầu chậm rãi chảy, kinh mạch chậm rãi giãn ra, hô hấp dần xuất hiện. Cả người hắn dần có sinh cơ, giống như từ trong ngủ say tỉnh lại.
Rất nhanh, Đạo Đài phát ra kim quang sáng chói, chấn động càng lúc càng kịch liệt. Thanh âm tim đập của hắn thậm chí đã truyền ra ngoài thân thể, quanh quẩn trong động phủ. Kinh mạch toàn thân hắn cũng giãn ra, máu bắt đầu chảy nhanh, mỗi một lần tim đập đều làm cho máu tràn ngập toàn thân. Hơi thở của hắn dần trở nên đầy đủ, tiếp theo đó, hai mắt hắn giống như có lực lượng ép mở ra.
Lực lượng này, chẳng những có thể cho hắn mở mắt, lại càng ngưng tụ tại mỗi một vị trí trên toàn thân hắn, dần truyền khắp toàn thân. Dần dần, một luồng hơi thở như của cường giả sinh ra trên người Mạnh Hạo!
Đúng lúc này, Đạo Đài trong cơ thể Mạnh Hạo, tại trong kim quang vạn trượng vang lên một tiếng nổ lớn, một luồng linh lực tràn đầy tại trong nháy mắt mạnh mẽ khuếch tán mà ra, truyền thẳng vào kinh mạch toàn thân hắn, truyền vào xương cốt, huyết nhục cùng với tất cả bộ vị.
Như là cây khô gặp trời xuân, thân thể hắn hoàn toàn thức tỉnh, hơi thở càng lúc càng mạnh, rất nhiều chất bẩn theo đó tiết ra, cũng có từng luồng mùi thơm ngát từ trong cơ thể Mạnh Hạo tràn ngập mà ra. Trong động phủ, hương khí tràn ngập, Mạnh Hạo với tóc dài bay múa, thoạt nhìn hắn có điểm khác biệt rõ ràng so với nửa năm trước.
Theo linh lực khuếch tán, kinh mạch của hắn đã mạnh mẽ tràn đầy. Tốc độ máu lưu chuyển lập tức bạo tăng, trái tim của hắn đập lên cũng làm cho động phủ run rẩy. Hai mắt hắn đột ngộtmở ra!
Một chùm sáng mạnh như đèn pha từ trong mắt Mạnh Hạo chiếu ra, cực kỳ chói mắt, đủ làm cho tất cả tu sĩ Ngưng Khí khi nhìn thấy đều cảm thấy tâm thần run rẩy, tu vi nghịch chuyển.
Tại trong khoảnh khắc khi hắn mở mắt, linh khí toàn bộ sơn cốc đều tràn tới đây, giống như thân thể hắn trở thành một cái động không đáy, cắn nuốt hết toàn bộ linh khí tại nơi này. Toàn bộ linh khí nhất tề theo lỗ chân lông mà tiến vào trong thân Mạnh Hạo, không ngừng dung nhập vào trong Đạo Đài. Kim quang trên Đạo Đài càng ngày càng chói mắt, hơi thở trên người Mạnh Hạo càng thêm cường đại hơn.
Trái tim của hắn đập như nổ vang, cảm giác cường đại nảy sinh trong lòng Mạnh Hạo. Lúc này, hắn cảm thấy chỉ cần vung tay cũng đủ làm cho động phủ hỏng mất. Đó là tự tin đến từ thân thể, đến từ tâm thần cùng tu vi của bản thân hắn.
Linh thức của hắn càng tăng trưởng nhanh hơn, nhất là trải qua tăng trưởng sau khi đạt Ngưng Khí đại viên mãn, lúc này liền trực tiếp bùng nổ, vượt xa tu sĩ Trúc Cơ bình thường rất nhiều.
Thậm chí có thể nói, linh thức của Mạnh Hạo căn bản một người Trúc Cơ sơ kỳ không thể có được, đây là linh thức mà Trúc Cơ trung kỳ mới có.
