Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, mắt lóe sáng, sau một hồi lâu, hắn truyền thần niệm về phía Binh Dũng.

Binh Dũng không thể ở bên ngoài quá lâu, sau khi Mạnh Hạo truyền thần niệm qua, Binh Dũng liền cúi đầu với Mạnh Hạo, bước vào trong khe nứt, hóa thành pho tượng.

- Sớm muộn rồi sẽ có một ngày, ta sẽ giống như lão tổ đời thứ nhất vậy, mang một vùng Tiên Khư biến thành thế giới của ta, để ngươi… bước ra từ trong tổ địa, cùng ta… chinh chiến trên bầu trời! Mạnh Hạo trong lòng ngầm hứa hẹn với Binh Dũng. Đây là sự đảm bảo của hắn, giống như trên Tiên Kiều đổ nát năm đó, việc hắn đã hứa với Hàn Sơn, hắn sẽ không quên.

Sau khi Binh Dũng bước vào trong khe nứt, khe hở của tổ địa dần khép lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Bầu trời của Phương gia, đã khội phục lại như bình thường, chỉ là mặt đất như trở nên khô hạn, vô số cây cỏ, dần dần xuất hiện tình trạng khô héo, thậm chí ngay cả linh khí cũng đã giảm đi rất nhiều.

Dường như lần kịch biến này của gia tộc, nhìn qua thì không tổn thất quá nhiều, nhưng trên thực tế, ngoại trừ những tộc nhân làm phản kia, cả tinh tú đều trở nên suy nhược.

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, hắn mơ hồ cảm nhận được sự suy nhược của Đông Thắng Tinh, hẳn là có liên quan tới sự thức tỉnh của lão tổ đời thứ nhất.

Sự cường hãn này đã làm xoay chuyển bàn cờ, tồn tại có thể khiến cho Quý chủ phải kiêng kỵ, hiển nhiên không thể nào dễ dàng thức tỉnh.

Lúc này đã là hoàng hôn, tịch dương ở dần khuất sau mặt đất, những tộc nhân sống lại, mơ màng nhớ lại từng cảnh tượng đã xảy ra trước đó, nhìn những thân ảnh đã vơi bớt ở xung quanh, vậy mà lại không cảm thấy vui mừng vì tộc loạn đã được giải quyết.

Trái lại là từng tiếng thở dài nặng nề hiện lên trong lòng mỗi người.

Tộc nhân bình thường như thế, Phương Vệ lại càng như vậy, ngay cả ba người Phương Thủ Đạo, Phương Ngôn Khư và Phương Đan Vân ở trên trời cũng đều trầm mặc.

- Kết thúc rồi. Phương Thủ Đạo nhìn tộc nhân của Phương gia, giọng lão trầm thấp, mang theo sự già nua, vang vọng khắp gia tộc, làm cho tất cả tộc nhân đều ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

- Trên thân thể của người phàm, mang theo mầm mống của bệnh hiểm nghèo, nếu mầm bệnh này không được xem trọng điều trị, nhất định sẽ dẫn tới cái chết.

- Mà một gia tộc, cũng có mầm bệnh hiểm nghèo của nó!

- Hôm qua, Phương gia ta có một căn bệnh hiểm nghèo, đã bén rễ rất sâu, một khi bạo phát, nhất định sẽ gây họa cho toàn tộc! Hôm nay, mầm bệnh đó đã được đào đi, Phương gia ta mặc dù có buồn, có đau, nhưng cũng có một sự sống mới!

- Hôm qua, chính là ngày tân sinh của Phương gia ta! Là ngày khiến cho tất cả tu sĩ tại Đệ Cửu Sơn Hải đều nhớ tới sự huy hoàng trước kia của chúng ta!

- Lão phu sẽ không bế quan nữa, mà tự mình đảm nhiệm chức vụ tộc trưởng, để Phương gia ta, huy hoàng vô tận! Khi lời của Phương Thủ Đạo truyền ra, tộc nhân Phương gia đứng trên mặt đất, trong mắt ai nấy đều bừng lên một ngọn lửa, tựa như trong lời nói của Phương Thủ Đạo có ẩn chứa một thứ sức mạnh kỳ dị, có thế khiến cho mỗi một tộc nhân đều xuất hiện quyết tâm muốn trọng chấn gia tộc.

Phương Vệ trầm mặc, cô độc đứng cách xa đám người, xung quanh hắn không có bất kỳ bằng hữu nào, không có phụ thân, tổ phụ, tộc nhân nhất mạch của hắn, gần như đã tử vong toàn bộ.

Chỉ có hắn, là được sống lại.

Phương Ngôn Khư ở trên không trung chua xót nhìn Phương Vệ, lòng thầm thở dài, nâng tay phải lên chỉ về phía Phương Vệ. Thân thể Phương Vệ tức thì chấn động, mất tự chủ mà bay lên trước mặt Phương Ngôn Khư.

Mạnh Hạo cũng nhìn thấy được một màn này. Còn về cỗ thi thể của Phương Vệ trong túi trữ vật của hắn, sớm đã tiêu tán.

- Ngươi còn tình nguyện thủ vệ Phương gia không? Phương Ngôn Khư bình tĩnh nói.

Thân thể Phương Vệ chợt run rẩy, trầm mặc một lát, cúi đầu nhìn tộc nhân Phương gia, rồi nhìn Mạnh Hạo, sau cùng thu hồi lại ánh mắt, nhìn Phương Ngôn Khư.

- Thủ vệ Phương gia là ước nguyện cả đời của ta.

Lúc này, tộc nhân Phương gia đều nhìn Phương Vệ, trầm mặc, thanh âm Phương Vệ trước khi chết, một màn bi tráng kia, đều đã khắc sâu trong trí nhớ của tất cả tộc nhân.

Ánh nhìn của Phương Ngôn Khư như nhìn xoáy vào trong tâm của Phương Vệ, một lúc lâu sau, trên mặt lão bèn nở nụ cười.

- Từ nay về sau, ngươi đi theo ta, Phương gia tương lai… ngươi phải giống như tên của mình, thủ vệ gia tộc, ngươi sẽ không phải là thanh kiếm sắc bén của gia tộc, mà sẽ trở thành… tấm khiên của gia tộc!

Thân thể Phương Vệ chợt run rẩy, quỳ xuống bái lạy Phương Ngôn Khư, hai dòng lệ chảy xuống.

Phương Ngôn Khư khẽ thở dài, ôm quyền hướng về phía Phương Thủ Đạo, rồi phất tay mang Phương Vệ rời đi. Hai người hóa thành đạo cầu vồng dài, rời khỏi Phương gia, đi Dược Tiên Tông.

Hai người Phương Đan Vân và Phương Thủ Đạo nhìn Phương Ngôn Khư và Phương Vệ ở đằng xa, trong lòng thầm thở dài.

Phương Ngôn Khư chính là tấm khiên, cũng là cái bóng của Phương gia trong thế hệ này.

Mà Phương Thủ Đạo, chính là thanh kiếm sắc bén của gia tộc, vô cùng sáng chói, chí cao vô thượng!

Bất kỳ một thời đại nào, ở đằng sau vầng kiêu dương sáng chói vạn trượng, đều có một cái bóng, cái bóng này, sẽ giúp đỡ vầng kiêu dương sáng chói kia đi làm rất nhiều việc hắn không thể làm, chịu đựng rất nhiều điều hắn không thể chạm tới. Hắn sẽ không trở thành thanh kiếm được mọi người chú ý, mà trở thành tấm khiên… bị mọi người thờ ơ.

Cam nguyện từ đó về sau, âm thầm vô thanh vô tức, cam nguyện từ đó về sau rời xa ánh sáng, mất đi tất cả địa vị, mất đi tất cả huy hoàng, trở thành một cái bóng, trở thành tấm khiên của gia tộc.

Thế hệ này, Phương Ngôn Khư đã lựa chọn Phương Vệ trở thành người kế nhiệm thay thế hắn trong tương lai.

