Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu óc lão ông một tiếng, toàn bộ đại não lập tức trống rỗng, trong mắt mờ mịt, sắc mặt lại trực tiếp mất đi toàn bộ huyết sắc, gần như trắng bệch. Thân thể lão lại như cái sàng, không ngừng run rẩy, mở to mắt, nhìn Mạnh Hạo ở trong lốc xoáy, trong thiên địa này, giống như Tiên.

- Ta... Ta lại muốn đánh cướp của một lão quái Trảm Linh...

Trong run rẩy, lão già đã sớm bị hoảng sợ cùng kinh hãi không cách nào hình dung thay thế. Cảnh tượng này, triệt triệt để để khiến lão hỗn loạn rồi. Lão cảm thấy, đây là sự tình điên cuồng nhất mà lão làm trong đời mình.

Trong lúc run run, lão bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ may mắn, lời mình nói lúc trước, còn chưa nói xong hoàn toàn, có lẽ còn có đường sống quay về.

- Tiền... Tiền bối...

Lão khẩn trương mở miệng, thanh âm đã phát run, khi đang muốn giải thích, Mạnh Hạo đã vung tay áo, núi linh thạch trên mặt đất lập tức biến mất. Sau khi hắn thu hết về, cũng không thèm liếc nhìn tu sĩ Nguyên Anh kia một cái, thân thể Mạnh Hạo vụt lên không. Ở nơi này, hắn có thể nhìn xa hơn.

Hắn nhìn thấy, ở giữa biển trời phía xa, có một đạo cầu vồng, như khai thiên lập địa, rầm rầm mà lao về phía này. Trong cầu vồng, một tu sĩ đầu bạc, thoạt nhìn không giống đã già, mà chỉ là bộ dáng trung niên, đang chắp tay sau lưng, cất bước mà đến.

Tóc lão tung bay, bên ngoài thân thể, trời đất vặn vẹo, tựa như quy tắc thế giới ở nơi này, đều vì lão mà thay đổi. Mặt biển phía dưới, bọt sóng ngập trời, giống như rít gào, lần lượt truyền ra tiếng nổ vang.

Thậm chí, nếu cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy, biển rộng khu vực này, dường như đã lõm thật sâu xuống, giống như một một cỗ uy áp kinh người, trực tiếp giáng lâm.

- Rốt cuộc đã tới!

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh quang, không chút do dự trực tiếp mở ra đệ cửu mệnh!

Ầm!

Thân thể Mạnh Hạo đột nhiên chấn động, khí thế so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn, lập tức phóng thích ra từ trên người hắn. Dưới sự kéo lên không ngừng, nhục thể của hắn Trảm Linh, khí thế của hắn, long trời lở đất.

Lão già Nguyên Anh phía dưới phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhanh chóng trầm xuống, khi rơi xuống mặt đất, thì lạnh run. Với lão mà nói, giờ khắc này, giống như trời sụp.

Người tiến đến, chính là đệ thập Tổ Vương gia!

Lão cất bước, vẻ mặt lạnh lùng, sát khí như vô tận. Nơi lão đi qua, thế giới dường như có thể sụp đổ, mỗi bước bước ra, đều khiến bát phương nơi đây chấn động.

- Dám tản ra khí tức, dẫn lão phu tới đây. Ngươi có cái gì để dựa vào, có thể lấy ra.

Đệ thập Tổ Vương gia thản nhiên mở miệng, thanh âm vượt qua lôi đình, trực tiếp nổ tung trên Thánh Đảo, khiến mặt đất run rẩy, khiến ngọn núi sụp đổ. Toàn bộ Thánh Đảo, lập tức có vô số người kinh hô.

Bên trong Tiêu Dao Tông, hơn mười đạo cầu vồng lập tức bay ra, sắc mặt mọi người đều đại biến.

Trên bầu trời, phong vân lưu động. Một cái lốc xoáy thật lớn ầm ầm xuất hiện, thật giống như tận thế.

Mà đệ thập Tổ Vương gia lúc này đã tiến vào không trung trên Thánh Đảo. Khoảnh khắc lão đi tới, mặt biển sóng lớn ngập trời, dường như có từng tiếng thê lương gào rú, chợt quanh quẩn tứ phương tám hướng.

- Lần này ngươi trốn không thoát.

Thanh âm lão bình tĩnh, tựa như không ẩn chứa nửa điểm tình cảm, ánh mắt lãnh đạm, trực tiếp nhìn về phía Mạnh Hạo.

Cái liếc mắt này nhìn qua, phía trước Mạnh Hạo lập tức nổ vang ngập trời. Bảy phần tu vi trong cơ thể hắn chợt bùng nổ, lực lượng thân thể đồng thời tản ra, trực tiếp va chạm cùng với ánh mắt vô hình này.

Ầm!

Toàn thân Mạnh Hạo không ngừng vang động, một cỗ áp lực vô hình, trong cảm giác của Mạnh Hạo, dường như còn mãnh liệt hơn lần trước, chợt phủ xuống. Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng tu vi trong cơ thể, cũng tại thời khắc này, theo uy áp này buông xuống, từ bảy phần, nháy mắt biến thành sáu phần!

Giống như uy áp của đệ thập Tổ Vương gia đã trở thành đá mài đao, mà Mạnh Hạo … chính là cây đao!

Cùng lúc đó, tu vi mạnh hơn chợt bùng nổ trong cơ thể hắn, đối kháng lại với ánh mắt vô hình này.

Ầm!

Khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, thân thể rút lui, nhưng trong mắt lại lấp lánh hào quang. Hắn dựa vào lực lượng của bản thân, hoàn toàn chống cự được một ánh mắt của đối phương.

Hai mắt đệ thập Tổ Vương gia chợt lóe, nhìn Mạnh Hạo thật sâu. Lão bây giờ, không phải là phân thần ban đầu khi ở Nam Vực, giờ phút này, thân hình này, là thân xác máu thịt, là phân thân chân chính.

Cái này cường đại hơn nhiều lắm, phân thần lúc trước không thể sánh bằng. Cho nên, ánh mắt mang theo ý chí của lão, dường như có thể giết người trong vô hình.

Dưới mặt đất, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ kia, lúc này đã sớm hoảng sợ tới cực hạn rồi. Ông ta không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là tu vi gì, có thể khiến cường nhân Trảm Linh, dường như không có sức hoàn thủ.

- Nơi này quá kinh khủng...

Những tu sĩ đã lao ra thì vừa run, vừa hận bản thân không thể lập tức hôn mê.

Cùng lúc đó, trong hành cung, trong mắt Kháo Sơn Lão Tổ chớp động tinh quang, vẻ mặt ngưng trọng, trầm mặc không nói.

Còn trong mắt Cổ Ất Đinh Tam Vũ thì lại hiện lên chút lo lắng.

Tới giữa không trung khu vực gần bờ biển, Mạnh Hạo lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thân thể lập tức lui về phía sau.

- Không hổ là đạo cơ hoàn mỹ...

Đệ thập Tổ Vương gia càng thêm động tâm đối với đạo cơ của Mạnh Hạo. Giờ phút này, lão nâng chân phải lên bước một bước về phía trước, đi thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo bỗng nhiên lớn tiếng mở miệng.

- Lão Tổ cứu mạng!!

Hắn vừa nói ra, bên trong hành cung, da mặt Kháo Sơn Lão Tổ khẽ nhăn một cái, giả vờ như không nghe thấy. Trên mặt Cổ Ất Đinh Tam Vũ ngày càng lộ ra vẻ lo lắng, thỉnh thoảng nhìn về phía Kháo Sơn Lão Tổ.

Ầm!

Mạnh Hạo vừa dứt lời, liền bay nhanh lui về phía sau. Khi toàn thân huyết quang lóng lánh, thì đã thấy đệ thập Tổ Vương gia hiện ra phía trước. Mạnh Hạo cắn răng.

- Kháo Sơn Lão Tổ, ta là đệ tử duy nhất của Kháo Sơn Tông. Cho dù nơi này là Tiêu Dao Tông, lấy bối phận của ta nhất định cũng là thái thượng trưởng lão. Ngươi có thể trơ mắt nhìn ta chết?

Thanh âm Mạnh Hạo ẩn chứa tu vi, vang vọng, truyền khắp toàn bộ Thánh Đảo, được tất cả mọi người ở Tiêu Dao Tông nghe rành mạch. Giờ phút này, khi hắn bay nhanh lui về phía sau, tay phải đệ thập Tổ Vương gia đưa về phía trước vung lên. Một cỗ sát khí kinh người, ẩn chứa Vấn Đạo chi ý của lão, hóa thành một đạo hắc quang, lao thẳng đến Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh.

Mạnh Hạo đã sớm có phòng bị, Kiếm Tiên khoảnh khắc liền xuất hiện. Kiếm này vừa ra, lập tức khiến hai mắt đệ thập Tổ Vương gia co rút lại.

Ngay tại nháy mắt lão co rút hai mắt, trong hành cung, Cổ Ất Đinh Tam Vũ cắn răng một cái, thân thể lập tức biến mất, hóa thành một giọt nước mưa, cư nhiên xuyên thấu hành cung, chợt biến mất. Cùng biến mất, còn có thuyền linh.

Khi xuất hiện, giọt mưa này trực tiếp tạo hình trước người Mạnh Hạo, mạnh mẽ tản ra, hóa thành một màn mưa ở phía trước Mạnh Hạo, cản trở hắc quang kia.

- Nhục thể của ngươi rất mạnh, nhưng ngươi lại không biết dùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK