Thời gian chậm rãi trôi đi, sắp đến bình minh thì trời bỗng tối đen, chỉ còn gió rít mạnh, chỉ có băng giá đang bay tới, đống lửa trước mặt Mạnh Hạo dần dần tắt, khiến cho cả hang động, chìm vào trong bóng tối.
Ở trong bóng tối này, một thứ cảm giác cô độc chợt ùa về trong hắn, càng lúc càng lớn dần, cho đến khi bao phủ thân thể hắn.
Cha, mẹ, hai người ở đâu Mạnh Hạo thì thào, hắn đang nhớ tới phụ mẫu của mình, rất nhớ, rất nhớ
Tiểu mập mạp, ngươi bây giờ đang làm cái gì? Hồi lâu, Mạnh Hạo trút nhẹ một tiếng thở dài, trong đầu hắn chợt hiện ra những động tác ken két khi tiểu bàn tử mài răng.
Hứa sư tỷ, Trần sư huynh, mọi người ở Nam Vựcvẫn khỏe... Mạnh Hạo nhìn bóng đêm ngoài động, dường như có thể nhìn tới tận Nam Vực, trong mắt hắn dần dần lộ ra vẻ si mê.
Đọc trăm quyển sách, đi được ngàn dặmrồi sẽ có một ngày ta sẽ rời khỏi Triệu quốc, đi tới Nam Vực Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ kiên định, chỉ là nghĩ đến Triệu quốc là biên giới của Nam Vực, muốn đến trung tâm của Nam Vực, thực sự là quá xa.
Hắn còn nhớ hắn đã nhìn thấy toàn bộ vùng đất Nam Thiệm trên bản đồ. Giữa Triệu quốc và trung tâm Nam Vực, là một vùng đồng không mông quạnh, ở giữa còn cách đến vài cái quốc gia.
Với tu vi của Mạnh Hạo, thỉnh thoảng còn phải dựa vào lực trượt, thì có lẽ sẽ phải đi rất lâu rất lâu nữa.
Trừ phi có thể trở thành tu sĩ Trúc Cơ! Trong mắt Mạnh Hạo như có ngọn lửa sáng rọi, ẩn chứa một khát vọng mạnh mẽ, ẩn chứa khát vọng có thể bay trên không trung, càng làm hắn khát khao mãnh liệt hơn với Trúc Cơ.
Đến được tu vi Trúc Cơ, mới được coi là tu sĩ chân chính, thọ nguyên có thể đạt đến một trăm năm mươi tuổi Trường sinh, đối với Mạnh Hạo giờ này mà nói thì quá viển vông rồi, con người chỉ có tuổi đời càng cao, thì mới có thể có càng nhiều khát vọng, đối với Mạnh Hạo giờ đây, hắn chỉ quan tâm làm cách nào để sống sót mà thôi.
Trừ phi tự nguyện, nếu không, muốn trở thành một con người xuất chúng thì nhất định phải có được tu vi và tư cách đáng nể.
Mạnh Hạo hít sau, khi bên ngoài trời hửng sáng, thì Mạnh Hạo lấy ra túi trữ vật của Đinh Tín, sau khi hắn mở ra nhìn lướt qua, thì trong mắt hắn chợt lộ ra chút hy vọng.
Không hổ là đệ tử đại tông môn, còn chưa đạt tới tu vi Trúc Cơ, lại có thể có giàu có như vậy Mạnh Hạo lấy ra từ trong túi trữ vật ước chừng khoảng bảy tám ngàn linh thạch, ngoài ra còn có thêm thanh đại cung màu đen.
Đại cung mà Mạnh Hạo lấy ra, khi hắn cầm trên tay là một vật thể lạnh lẽo, hơi hơi kéo ra, thì lập tức cảm nhận được linh khí thiên địa từ bốn phía, dường như đã được hấp thụ lại.
Cùng lúc đó, trong túi trữ vật, Mạnh Hạo còn thấy gần trăm mũi tên nhọn màu đen, mỗi mũi tên đều có khắc một ký hiệu, hắn thu hồi những thứ cùng với cung tên. Ánh mắt hắn lại đảo qua túi trữ vật, bên trong ngoài pháp bảo và linh thạch ra, thì còn có một chai thuốc và một chút tạp vật, lệnh bài linh tinh.
