Mỗi một tộc nhân Phương gia đều nhìn vào Mạnh Hạo, nhìn gương mặt xa lạ của hắn, nhìn cửa chính Phương gia phía sau hắn, ánh sáng mười ngàn trượng trước cửa đang dần dần mờ đi.
Mạnh Hạo, đây là một cái tên xa lạ, nhưng ba chữ Phương Tú Phong, đó là một tộc nhân đã từng là huy hoàng đối với Phương gia, vả lại là một cái tên sau này cũng không thể quên, là đứa con cả dòng chính, một thời kỳ đó, Phương Tú Phong là đệ nhất thiên kiêu của Phương gia, quét ngang tộc nhân các mạch, lại lực áp thiên kiêu các tông của Đệ Cửu Sơn Hải.
Ở thời kỳ đó, Phương Tú Phong cường hãn làm cho người cùng thế hệ với hắn, trở thành như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, làm nổi lên hào quang rạng rỡ của Phương Tú Phong.
Hắn lại cưới vợ là nữ nhân tuyệt thế của Mạnh gia đến từ núi thứ tám, lúc hai người thành thân, núi thứ tám phái người đến, lễ song tu thật lớn, truyền khắp hai đại Sơn Hải.
Mà Mạnh Hạo sinh ra, lại làm cho hết thảy vượt lên đỉnh phong.
Nhưng ngay sau đó, giống như héo tàn sau phút phồn hoa, hết thảy kết thúc quá nhanh, nhanh khiến rất nhiều người đều có chút không thể tin: phụ thân của Phương Tú Phong mất tích, mà hắn... cũng đi Nam Thiên Tinh, trấn thủ nơi đó 100 ngàn năm...
Hết thảy chuyện này, đều vì con hắn: Phương Hạo!
Đứa trẻ này năm đó huyết mạch nồng đậm đến cực hạn, bảy tuổi niết bàn, đồng thời với huyết mạch nghịch thiên, cũng là phế vật trời sinh... thậm chí những năm đó, có không ít người cho rằng: Phương Hạo khắc cha mẹ hắn, khắc thân nhân của hắn.
Mà giờ này, Mạnh Hạo đã trở về!
Hoặc là nói, Phương Hạo đã trở về!
Một người trở về, nhưng lại làm cho cả tộc nhân Phương gia ra đón tiếp. Năm đó lúc hắn theo cha mẹ rời đi, Đông Thắng Tinh chấn động, mà giờ này khi hắn trở về, Đông Thắng Tinh còn chấn động hơn.
Bởi vì, hắn trở về dẫn tới cửa phát sáng mười ngàn trượng; mới vừa trở về đã hoàn toàn đánh bại Phương Vệ đệ nhất thiên kiêu Phương gia, trên huyết mạch, quét ngang tất cả tộc nhân, làm cho mọi người chú ý.
- Mạnh Hạo... hắn là Phương Hạo, là trưởng tôn nhất mạch dòng chính!!!
- Trời ơi! Không ngờ là hắn, hắn đã trở về... Năm đó đứa trẻ huyết mạch nồng đậm đến mức bảy tuổi niết bàn kia... hắn... đã trở về!
Tộc nhân sau khoảnh khắc yên tĩnh, ầm ầm bùng phát, tiếng bàn tán ầm ĩ.
Khi Mạnh Hạo nói ra tên phụ thân của mình, trong đám người, những tộc nhân thuộc nhất mạch dòng chính đều giật nảy mình, bọn họ run rẩy, bọn họ kích động. Thập cửu thúc lại cất bước đi ra, nhìn Mạnh Hạo, một năm nay hắn luôn tự trách, tội của hắn gần như nhấn chìm hắn, hắn cảm thấy thật có lỗi với đại ca của hắn... giờ này nhìn thấy Mạnh Hạo an toàn trở về, mà còn nhấc lên khí thế ngập trời... nỗi niềm vui mừng của hắn không cách nào hình dung.
Tiếng cười truyền ra, đại trưởng lão Phương Thông Thiên chậm rãi đi ra, nhìn Mạnh Hạo, trong nụ cười mang theo hiền hòa.