Những con đường này, tộc nhân bình thường không hiểu, nhưng thân thể Mạnh Hạo lại chấn động, hắn có thể hiểu ra hết thảy, thần sắc phức tạp nhìn Phương Vệ đang rời xa. Trong đầu, dường như lại vang vọng câu nói non nớt nhưng lại đầy kiên quyết của Phương Vệ khi còn nhỏ.

- Tên của ta là Phương Vệ, ta muốn trở thành cường giả, bởi vì ta muốn cả đời bảo vệ gia tộc của ta!

Đệ thất tổ, đệ ngũ tổ, còn có đệ tam tổ, ba vị cường giả Cổ Cảnh này cũng đều đang nhìn Phương Ngôn Khư và Phương Vệ đang rời xa, dần dần hiểu ra.

Đây, mới chính là quy tắc có thể kéo dài sự huy hoàng của Phương gia, bất kỳ một thế hệ nào cũng đều có một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, một người là Kiếm, một người là Khiên.

Một người huy hoàng, một người như cái bóng.

Mạnh Hạo bỗng nhiên hiểu ra, vì sao lão tổ đời thứ nhất tọa hóa, nhưng phân thân của lão lại hóa thành tinh tú bảo vệ gia tộc, bởi vì bản tôn của lão tổ đời thứ nhất chính là Kiếm của gia tộc, mà phân thân của lão, chính là Khiên của gia tộc.

Cho dù bản tôn đã chết đi, nhưng phân thân của hắn vẫn bảo vệ gia tộc như cũ, cho đến vĩnh hằng…

- Phương gia… Mạnh Hạo lẩm bẩm, đối với gia tộc này, hắn mơ hồ đã có sự nhìn nhận khác với thường ngày.

Phương Đan Vân cúi đầu với Phương Thủ Đạo, đứng ở trên không mỉm cười liếc nhìn Mạnh Hạo, trong nụ cười kia có sự khích lệ, tán thưởng cùng với sự mong đợi. Dường như lão mong đợi Mạnh Hạo hắn tỏa ra sự huy hoàng khác với Phương Vệ.

Phương Đan Vân mang theo nụ cười rời đi, quay trở về đan đạo nhất mạch thuộc về hắn, thọ nguyên của hắn đã không còn nhiều, cho dù lấy Độc Giác Tiên để phân tán thì cũng khó có thể duy trì được được lâu. Nhưng lão không hối hận.

Hắn muốn tại điểm cuối của sinh mạng mình, làm cho đan đạo của gia tộc quật khởi một lần nữa.

Tấm khiên Dược Tiên Tông, mặc dù phần lớn là do gia tộc tạo thành, nhưng có một điểm chân thực là, ba viên đan dược trong gia tộc, đích xác chỉ có Dược Tiên Tông luyện được hai trong số đó, mà đan đạo nhất mạch lại không làm được.

Tộc nhân dưới mặt đất cũng mang theo chấp niệm hưng chấn gia tộc mà tu sửa khu vực tổ trạch bị sập, quét dọn máu tươi trên mặt đất, chẳng mấy chốc, có lẽ là sang sáng sớm ngày hôm sau, Phương gia… sẽ cho tất cả mọi người thấy sự khác biệt với ngày thường.

Phương Thủ Đạo nhìn Phương Ngôn Khư và Phương Đan Vân ở đằng xa, rồi xoay đầu tiến bước, đám người đệ thất tổ theo sau Phương Thủ Đạo rời đi.

Mạnh Hạo chớp chớp mắt, ho kham một tiếng, thanh âm không lớn nhưng lại truyền vào trong không trung, rơi vào tai mấy người Phương Thủ Đạo, nhưng Phương Thủ Đạo hình như không nghe thấy, cược bộ tăng nhanh.

Mạnh Hạo mơ hồ cả thấy có gì đó không đúng, lần này tuy việc Quý gia tới có liên quan với truyền thừa của Lý chủ, cho dù không có vụ việc của Mạnh Hạo, chỉ e cũng sẽ náo loạn.

Nhưng Mạnh Hạo cảm thấy, bản thân dù sao cũng là một bộ phận trong kế hoạch này, tuy rằng bị gia tộc lợi dụng, hắn không để ý, nhưng thứ hắn để ý là… không thể dùng không công được.