Chai thuốc phần lớn là trống không, chỉ có một cái bình nhỏ bị đậy kín. Mạnh Hạo nghe thấy trong bình tiếng động của đan dược, trong chốc lát, hắn một tay mở cái bình ra, thì một mùi thuốc nồng đậm đập ngay vào mũi hắn, giờ đây trong hang động đang tràn ngập mùi thuốc.
Loại thuốc ở tầm này thậm chí đã vượt qua Thiên Linh Đan, lại càng vượt qua Hướng Thai Đan thứ - thuốc tốt nhất của Mạnh Hạo, thậm chí khó có thể đem ra mà so sánh. Dùng sự đối lập giữa ánh trăng cùng đom đóm có lẽ là khoa trương, nhưng trong lúc trực quan nhất lại cho Mạnh Hạo một cảm giác, một thứ giống như hạt giống, một thứ giống như cây đại thụ.
Đây là Mạnh Hạo hai mắt chớp động, thở mạnh, hắn lấy đan dược để xuống lòng bàn tay, đây là loại đan dược cỡ như ngón tay cái, màu sắc hổ phách, màu vàng ấm tỏa ra từ trong hương thuốc, còn có sự khuếch tán của linh lực bàng bạc, thực sự trong nháy mắt đã có thể nhìn ra đây là một loại đan dược phi thường.
Mạnh Hạo nhằn chằm chằm vào viên thuốc này, bỗng vỗ túi trữ vật, lập tức đem ra đan danh cổ ngọc mua tại Bách Trân Các, trên cổ ngọc này có nhiều vết rạn, nhưng Mạnh Hạo không để ý, hắn cầm lấy cổ ngọc đặt lên mi tâm, linh khí lập tức cuồn cuộn ào ra.
Một lát sau, cổ ngọc bỗng vỡ ra, tiêu tán hóa thành tro bụi thì Mạnh Hạo mở mắt, trong mắt hắn ẩn chứa sự kích động đến mãnh liệt.
Trúc Cơ Đan!!! Đây là một viên Trúc Cơ Đan có giá trị khó có thể tưởng tượng được
Mạnh Hạo tim đập thình thịch, một tay nắm lấy Trúc Cơ Đan, tim đập nhanh, rất lâu sau mới khôi phục lại như cũ.
Đinh Tín trước khi chết không cam lòng, cũng bởi do Trúc Cơ đan này, đây là đan dược mà sư phụ tự tay luyện chế cho y, bởi vì bản thân y ở bên ngoài hành tẩu vốn đã là Ngưng Khí tầng chín, một khi có chút tạo hóa rất có thể đạt đến Trúc Cơ cảnh cho nên y luôn giữ bên người, thời khắc quan trọng sẽ đem ra dùng.
Cho dù là đại tông của Nam Vực, nhưng Trúc Cơ Đan lại rất hiếm, muốn phát cho từng đệ tử thì càng thiếu. Nhu cầu dành cho loại đan dược này là cực lớn, cho dù là có nhiều như thế nào cũng không đủ cầu. Dù sao thì người trở thành Trúc Cơ cũng không nhiều, ít nhất cũng phải cần khoảng ba viên, nếu tư chất tâm thường nhưng được trưởng lão tông môn ưu ái, không tiếc đại giới nào thì năm sáu viên mới có thể.
Vả lại sự trân quý của Trúc Cơ Đan, cũng có liên quan đến tam đại hiểm địa. Luyện chế viên thuốc này cần hai loại thảo dược, chỉ có thể sinh trưởng trong tam đại hiểm địa.
Đinh Tín có một sư phụ tốt ở Tử Vận Tông, khiến địa vị y có chút đặc biệt. Y sở dĩ đạt đến Ngưng Khí tầng chín, là do vị tôn sư này tận tay đưa cho Trúc Cơ Đan, thậm chí cho dù y không thành công, khi y trở lại tông môn, vị sư phụ này tất nhiên cũng không tiếc đại giới mà làm cho y thành công.
Mạnh Hạo thả lỏng tay, cầm lấy Trúc Cơ Đan, cẩn thận quan sát, rất nhanh ngưng tụ hai mắt, thấy được ở trên Trúc Cơ Đan, có một ấn ký kỳ lạ.
Ấn ký này giống như một mặt quỷ thu nhỏ, sắc mặt không đổi, tràn đầy vẻ nghiêm nghị, làm cho người ta khi nhìn có loại cảm giác đặc biệt giống như bị mặt quỷ kia nhìn lại. Mạnh Hạo cẩn thận quan sát thật lâu, mới xác định đây không phải là cái gì kỳ bí lắm, chỉ đơn giản là khắc vào đan dược, giống như kí hiệu vậy.
Cầm Trúc Cơ Đan, Mạnh Hạo chần chờ, hồi lâu sau cắn răng một cái rồi thu hồi lại. Ngoài trời thì tuyết đã nhỏ đi, hắn ngẩng đầu cất bước đi, gió rét lạnh cứ thế bao phủ quanh Mạnh Hạo.
Muốn vượt qua Ngưng Khí tầng tám, để trở thành Ngưng Khí tầng chín, cần rất nhiều linh thạch, những linh thạch này đều do tự ta kiếm được, trong thời gian ngắn khó mà có thể hoàn thành được, chỉ có cách bán đi một ít đồ vật, mới có thể lấy được đủ linh thạch
Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, lập tức lấy ra một cái ngọc giản, đặt ở mi tâm cẩn thận nhìn.
Ngọc giản này là vật của đệ tử Phong Hàn Tông, bên trong có mấy thành thị phố phường của Tu Chân giới tại Triệu Quốc. Mạnh Hạo nhìn vào bên trong thấy được Đông Tú thành. Nhưng thành này hắn không muốn đến, một lát sau hắn chọn một nơi cách nơi này không xa, nhưng không thuộc phạm vi khống chế của ba đại tông phái, mà là một nơi hỗn độn tập trung khá nhiều tu sĩ.
Thiên Hà phường
Mạnh Hạo thập giọng thì thào, khi hắn ngẩng đầu lên thì hai mắt chợt sáng lên, theo quán tính mượn gió đi rất nhanh.
Triệu quốc gần với hướng biển Thiên Hà, cả một vùng được trận pháp cấm chế, người thường không thể nhìn thấy trong khu vực này có tồn tại một tòa thành trì.
Cả thành trì này màu đen, một vài tu sĩ áo đen, lạnh lùng đứng trên tường thành, ánh mắt quét về phía mặt đất nhìn về phía mọi người đang ra vào.
Thiên Hà phường, ba trăm năm trước vốn không có nơi này, nhưng ba trăm năm trở lại đây, xuất hiện một lão quái, người này tu vi Kết Đan, thần thông pháp bảo kinh người, tại trong Triệu quốc đã sáng lập nên thành này, sau đó liền bế quan ở trong thành này. Ba trăm năm đi qua, lão quái này sống hay chết không ai rõ, nếu như chết thì không nói làm gì, nhưng nếu như là còn sống, thì trừ phi là có đan dược gia tăng tuổi thọ mới có thể sống được, còn không, nhất định đã là Kết Anh.
Hiện nay người đang giữ thành này là một người tự xưng là Thiên Hà Lão Tổ, cùng tam đại tông môn của Triệu Quốc không ai xâm phạm lẫn nhau. Bởi vậy mà không có quy định quá khắt khe, khiến cho nơi này ngày càng náo nhiệt lên, hạng người nào cũng có thể tới đây.
Vài ngày sau, ở ngoài Thiên Hà phường, có một người xuất hiện, người này mặc một áo đen, trên đầu đội một cái đấu lạp, khuôn mặt trùm kín, khiến người khác không nhìn ra bộ dạng, thân hình nhìn thoáng qua có hơi mập mạp.
Thứ trang phục này tuy rằng kỳ dị, nhưng vẫn là bình thường ở Thiên Hà phường này. Nơi đây hỗn độn, loại người nào cũng có, giả dụ như có chuyện không muốn cho ai biết hoặc nhận ra, có thể sử dụng trang phục giống như vậy, việc này cũng xảy ra không ít.
Hắn, chính là Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo đã hạ quyết tâm bán pháp bảo đan dược, việc này khiến hắn suy nghĩ hồi lâu, mới giả dạng sau đó chậm rãi đi vào thành. Mạnh Hạo nhìn lại khắp nơi, nhưng giờ đây, hắn không thể phân định được phương hướng nữa, hắn cúi đầu, làm bộ dạng tùy ý rồi đi vào trong một cửa hàng bên cạnh.