Linh thức mạnh yếu lại là căn bản của tất cả tu sĩ Trúc Cơ!
Theo hô hấp của Mạnh Hạo, tiếng nổ vang quanh quẩn bốn phía, linh khí thiên địa dũng mãnh tiến vào, làm cho kim quang trên Đạo Đài càng thêm mãnh liệt, làm thân thể hắn cũng trở thành màu vàng.
Hắn như thấy được thiên địa bên ngoài động phủ, theo tâm thần vừa động, tất cả mọi thứ trong phạm vi năm trăm trượng đều chiếu rõ vào trong lòng hắn, giống như hắn tận mắt nhìn thấy! Đây.. chính là linh thức!
Tu sĩ Trúc Cơ, cường đại hơn Ngưng Khí chính là ở linh thức, nếu là Trúc Cơ sơ kỳ bình thường, nhiều nhất cũng chỉ hai trăm trượng.
- Trúc Cơ sơ kỳ Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng, thanh âm vừa truyền ra thì thần thái trên mặt hắn cũng trở nên tươi sáng, hai mắt sáng ngời. Hắn hít sâu một hơi, cảm nhận linh lực trong Đạo Đài, so với Ngưng Khí tầng mười ba của nửa năm trước thì mạnh hơn gần trăm lần.
Chênh lệch gấp trăm lần, hơn nữa, không phải là gấp trăm lần so với tu sĩ Ngưng Khí tầng chín, mà là tầng mười ba. Đây, đối với Mạnh Hạo mà nói, chính là một lần biến chất long trời lở đất.
Đây cũng là căn bản để tu sĩ Trúc Cơ có thể quét ngang Ngưng Khí. Đan Hải của Ngưng Khí, trăm lần cô đọng mới thành Đạo Đài Trúc Cơ, đây là một lần hóa lỏng, cũng là một lần bay vọt về chất, theo đó mà thực lực không thể so sánh.
Theo linh thức Mạnh Hạo tản ra, một loại cảm giác như là không thể dung hòa cùng thiên địa này dần hiện ra trong đáy lòng hắn. Cảm giác này, hắn không xa lạ gì, năm đó Ngưng Khí tầng mười thì đã có cảm giác này rồi, nhất là khi ở Ngưng Khí tầng mười ba thì cảm giác này càng mãnh liệt hơn. Thiên địa không cho tu sĩ tồn tại, nhưng đồng thời, Mạnh Hạo còn cảm nhận được bài xích, vạn vật bài xích hắn. Trời ép buộc bao nhiêu thì lực bài xích càng mãnh liệt bấy nhiêu.
Loại bài xích này không phải đến từ trong lòng Mạnh Hạo, mà đến từ trong Đạo Đài của hắn, đến từ linh lực trong cơ thể hắn.
Loại bài xích này, Mạnh Hạo cảm thụ thật sâu, tìm được điểm mấu chốt, đó là do linh lực thiên địa. Sau khi bị Mạnh Hạo hút vào cơ thể lại không bị tản ra ngoài, giống như chỉ vào mà không ra, khiến cho hắn không thể tạo thành vòng tuần hoàn cùng thiên địa, cho nên mới bài xích.
Nhưng vì loại chỉ vào không ra này, cũng khiến cho Mạnh Hạo giống như bắt được chút dấu vết không rõ, những dấu vết này vô hình, nhưng Mạnh Hạo cảm giác, nếu mình có thể nắm bắt thì thực lực của mình sẽ càng cường đại hơn.
Bởi vì dấu vết này, tồn tại dưới sự không chấp nhận của thiên địa, chỉ tu sĩ không được thiên địa chấp nhận mới có thể tìm kiếm, mới có thể cảm ngộ.
Mạnh Hạo lại không biết, loại dấu vết này trong Tu Chân giới gọi là Đạo Cấm! Mỗi một tu sĩ khi Trúc Cơ đều có thể cảm ngộ.
Gần như khi Mạnh Hạo cảm thụ Đạo Cấm này, bỗng nhiên, thân thể hắn chấn động mạnh một cái, Đạo Đài trong cơ thể cũng run lên, một vết nứt nháy mắt xuất hiện trên Đạo Đài. Khi vết nứt xuất hiện, Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, bị mạnh mẽ đánh ra khỏi trạng thái này.
Ngay sau đó, lượng lớn linh khí từ vết nứt trên Đạo Đài phát tiết ra, không để Mạnh Hạo ngăn cản mà tràn ra ngoài thân thể, trở lại thiên địa.
Dù linh khí tràn ra này so với linh khí mà Mạnh Hạo hấp thu thì không bao nhiêu, nhưng linh khí này tiết ra đã làm cho thân thể hắn hình thành một vòng tuần hoàn với thiên địa. Cũng chính lúc này, cảm giác kỳ dị Mạnh Hạo nắm bắt được kia cũng hoàn toàn biến mất, hắn không còn bị thiên địa bài xích, mà trở thành một bộ phận của thiên địa, được tiếp nhận.
Một trận suy yếu tương đối xuất hiện trong đáy lòng Mạnh Hạo. Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt như nhìn xuyên qua động phủ, nhìn lên trời cao, hai mắt lộ ra tinh mang trước nay chưa từng có.
Cảm giác này, cũng như là một loại thực lực của mình, bị mạnh mẽ rút đi một tầng, Mạnh Hạo hiểu được, không chỉ có hắn như thế, tất cả tu sĩ trong Tu Chân giới đều như thế.
Đây là Vô Hạ Trúc Cơ, Vô Hạ Trúc Cơ có một vết nứt, so với người khác, Mạnh Hạo coi như tốt rồi, nếu là Hữu Khuyết Trúc Cơ sẽ còn bị rút đi nhiều hơn nữa. Thậm chí, nếu như là Toái Bàn Trúc Cơ thì càng nhiều vết nứt, càng bị rút yếu tới tận cùng.
- Chỉ xuất hiện vết nứt, không gọi là Hoàn Mỹ, mới có thể được thiên địa chấp nhận Mạnh Hạo trầm ngâm, trong mắt lại lộ ra quang mang sắc bén.
- Bởi vì Đạo Đài có vết nứt, cho nên, sau này vô luận tu luyện tới mức nào cũng có vào có ra, đây chính là hình thức tu hành, nhưng hình thức này là tu cho mình, hay là tu luyện cho mảnh thiên địa này? Mạnh Hạo trầm mặc, vấn đề này, đối với hắn mà nói, quá thâm ảo. Đây không phải là vấn đề một tu sĩ Trúc Cơ như hắn có thể nghiên cứu.
Mạnh Hạo học tập Ngưng Khí quyển trong Thái Linh Kinh, hơn nữa còn nắm giữ phương pháp Hoàn Mỹ Trúc Cơ, cho nên hắn mới có thể suy nghĩ tới vấn đề mà cường giả Trảm Linh mới có thể hiểu được.
Tại một khắc khi Mạnh Hạo bước vào Trúc Cơ, bên ngoài là đêm khuy, nhưng ngoài sơn cốc lại có bảy tu sĩ, toàn bộ đều bị linh khí xung quanh quay cuồng làm cho thức tỉnh, cả bảy đều bước ra, nhìn về vị trí sơn cốc Mạnh Hạo đang ở.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Tại sao linh khí lại cuốn về nơi đó mạnh như vậy? Bảy người này trầm ngâm, một người trong đó nhanh chóng lao tới, muốn tới gần sơn cốc Mạnh Hạo ở. Nhưng khi bọn họ mới tiếp cận thì không thể không dừng ở ngoài sơn cốc, thân hình khẽ run, linh lực trong cơ thể như bất ổn, dường như muốn thoát khỏi cơ thể mà ra. Bảy người hoảng sợ, đều ngừng lại, vẻ mặt mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đối với bọn họ mà nói, Trúc Cơ còn cực kỳ xa xôi, vô luận thế nào bọn họ cũng không tưởng được, người trong sơn cốc kia, Trúc Cơ!
Bảy người hoảng sợ, không dám tới gần, tụ tập bên ngoài sơn cốc, thấp giọng bàn tán một lúc. Cuối cùng, cả bảy đều cho là cơn lốc bên trong xuất hiện dị biến, nhưng vì không thể tới gần, chỉ có thể đoán, không cách nào kiểm chứng.
- Ta cảm nhận được, trong sơn cốc kia phát ra uy áp mãnh liệt, vượt qua chúng ta rất nhiều! Lão già cưỡi cóc hít sâu một hơi, hai mắt co lại, nhanh chóng mở miệng.
- Tiếc là lúc này không thể tới gần, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, ta vừa tới gần, cảm giác linh lực trong cơ thể như tiết ra ngoài
- Trong hai năm này, nơi đây cực kỳ quỷ dị, linh khí giảm bớt, hôm nay không ngờ lại như thế Bảy người nhìn nhau một cái, tất cả đều trầm mặc, trong lòng tự mình xuất hiện đủ loại phán đoán.
Giờ khắc này, Mạnh Hạo trong động phủ chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra quang mang sắc bén, nếu không cảm nhận được Hoàn Mỹ Trúc Cơ thì thôi, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được, nhưng lại bị mạnh mẽ đánh tan. Điều này làm cho suy nghĩ muốn trở thành Hoàn Mỹ Trúc Cơ của hắn càng thêm mãnh liệt.
- Hoàn Mỹ Trúc Cơ Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn đứng lên, khẽ vung tay, sương mù trước người lập tức cuồn cuộn mà đến. Trước người hắn liền xuất hiện một cái cờ nhỏ, rồi rơi vào trong tay Mạnh Hạo. Hắn nhìn thoáng qua, sau đó mở miệng phun một ngụm linh khí, bao trùm lấy cờ nhỏ, ô quang quanh cờ liền bị hút vào trong miệng hắn.
Khi Ngưng Khí thì Mạnh Hạo chỉ có thể bị động sử dụng, nay đã Trúc Cơ, hắn có thể tế luyện lá cờ này thêm một lần.
Lộ vẻ vừa lòng, Mạnh Hạo cảm thụ sự khác biệt trong cơ thể mình, sau đó hai mắt chợt lóe.
- Ngưng Khí quyển, Thái Linh Kinh, đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói thì có thể mở ra Đan Hồ thứ hai, tại trong Đan Hồ thứ hai này tu luyện từ Ngưng Khí tới Trúc Cơ, hóa thành Vô Hạ, như thế liền có thể thay đổi phẩm chất Trúc Cơ nguyên bản của mình.
- Đan Hồ thứ hai này không có ý nghĩa lớn đối với ta, nhưng cũng nên làm ra, phòng sau này có bất trắc! Mạnh Hạo lại khoanh chân ngồi xuống, nội tâm mặc niệm Ngưng Khí quyển, sau mấy canh giờ, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, tiếng nổ vang quanh quẩn trong cơ thể. Khi nội thị, hắn nhất thời nhìn thấy, bên ngoài Đạo Đài màu vàng xuất hiện thêm một khu vực, nơi đó tồn tại một Đan Hải màu vàng, đó chính là Đan Hải thứ hai của Mạnh Hạo.
Làm xong những thứ này, Mạnh Hạo đưa tay phải chỉ về trước, cửa đá động phủ lập tức nổ tung, trực tiếp vỡ nát hóa thành tro bụi. Mạnh Hạo bước ra ngoài, hóa thành cầu vồng mà đứng giữa không trung.