- Cái này, phải cho ta tiền chứ, chuyện này ta phải hy sinh lớn như vậy, mấy lần bị dọa cho hết hồn, chịu tổn thương tinh thần ghê gớm, dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải cho ta một câu trả lời hợp lý chứ! Mạnh Hạo ủy khuất, mắt nhìn Phương Thủ Đạo đã đi rất xa, bèn vội vàng cao giọng nói.

- Mấy vị lão tổ xin dừng bước!

Hắn vừa lên tiếng, sắc mặt Phương Thủ Đạo chợt biến đổi, phất tay áo, thân ảnh mơ hồ, không ngờ muốn dịch chuyển.

Mạnh Hạo chợt vội vã.

- Lão tổ dừng bước, ngài dừng có chạy!

- Lão gia hỏa, ngươi đứng lại cho ta!

Mạnh Hạo nhìn thân ảnh Phương Thủ Đạo đã biến mất hơn phân nửa, lập tức rống giận, tộc nhân trong tổ trạch đều nghe thấy, ai nấy đều sợ hết hồn hết vía.

Bước chân của Phương Thủ Đạo chợt ngừng lại, thân ảnh lại hiện ra lần nữa, cũng biết bản thân không cách nào cứ vậy mà bỏ đi. Khi quay lại, hắn rất nghiêm túc, trừng mắt liếc Mạnh Hạo một cái.

- Tên hỗn đản, ta là gia gia của gia gia ngươi, ngươi dám gọi ta là lão gia hỏa hả?

- Tại sao lại không dám, ta đâu có mắc lỗi, ta đã vì gia tộc mà lập nên công lao hãn mã! Mạnh Hạo ngẩng đầu, vừa nghĩ tới sự bất mãn của bản thân, hắn liền kiên trì nói lớn.

Phương Thủ Đạo trợn mắt, tay phải bỗng nâng lên phất một cái, hắn và Mạnh Hạo đã biến mất ở trong không trung. Khi xuất hiện thì đã ở trong một tòa lầu các.

Sau khi hiện thân, Mạnh Hạo liền lập tức cảnh giác nhìn ngó xung quanh, còn lùi sau vài bước.

- Ngươi có ủy khuất gì sao? Nói đi. Phương Thủ Đạo bật cười, ngồi ở bên cạnh, hứng thú nhìn Mạnh Hạo.

- Gia tộc có kịch biến, ta vì gia tộc bị thương chảy máu! Mạnh Hạo lập tức lên tiếng, lời hắn vừa dứt, Phương Thủ Vệ tay phải chợt phất lên, một luồng ánh sáng nhu hòa phủ lên trên người Mạnh Hạo, nháy mắt tất cả thương thế của hắn đều hồi phục. Tuy rằng thương thế vốn có đã khôi phục quá nửa, nhưng cùng với sự bao chùm của luồng quang mang, Mạnh Hạo cảm giác được lỗ chân lông khắp toàn thân đều được nới lỏng, ngay cả tu vi cũng được củng cố rất nhiều.

- Thương thế lành rồi. Phương Thủ Đạo mỉm cười, nụ cười kia trong mắt Mạnh Hạo, rõ ràng là bộ dạng đáng ghét của một lão hồ ly.

- Khi đại chiến, ta đã nuốt rất nhiều đan dược, ta còn hấp thu khong ít tiên ngọc, còn có cả linh thạch! Mạnh Hạo trong lòng cảnh giác, nói lại lần nữa. Phương Thủ Đạo tay phải vừa phất, lần này xuất hiện, không phải ánh sáng mà là một màn hình, trong đó chính là hình ảnh Mạnh Hạo từ khi bắt đầu độ kiếp cho đến khi kết thúc, giữa quá trình đó… hắn thực tế chả nuốt bao nhiêu đan dược, cũng chả hấp thu cái tiên ngọc nào, càng không dùng tới linh thạch.

Mạnh Hạo trong lòng chợt động, thần sắc bỗng trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào lão hồ ly Phương Thủ Đạo, cảm giác như gặp phải kình địch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK