Huyền Thiên Yêu Tôn là một người đồng tử mặc áo văn sĩ, thời khắc này chắp tay sau lưng, lẩm bẩm nói nhỏ.
- Sư tôn, dựa vào cái gì một tên người ngoài tới, có thể trực tiếp trở thành thiếu tông. Chuyện này đệ tử không phục!
- Đệ tử chờ lệnh, đi đánh với Mạnh Hạo, xem hắn rốt cuộc có bản lãnh gì, có thể trở thành thiếu tông!
Bảy đệ tử đứng phía sau đồng tử rối rít lên tiếng.
- Gấp cái gì, có người còn gấp hơn so với các ngươi.
Đồng tử âm trầm cười, không nói tiếp lời, xoay người đi vào trong động phủ.
Bảy đệ tử đó, mỗi một người đều tràn ngập sát cơ. Sau khi họ nhìn lẫn nhau, đều nhìn về Huyết Yêu Sơn, thời khắc này Mạnh Hạo đang đi xuống theo nấc thang.
Năm ngọn núi, trừ đỉnh núi thứ nhất cùng đỉnh núi thứ hai ra, thời khắc này trên đỉnh núi thứ tư, một màn đồng dạng như vậy cũng diễn ra trên đấy, chỉ có điều mãnh liệt hơn. Đối mặt dao động càng lúc càng nóng nảy đó, Đồ Linh tứ tổ của đỉnh núi thứ tư không có chút nào áp chế, mặc cho dáng vẻ bệ vệ ngập trời lên.
Duy chỉ có đỉnh núi thứ năm rất là an tĩnh. Ở đỉnh cuối cùng đỉnh núi thứ năm, có một lão giả tóc trắng, lưng còng, chống một cây quải trượng, đang đứng ở đỉnh núi, nhìn Huyết Yêu Sơn từ xa.
Ở bên cạnh ông ta có một người con gái đi theo. Dung nhan của cô gái kia kiều mỵ, nhưng cũng có sát khí ẩn chứa.
- Sư tôn, vì sao ngăn trở Quỷ Thác Sơn chúng đệ tử bất mãn việc mà lão tổ an bài? Đây vốn không công bằng. Nếu Thiết Huyết Sơn Thường Ất là thiếu tông, ta cũng còn chịu phục một chút, nhưng Mạnh Hạo đó thì trước chưa từng nghe nói qua.
- Vi sư sống thời gian rất lâu, sống lâu vốn là ngu dốt, cũng biến thành biết điều một chút.
Lão giả tóc trắng mở miệng cười, thanh âm khàn khàn.
- Năm đó trên Huyết Yêu Sơn, khi lão tổ phủ xuống, ta chính là chỗ này.
- Bao nhiêu năm rồi, vị trí Thiếu tông tồn tại qua bảy lần. Mỗi một lần, ta đều trải qua.
- Sống lâu, nhìn nhiều, khiến ta có một đôi mắt nhìn thấu thương tang... Ta nhìn thấy được gì đó không giống bình thường trên người của Mạnh Hạo.
Cô gái bên cạnh lão giả nhíu tít đôi mi thanh tú.
- Người này, không nên trêu chọc, cũng không nên đi đến gần. Vi sư còn phải nhìn xem, phải nhìn cẩn thận hơn, mới có thể lựa chọn.
Đôi mắt của lão giả nhoáng lên một cái, xoay người về tới trong động phủ.
Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, một đường đi xuống bậc thang. Khi hắn đi đến giữa sườn núi, bước chân hắn chợt ngừng, thấy được phía trước, có một người nữ tử mặc áo trắng, một mình đứng trên tảng đá nhô ra bên cạnh, phía trước nàng, lại là vách núi, mây mù vờn quanh.
Quần áo của cô gái ấy bay múa, thoạt nhìn có chút xuất trần. Bộ dáng nàng vốn dĩ xinh đẹp, giờ khắc này, dường như Phi Tiên.
Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi tiếp.
- Mạnh huynh, trong Yêu Tiên Tông ta và ngươi đã từng gặp qua, chẳng lẽ mấy ngày đã quên tại hạ ư?
Nữ tử xoay người, hai tròng mắt chăm chú nhìn Mạnh Hạo, chính là nữ giả nam trang đạo tử của Huyết Yêu Tông năm đó, Lý Thi Kỳ.
Mạnh Hạo không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn Lý Thi Kỳ một cái, gật đầu, đi xuống phía dưới.
- Mạnh huynh, trên Huyết Yêu Sơn chỉ có lão tổ cùng ta ở đây. Ta cố ý ở chỗ này chờ ngươi, là vì nhắc nhở ngươi, thân phận thiếu tông, bên trong tông môn, bốn ngọn núi khác sẽ không chấp nhận.
Lý Thi Kỳ nói, bàn tay ngọc nâng lên, ném ra một cái ngọc giản.
- Trong đây có tin tức về bốn ngọn núi khác của Huyết Yêu Tông, sau khi ngươi xem sẽ có trợ giúp.
Mạnh Hạo nhận lấy, trầm mặc chốc lát.
- Đa tạ!
Hắn chậm rãi lên tiếng, tiếp tục đi xuống.
- Hứa... Hứa Thanh đạo hữu, như thế nào rồi?
- Đa tạ!
Thanh âm của Mạnh Hạo truyền đến từ dưới chân núi, mơ hồ không chừng.
Xuống núi, hiện ra trước mặt Mạnh Hạo là một mảnh hoang vắng. Huyết Yêu Tông không giống như những tông môn khác, bên dưới ngọn núi sẽ có đại điện, có ngoại môn đệ tử tồn tại.
Nơi đây, cho dù là ngoại môn đệ tử cũng đều sẽ ở trên ngọn núi của từng người. Về phần khu vực dưới chân núi này, lại là một mảnh rừng rậm.
Cũng may không phải là hoàn toàn không có bóng người, vẫn có một ít nhà gỗ tồn tại, là đệ tử ở các ngọn núi của Huyết Yêu Tông, đơn độc tu tập, rậm rạp chằng chịt, mặc dù rất nhiều tàn phá, nhưng coi như là có quy mô nhỏ.
Cũng có thể thấy được một ít Huyết Yêu Tông đệ tử thường lui tới. Chẳng qua từng người đang nhìn về phía Mạnh Hạo, đều là trong mắt lạnh lùng, không có mảy may ý tôn kính.
Đối với những đệ tử Huyết Yêu Tông lãnh đạm này, thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh. Trước đó khi hắn một đường xuống núi đã nhận ra nhiều ánh mắt như vậy. Thời khắc này đi về phía trước, hắn lựa chọn một góc vắng vẻ, khoanh chân ngồi xuống ở nơi đó, nhắm mắt, lấy ra hồn châu của Hứa Thanh, nhìn nàng đã có mệt mỏi ngủ say bên trong. Hắn chăm chú nhìn rất lâu, lúc này mới thu hồi.
Cùng lúc đó, bốn phía trên ngọn núi có không ít thần thức thu hồi, rất nhiều người đều có ý khinh miệt.
- Mạnh Hạo này là thiếu tông gì chứ. Ta còn tưởng rằng có thể có bản lãnh bao lớn, hóa ra ngay cả nhà gỗ dưới chân núi cũng không đi tranh đoạt một cái.
- Hắn đây là không muốn gây chuyện hả? Bên trong Huyết Yêu Tông, hết thảy đều cần dựa vào thực lực, dựa vào tàn nhẫn. Động phủ, ngọn núi, đạo lữ, công pháp, tu hành cần, hết thảy tất cả đều là thuộc về cường giả!
- Cũng như bao gồm thân phận của hắn!
- Hừ, hắn muốn bình tĩnh, nhưng nếu hắn thu được thân phận không thuộc về hắn, chuyện này sao có thể bỏ qua!
- Tuy nhiên không nên nóng nảy, có tin tức liên quan tới người này, chúng ta hiểu được không nhiều lắm, còn phải quan sát đã...
Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, không để ý tới các loại ánh mắt cùng thần thức bên trong Huyết Yêu Tông. Những thứ đó, hắn không thèm để ý, thần thức của hắn sáp nhập vào bên trong túi trữ vật. Ở trong đó, lúc trước là huyết ngao mà Mạnh Hạo dùng chống cự một kích của đệ thập tổ Vương gia, giờ này đã lần nữa cụ bị thân thể, chỉ có điều vẫn còn yếu nhỏ.
Anh Vũ cùng Bì Đống... Mạnh Hạo nghĩ tới bọn họ, liền nhíu mày. Lúc trước sau khi hắn tỉnh dậy trên chiếc U Luân đó, đã không có thấy thân ảnh của bọn họ.
Tuy nhiên Mạnh Hạo trong chỗ u minh có thể cảm thụ, hai người này đang ở Nam Vực.
Trong trầm mặc, hắn vận chuyển tu vi trong cơ thể. Đến đêm khuya, Mạnh Hạo mở mắt ra, lấy ra thi thể khô héo của Hứa Thanh, từ từ sáp nhập phù văn màu vàng vào trong thi thể của nàng. Vào khoảnh khắc sáp nhập, thân thể của Hứa Thanh lập tức tản ra một loạt sinh cơ. Mắt thường có thể thấy được, chậm chạp khôi phục.
Da từ từ biến đổi, thân thể dần dần thư giãn, cũng có một cỗ thần vận bên trong, dường như thức tỉnh. Loại khôi phục này cần chín chín tám mươi mốt ngày mới có thể hoàn thành.
Mạnh Hạo chịu đựng kích động trong lòng. Hắn hít sâu một hơi, nhìn rất lâu, lúc này mới thu hồi thân thể của Hứa Thanh.
- Hứa sư tỷ, 81 ngày sau, tỷ sẽ mở mắt ra.
Mạnh Hạo lẩm bẩm, sau một lúc lâu, hắn lấy ra giọt huyết tinh do Huyết Yêu đưa cho hắn.
Mạnh Hạo nhìn thoáng qua, hắn không chần chờ, một phen nắm lấy. Trong nháy mắt hắn nắm lấy huyết tinh, lập tức tất cả máu của thân thể hắn chớp mắt sôi trào, tràn ra khí huyết vô hình.
Cùng lúc đó, trong óc của hắn, xuất hiện thêm một vài phù văn lạc ấn, đồng thời tán phát khí tức của phong cách cổ xưa, hóa thành một đạo truyền thừa.
Lại vào giờ khắc này, mặt nạ màu máu bên trong túi trữ vật của hắn, trong giây lát tản ra dao động mãnh liệt. Huyết ngao bên trong lại chấn động thân thể, dường như bản năng vậy, bắt đầu hấp thu khí huyết vô hình tràn ra từ trong cơ thể của Mạnh Hạo.
- Huyết Yêu Đại Pháp!
Mạnh Hạo lẩm bẩm.
Huyết Yêu Đại Pháp này là thuật cấm kỵ của Huyết Yêu Tông. Cả tông môn chỉ có một mình Huyết Yêu lão tổ có được. Cho dù là thiếu tông qua các thời kỳ cũng chỉ được ngoài miệng truyền thụ mà thôi. Duy chỉ có Mạnh Hạo là bản mạng truyền thừa.
Pháp này chia làm sáu tầng, mỗi hai tầng là một cái cảnh giới, tổng cộng ba cái cảnh giới.
- Khí Huyết, Linh Mạch, Huyết Hồn...
Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong mắt lộ ra một chút ánh sáng đỏ. Hắn phát hiện mình tu hành Huyết Yêu Đại Pháp lại có tư chất không cách nào tưởng tượng.
Hắn gần như trong nháy mắt liền đạt tới tầng thứ nhất, nửa bước bước chân vào Khí Huyết Cảnh.
Khí Huyết Cảnh này gần như kinh khủng, có thể cho một người hấp thu lực lượng khí huyết của người khác, trở thành tự thân sử dụng.
Mạnh Hạo trong phút chốc, trong mắt có ánh sáng đỏ. Ánh sáng đỏ như lửa, lóng lánh bất diệt. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, khi nhìn lại, tay phải của hắn trở thành màu đỏ.
Dường như bên trong cái tay này ẩn chứa vô số hắc động cắn nuốt hết thảy, có thể trong nháy mắt... cắn nuốt khí huyết.
- Thuật này, tốc độ ta tu hành có chút khó tin... Có quan hệ với thần thông Huyết Tiên mà ta tu hành... Huyết Tiên, Huyết Yêu... Phương diện này chắc chắn liên hệ.
Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, khi nghĩ tới đáp án này, hắn cũng cảm nhận được Phong Yêu thuật pháp của mình vào giờ khắc này, dường như cũng biến thành có chút không giống.
Dường như nó bị vô hình biến đổi, nhưng cụ thể như thế nào, Mạnh Hạo không cảm thụ được.
- Huyết Yêu lão tổ để ý chính là thân phận Phong Yêu Sư của ta. Như thế xem ra, có lẽ Huyết Yêu Đại Pháp này, sở dĩ ta có thể tu hành thuận lợi như vậy là có quan hệ với điều đó.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, dứt khoát lần nữa tu hành. Dựa theo yêu cầu của Huyết Yêu Đại Pháp, một lúc lâu sau, đôi mắt hắn bỗng nhiên mở ra. Huyết quang trong mắt gần như chiếm cứ tất cả đồng tử, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
- Khí Huyết Cảnh viên mãn!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn nhìn thấu sự bá đạo cùng kinh khủng của Huyết Yêu Đại Pháp bá, cắn nuốt khí huyết, cường hóa thân thể!
Loại cường hóa đó gần như vô hạn.
- Đáng tiếc, không phải vĩnh hằng, chỉ là ngoại lực.
Hai mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái. Hắn có hứng thú nồng đậm đối với Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ ba, nửa bước bước chân vào Linh Mạch Cảnh.
- Mỗi một người tu sĩ, trong cơ thể đều ẩn chứa đại lượng linh khí, coi như là tồn tại một cái linh mạch. Mà Linh Mạch Cảnh này lại là đi cắn nuốt linh mạch của người khác, cường hóa tu vi của mình.
Mạnh Hạo nhắm mắt lại, đắm chìm trong tu hành. Cho đến khi bầu trời sáng, hắn mở ra hai mắt, nhíu mày.
- Không cách nào tu hành, dường như thiếu ít một chút gì đó.
Mạnh Hạo đang suy tư, bỗng nhiên, bên tai hắn quanh quẩn trên Huyết Yêu Sơn, thanh âm tang thương của Huyết Yêu lão tổ.
- Rất khá, trong một đêm Huyết Yêu Đại Pháp đến tầng thứ hai. Sau khi Huyết Yêu Đại Pháp của ngươi đến tầng thứ ba, ta sẽ cho ngươi một vật, ngươi nhất định sẽ chấn động.
- Vật đó có quan hệ với Phong Yêu nhất mạch của ngươi. Thông qua vật phẩm như vậy, ngươi có thể thu được... Phong Yêu thuật pháp!
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía Huyết Yêu Sơn, không nói chuyện, nhưng nội tâm lại chấn động. Hắn đã hoàn toàn xác định, đối phương coi trọng... chính là thân phận Phong Yêu Sư của mình.
- Phong Yêu Sư rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?
Trong lòng của Mạnh Hạo hiện lên nghi vấn. Hắn thân là Phong Yêu Sư nhiều năm, nhưng trừ đệ bát cấm cùng Phong Chính ra, những thứ khác cũng không biết.