- Trở về là tốt rồi! Bất kể ngươi tên là Mạnh Hạo, hay là Phương Hạo, ngươi đều là tộc nhân Phương gia, đều là trưởng tôn nhất mạch dòng chính của Phương gia!
- Lúc ngươi còn nhỏ, lão phu từng ẳm bồng ngươi! Phương Thông Thiên cười to, trong nụ cười hiền hòa, rõ ràng dường như càng nhìn Mạnh Hạo càng vui mừng.
Mà những lão già phía sau lão, cũng đều trên mặt lộ ra nụ cười, từng người rối rít tiến lên.
- Cháu ngoan! Những năm này ngươi chịu khổ rồi!
- Về nhà là tốt rồi! Về tới trong gia tộc, tương lai của ngươi không thể lường!
- Hôm nay là ngày vui mừng! Tốt tốt tốt!
Tộc nhân Phương gia đều đang hoan hô. Mạnh Hạo trở về, vô số người cao hứng, nam nhân trung niên âm trầm trước đó, thời khắc này truyền ra tiếng cười, bước nhanh tới trước mặt Mạnh Hạo, cẩn thận quan sát một hồi, bộ dáng rất là cảm khái.
- Hạo nhi! Ta là nhị thúc, năm đó ta và phụ thân Hạo nhi cùng chung chinh chiến, cùng chung lớn lên, cùng chung tu hành... Ngay cả Hạo nhi cùng Vệ nhi gần như sinh ra cùng lúc, chỉ kém nửa canh giờ.
- Trở về là tốt rồi! Hạo nhi là tộc nhân Phương gia, ở trong gia tộc, Hạo nhi chính là thiên kiêu!
Người, rối rít lại tới, nhất là những tộc nhân dòng chính lại càng kích động: Mạnh Hạo trở về, bọn họ đều phấn chấn, mà huyết mạch cửa phát sáng mười ngàn trượng, dường như càng làm cho dòng chính bọn họ thấy được hy vọng...
- Hạo nhi tới, tới với lão phu, chúng ta cùng nhau về nhà! Đại trưởng lão vẫn nụ cười trên mặt, trong mắt lộ rõ ý tán thưởng và thân thiết khác thường.
- Hạo nhi, đây là đại trưởng lão! Các lão tổ đều đang bế quan, may mà có đại trưởng lão, chủ trì hết thảy sự việc trong tộc! Thập cửu thúc đi tới bên cạnh Mạnh Hạo, giới thiệu người bốn phía với hắn.
Mạnh Hạo vội vàng ôm quyền cúi đầu.
- Vãn bối bái kiến đại trưởng lão!
Đại trưởng lão cười ha hả một tràng, dường như càng lúc càng yêu thích Mạnh Hạo.
- Nhưng bây giờ ta còn chưa thể về gia tộc! Mạnh Hạo có chút ngượng ngùng lên tiếng, hắn vừa nói ra, tộc nhân Phương gia bốn phía đều sửng sốt.
- Trước ta có một ít linh thạch bị người đoạt đi! Mạnh Hạo thở dài, ánh mắt nhìn về phía các tu sĩ ngoại tộc Phương gia phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn. Nhất là vị tu sĩ trên trán có cái bớt màu đen kia, vừa chạm ánh mắt với Mạnh Hạo, liền giật nảy mình một cái, trực tiếp bị dọa đến hôn mê.
- Đoạt nhiều ít? Gã thanh niên bên cạnh thập cửu thúc, thời khắc này hưng phấn nhìn Mạnh Hạo, thấp giọng hỏi.
- Đoạt ta 1 triệu linh thạch! Mạnh Hạo rất là bi phẫn lên tiếng.
- Được! Chuyện này tính cả vào ta! Hà hà... gọi ta là Phương Tây! Gã thanh niên liếm môi một cái, hắn là đệ đệ của Mạnh Hạo, hắn và Mạnh Hạo đều là nhất mạch dòng chính.
Tộc nhân Phương gia phần lớn đều bật cười. Chuyện này ở trong mắt bọn họ chỉ là trò khôi hài mà thôi, hiển nhiên là trước đó có người không biết thân phận Mạnh Hạo, đắc tội với hắn. Đối với tộc nhân Phương gia, tôn nghiêm của gia tộc không cho phép người khác coi thường, cho dù là những tu sĩ ngoại tộc của gia tộc này không biết Mạnh Hạo, nhưng một khi phạm sai lầm đều sẽ bị trừng phạt.
Đã có người an bài xong xuôi, đám tu sĩ bảo vệ Đông Thiên Môn kia, từng người mặt xám như tro tàn run lẩy bẩy, lập tức bị người dẫn đi.
Khi bị dẫn đi, tu sĩ trán có cái bớt màu đen kia, phát ra tiếng gào thê lương, hắn vô cùng hối hận, nước mắt đều chảy xuống.
Đại trưởng lão lắc đầu cười, gương mặt thân thiết bước tới nắm tay Mạnh Hạo, đi vào cửa chính Phương gia, sau đó tộc nhân Phương gia, từng người một rối rít bước vào. Trong lúc nhất thời, cửa Phương gia không ngừng phát sáng, chấn động bốn phương.
Phùng Tầm đứng ở đó, ngơ ngác nhìn hết thảy, trước khi Mạnh Hạo đi vào, quay đầu lại nhìn hắn một cái đầy thiện ý, gật gật đầu, mặc dù không có nói chuyện, nhưng Phùng Tầm rất là kích động.
Từ từ, khi tộc nhân Phương gia đều bước chân vào Đông Thắng Tinh, ngoài cửa lần nữa yên tĩnh lại, lần nữa một nhóm tu sĩ khác đi ra phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn. Những người này đều căng thẳng, bọn họ biết kết quả của nhóm người trước, đối với Mạnh Hạo sớm đã cực kỳ kính sợ.
Liên đới đối với mọi người ở ngoài cửa, lúc này cũng đều khách sáo hơn rất nhiều, nhất nhất cho đi vào.
Mà ở trong tổ trạch Phương gia Đông Thắng Tinh, một nghi thức hoan nghênh trọng đại đang tiến hành, tộc nhân các mạch Phương gia, đều có không ít người trở về, đồng loạt tụ tập trong tổ trạch.
So với một năm trước, còn thịnh đại hơn gấp mấy lần, dù sao một năm trước chỉ là tình thế buộc mà thôi, nhưng giờ này... rất nhiều người là tự mình đi tới, bọn họ muốn nhìn xem, Mạnh Hạo làm cho cửa phát sáng mười ngàn trượng, rốt cuộc là hình dạng thế nào?!
Đông Thắng Tinh, gần như một nửa vị trí thuộc về Phương gia, bị nhất mạch dòng thứ Phương gia chiếm cứ. Ở Đông Thắng Tinh, không có Hoàng triều, có chăng chỉ là Phương gia.
Bất luận là đô thành người phàm, hay là thế lực tu sĩ, Phương gia... đều là một tay che trời, dù là Huyết Lan Giáo và Khôi Thần Tông, cũng có tầng liên hệ sâu đậm với Phương gia.
Chỉ có Dược Tiên Tông thì ngay cả Phương gia đều bất đắc dĩ: người khai sáng Dược Tiên Tông đã từng là một vị lão tổ của Phương gia, giờ này lão vẫn còn sống, làm cho Dược Tiên Tông rất là đặc biệt.
Vị trí tổ trạch, có thể so với một tòa thành khổng lồ, vị thế dựa vào biển rộng, chiếm cứ chỗ giao hội vạn mạch của Đông Thắng Tinh, bên trong kiến trúc chạm lan khắc ngọc, tòa tòa lầu các san sát, nhìn bằng mắt thường không thấy đầu cuối.
Có thể ở lại trong tổ trạch, lúc trước chỉ có nhất mạch dòng chính, nhưng giờ này... theo dòng chính suy sụp, hơn phân nửa khu vực bị dòng thứ chiếm cứ, rất có khuynh hướng sắp trở thành một mạch dòng chính.
Buổi nghi thức hoan nghênh Mạnh Hạo trở về tông này, có mấy trăm ngàn tộc nhân Phương gia tham dự, tập trung trên quảng trường chính giữa tổ trạch Phương gia. Quảng trường này thật rộng lớn, cũng không thể kém so với Tiên Cổ Đạo Tràng mà Mạnh Hạo đã từng nhìn thấy trong hư ảo...
Trên mặt đất lót đá xanh, có vô số trận pháp, uy áp cường đại. Mạnh Hạo hơi cảm thụ một chút, dường như nhìn thấy một phiến biển rộng mênh mông, có thể che phủ tất cả tồn tại.
Bốn phía kiến trúc lại cực kỳ xa hoa. Một gia tộc lớn chấn động Đệ Cửu Sơn Hải, mơ hồ lộ ra một góc tại trước mặt Mạnh Hạo.
Mà những thứ này, cũng chỉ là một góc băng sơn mà thôi, thế lực tầng thứ cao thâm hơn, với tu vi của Mạnh Hạo không thể tiếp xúc... hắn chỉ biết, tộc nhân Phương gia ở trên Đông Thắng Tinh này, nếu toàn bộ đều tính hết thì đó là một con số kinh khủng không cách nào tưởng tượng...
Mà hiện tại đi ra ngoài Đông Thiên Môn, đều là người xuất sắc của các mạch.
Buổi nghi thức hoan nghênh này do đại trưởng lão chủ trì, để giới thiệu cho Mạnh Hạo rất nhiều tộc nhân, sau đó tế bái tổ tiên, cho Mạnh Hạo lệnh bài thân phận... một loạt việc vặt. Đến khi kết thúc, lão sai người dẫn Mạnh Hạo đi tới đại điện tổ trạch Phương gia.
Đại điện này cũng rất rộng lớn, phía ngoài nhìn lại, giống như một con cự thú ngồi tĩnh tọa, bên trong vòng tròn, có mười ngàn ghế ngồi, giờ này trên đó có một nửa đều đã ngồi đầy các lão già, mỗi người đều là ánh mắt lấp lánh, trong cơ thể ẩn chứa tu vi đáng sợ, Mạnh Hạo nhìn không thấu.
Mà ngay phía trước, đại trưởng lão Phương Thông Thiên ngồi ghế trên cùng, mắt sáng như đuốc, từ xa nhìn Mạnh Hạo đứng giữa đại điện, bên cạnh lão, đang ngồi không ít người, vị nhị thúc của hắn cũng ở trong đó; còn có một lão già, đầy mặt nếp nhăn, nhưng trong mắt lại rất sắc bén, đang quan sát Mạnh Hạo. Người này... là gia gia của Phương Vệ, cũng là người trước đó trong tổ trạch có sát cơ với Mạnh Hạo.
Ở bốn phía nơi này, còn có một số tộc nhân vây quanh, phần lớn đều là thanh niên, Mạnh Hạo trông thấy Phương Đông Hàn, Phương Đông Hàn cười gật đầu chào Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cũng nhìn thấy Phương Hương San, vừa chạm ánh mắt, nàng này run lên, vội cúi đầu... dường như ấn tượng ở Nam Thiên Tinh đến nay vẫn còn.
Trong rất nhiều thiên kiêu Phương gia, có một thanh niên mặc một thân áo dài màu trắng, mặt trắng như ngọc, mắt sáng như sao, chính là người tu hành trong động phủ dưới mặt đất trước đây, chung quanh hắn bất ngờ vây quanh trên trăm người cùng thế hệ tu vi không tầm thường.
Một người trong đó, chính là Phương Vân Dịch!
Hắn đang nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt oán độc, thấp giọng nói gì đó bên tai thanh niên áo trắng.
Thậm chí không cần những người này vây quanh, khí thế của thanh niên áo trắng, giống như ánh lửa ngập trời trong đêm tối, vô cùng chói mắt, dường như một con hung lang giữa đàn cừu... liếc một cái liền bị người nhận ra.
Hắn, chính là đệ nhất thiên kiêu của Phương gia trước dây, là Vệ công tử... Phương Vệ!
- - - - - oOo- - - - -