Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Phàm cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo. Nhưng gã phản ứng rất nhanh, lúc này cũng hít sâu một hơi rồi nhanh chóng lùi ra, để khỏi bị người khác hiểu lầm. Chuyện này khác với chuyện khác, nếu Mạnh Hạo bị người khác ức hiếp, gã tất sẽ ra tay. Nhưng chuyện hôm nay rõ ràng là tai tiếng tình yêu….

Lui ra sau rồi, đôi mắt Trần Phàm tỏa sáng, kia rõ ràng là không thể tin nổi, nhưng cũng đầy kính nể.

Chu Đại Nha chỉ vào Mạnh Hạo, đám tu sĩ Nhất Kiếm Tông đều nhìn Mạnh Hạo, đám tu sĩ của Vương gia, người của Tống gia, còn có tu sĩ Huyết Yêu Tông lúc này đều quay sang nhìn Mạnh Hạo.

Lý Thi Kỳ của Huyết Yêu Tông kia sắc mặt cổ quái, nàng lúc trước đã chú ý Mạnh Hạo, giờ phút này hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý. Mà Vương Hữu Tài thì ngẩn ra nhìn Mạnh Hạo.

Vương Đằng Phi đứng ở đó nhìn chòng chọc Mạnh Hạo, khuôn mặt dần trướng gân xanh, đôi mắt cũng lộ ra tơ máu. Y nghĩ tới truyền thừa Ứng Long năm đó, nghĩ tới tư cách nội môn của Kháo Sơn Tông, lại nghĩ tới những uất ức và tức giận ngút trời của mình ở trong động Ứng Long năm đó.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, mọi con mắt đều hướng về phía Mạnh Hạo. Nên biết rằng mấy ngày nay, trong ngũ đại tông môn và tam đại gia tộc đều truyền lưu chuyện giữa Sở Ngọc Yên và nam tử xa lạ.

Vả lại chuyện này do Kim Hàn Tông truyền ra, mà nghe rất có lý, kể lại sinh động như thật nên gần như không người không biết. Mọi người đều suy đoán nam tử xa lạ kia rốt cuộc là ai, nay Mạnh Hạo đứng ở nơi này, liền bị mọi người nơi đây nhớ kỹ.

Tên mập cũng sửng sốt, khi nhìn thấy Mạnh Hạo thì ngơ ngẩn đứng đó, lại giơ tay dụi dụi mắt, rồi lập tức kích động.

Nhưng tên mập còn chưa kịp xông lên thì từ đằng xa có hơn chục cây cầu vồng gào thét phóng tới. Mà người đến chính là Tử Vận Tông!

Sở Ngọc Yên tất nhiên không tới, nhưng trong đám người này có hai người mà Mạnh Hạo đã gặp rồi, chính là Thiên Thủy Ngân và Lã Tống. Hai người này nay đều đã thành Trúc Cơ, nhưng mới chỉ là sơ kỳ.

Hai kẻ này đứng quanh một thanh niên có thần sắc lạnh nhạt, tản tu vi Trúc Cơ hậu kỳ ra khiến cho sự xuất hiện của y như được đám đệ tử Tử Vận Tông củng nguyệt vậy.

Cùng lúc đó, lại có hơn mười cây cầu vồng khác phóng tới, chỉ giây lát đã tới gần, đúng là Thanh La Tông. Hơn mười đệ tử tông môn này mà người dẫn đầu lại là Hàn Bối, nay nàng ăn mặc như nam tử, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra nàng là nữ, đang vừa cười vừa nói với một tộc nhân Tống gia vừa đi vào quảng trường này.

Thanh La Tông và Tử Vận Tông xuất hiện vốn sẽ khiến người quen của các tông môn tiếp xúc nói chuyện, nhưng hôm nay không khí nơi đây kỳ lạ như vậy khiến cho hai tông môn lớn này tới mà chỉ khiến người trên quảng trường liếc mắt một cái, không khỏi thấy cổ quái.

- Đúng là hắn, hắn chính là tu sĩ xa lạ ngày đó ở cùng Sở Ngọc Yên. Ngày đó hai người bọn họ cực kỳ thân mật, ta tận mắt thấy Sở Ngọc Yên mặc y phục của hắn…

Chu Đại Nha thấy có người đến thì lại càng la to lên, nhưng mấy chữ mặc y phục của hắn lại hoàn toàn khác biệt… Gã vốn nói to nên tiếng của gã truyền khắp bốn phía. Đám tu sĩ Tử Vận Tông vừa tiến đến kia lập tức quay ngoắt sang nhìn Mạnh Hạo.

Chuyện liên quan tới Sở Ngọc Yên mấy ngày nay đều truyền ra, bọn họ thân là đệ tử Tử Vận Tông há có thể không biết. Nay thấy Mạnh Hạo, hai tên Thiên Thủy Ngân và Lã Tống sửng sốt một chút, rồi trợn tròn mắt lên trừng Mạnh Hạo.

Cho dù đã nhiều năm không gặp, nhưng chuyện năm đó là đả kích lớn với hai người. Ngay cả lúc này đôi khi cũng truyền ra, khiến hai người mấy năm nay thường xuyên nhớ lại chuyện này, đều hận thấu xương tủy, cho rằng đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất của cuộc đời mình.

Lúc này thấy Mạnh Hạo rồi, Thiên Thủy Ngân thở hổn hển, mà Lã Tống thì tức giận ngút trời.

- Chết tiệt, là ngươi!!

- Thì ra là ngươi!!

Hai người gần như cùng gầm lên. Nghe thấy vậy, đám người bốn phía đều kinh ngạc. Dẫu sao dù có coi như Mạnh Hạo và Sở Ngọc Yên không minh bạch, mà hai người này tuy là đệ tử Tử Vận Tông, nhưng hôm nay biểu hiện như vậy thì có phần quá khoa trương, chỉ là thấy dáng vẻ hận thấu xương thấu tủy của hai người này rõ ràng không phải giả vờ.

Mạnh Hạo cười khổ, lúc này xung quanh hắn đã không còn ai, cũng khiến hắn trông thật nổi bật. Mạnh Hạo lại càng cười khổ, thầm than một tiếng.

- Nếu biết trước là sẽ thế thì này ngày đó ta sẽ chẳng để Chu Đại Nha đi… Ôi, hôm nay chẳng lẽ tất cả kẻ thù đều xuất hiện ư…

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, theo bản năng sờ mũi. Hắn đột nhiên cảm thấy mấy năm nay mình làm hơi bị nhiều chuyện không đúng, thế nên vừa mới tới liền bị nghìn người chỉ trỏ.

- Mạnh Hạo chết tiệt, chuyện thanh thiết thương năm đó Thiên mỗ cả đời đều không thể quên!

Thiên Thủy Ngân rống lên, lại bước lên phía trước. Mà ở bên cạnh gã, Lã Tống mắt đỏ ngầu. Hai người mấy năm nay thường xuyên bị người của tông môn lấy chuyện đó mà cười nhạo, đã bao lần muốn đi tìm Mạnh Hạo trả thù, nhưng khi Triệu quốc biến mất, bọn họ đều cho là Mạnh Hạo cũng biến mất theo, nào ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, thế là thù hận bốc lên.

- Mạnh Hạo, năm đó ngươi ở Triệu quốc đã khiến người khác chán ghét! Chuyện Sở Ngọc Yên, ngươi phải cho Vương mỗ một cái công đạo…

Vương Đằng Phi cũng bước lên, ánh mắt đầy sát khí. Giờ phút này Mạnh Hạo ở đây, y chỉ cảm thấy như bị toàn bộ người cùng thế hệ ở Nam Vực này cười nhạo. Loại cảm giác này y khó có thể chịu đựng được, hận không thể lập tức giết Mạnh Hạo.

- Chỗ Mạnh huynh náo nhiệt thật đó, không ngờ Mạnh huynh lại có nhiều chuyện xưa như vậy. Khụ khụ, ước định giữa Mạnh huynh và tiểu muội xin đừng quên nhé.

Lúc này người của Thanh La Tông đều chăm chú nhìn Mạnh Hạo, Hàn Bối che miệng cười, chớp chớp mắt với Mạnh Hạo, mà lời nói lại khiến cho người xung quanh mắt tỏa sáng.

Hiển nhiên là sự xuất hiện của Mạnh Hạo ở nơi đây đã liên tục khiến người ta chú ý, những người không biết Mạnh Hạo thì đều rất có hứng thú.

- Mạnh đạo hữu đúng thật là người có nhiều chuyện xưa, sao hôm nay không thấy ngươi đội cái mũ khiến người ta phải ghét kia!

Trong những tiếng xì xào bàn tán, Lý Thi Kỳ không biết nghĩ thế nào cũng mở miệng góp vui, nhưng đôi mắt kia rõ ràng là đang hứng thú nhìn trò hay.

Trần Phàm sửng sốt, gã hít sâu một hơi, nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt đầy bội phục. Mà tên béo lúc này thì kích động nhìn Mạnh Hạo, gã chợt nhận ra cho dù ở nơi nào, chỉ cần có Mạnh Hạo là sẽ khiến cho tất cả mọi người phải chú ý.

Về điểm này, cho dù là lúc ở Kháo Sơn Tông, hay ở đây đều là như vậy.

- Không hổ là lão đại!

Tên mập hít sâu một hơi, lúc này đã khâm phục Mạnh Hạo đến mức có thể quỳ rạp xuống vái lạy.

Mạnh Hạo lại vội ho một tiếng, rất là chột dạ. Nhưng đúng lúc này đây, chuyện còn chưa hỏi được thì lại có hơn mười cây cầu vồng lao vọt tới, đúng là người của Lý gia!

Lúc này, năm tông môn và hai gia tộc lớn đã đến tất cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK