Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Mạnh Hạo khẽ đảo quanh, ngay khi đám tử vân kia tới gần, biểu cảm của hắn biến hóa liên tục, thân hình tựa như lui về phía sau rất nhanh, tay chân lại luống cuống vỗ lên túi trữ vật, lập tức thanh mộc kiếm lập tức bay ra ngoài, va chạm với đám tử vân kia. Trong túi trữ vật của hắn lại bay thêm ra một thanh mộc kiếm nữa, thậm chí còn lấy ra một tấm lưới nhỏ màu đen, một màn này trong mắt Sở Ngọc Yên, tựa như là Mạnh Hạo đã bị nàng ta làm cho luống cuống tay chân, không thể nào lấy ra được pháp bảo hắn cần, mất đi sự bình tĩnh.

- Tu sĩ của tiểu tông đi ra từ một quốc gia hẻo lánh, cho dù đã tới Trúc Cơ, cho dù bản thân là Hữu Khuyết thì cũng không thể nào lên mặt được.

Sở Ngọc Yên thản nhiên lên tiếng, tay phải vung lên, tu vi Trúc Cơ trung kỳ tản mát ra, bốn tòa đạo đài trong cơ thể tản ra lực lượng, tay nàng khẽ đảo hóa thành gió lớn, khiến cho hai thanh mộc kiếm của Mạnh Hạo quay tròn, làm cho tấm lưới đen kia cũng loạn động không thôi.

Đúng lúc này thì hai mắt Mạnh Hạo đảo nhanh, tấm lưới màu đen kia mở rộng trong nháy mắt, ngay khi ánh sáng xung quanh ép lại về phía hắn thì cái lưới lớn đó phóng thẳng tới Sở Ngọc Yên với một tốc độ cực nhanh, khuếch trương tới cực đại. Một màn này khiến cho Sở Ngọc Yên không kịp chuẩn bị gì hết, chỉ trong một chớp mắt, đã lập tức bị tấm lưới đen kia bao quanh người, sau đó nhanh chóng co rút lại, trói chặt nàng ở bên trong đó.

Theo lưới đen co rút lại thì quần áo của Sở Ngọc Yên lại một lần nữa bị xé rách, lại khiến cho thân hình lồi lõm của nàng ta hiện ra, làm cho người khác nhìn lại sẽ khiến tim đập. Nàng vừa tức giận, vừa gấp gáp, hai mắt lộ ra sự tức giận, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, trong mắt hiện lên sát cơ mãnh liệt.

- Mạnh mỗ chả cần phải hơn ai cái gì, chỉ cần trong lúc bị trói buộc mà có thể chế trụ được ngươi là được rồi.

Toàn thân Mạnh Hạo bị luồng ánh sáng bắt lấy, cũng giống như Sở Ngọc Yên, thản nhiên lên tiếng.

Hai người lúc này cũng không thể động đậy được nữa, không thể dùng linh thức để đẩy đối phương vào chỗ chết, coi như là hai bên đang áp chế nhau.

Chỉ cần sát cơ của Sở Ngọc Yên hiện lên thì trong đầu Mạnh Hạo cũng xuất hiện sát niệm.

Bốn phía yên tĩnh, Sở Ngọc Yên bất động, Mạnh Hạo cũng vậy, nhưng hai người vẫn đang vận chuyển linh lực bên trong cơ thể, cố gắng thoát ra trước, kẻ nào thoát ra trước thì trận chiến này kẻ đó thắng lợi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng dần tới hoàng hôn, linh lực trong cơ thể Mạnh Hạo vận chuyển rất nhanh cũng khiến cho những luồng ánh sáng đang trói chặt hắn không ngừng lỏng ra. Sở Ngọc Yên cũng vậy, theo linh lực di chuyển, tấm lưới đen cũng xuất hiện nhiều lỗ hở.

Nhưng, từ phía xa trong thiên địa lại truyền tới từng cơn gió nhỏ, chúng vẫn không đủ mạnh, nhưng lại thổi bay mái tóc dài của Sở Ngọc Yên, khiến cho hai Mạnh Hạo phải nhắm lại, nhưng dần dần, gió này lại càng mạnh lên, điên cuồng hơn.

Thậm chí ở phía xa trong thiên địa đã hiện lên một mảnh hắc ám, bóng đen kia tuy ở xa, nhưng có thể nhận ra nó là một con phi điểu không lồ... một con Côn Bằng bay từ Thiên Hà Hải đi ngang qua nơi này muốn tới Vãng Sinh động!

Tựa như là quân vương trên thiên không, trên bầu trời bao la này thì bất luận là một loài phi hành nào cũng phải kính bái nó. Uy áp quân vương của Côn Bằng cũng khuếch tán trong nháy mắt, yêu đan trong đạo đài trong người Mạnh Hạo cũng chấn động, cũng phát ra một tia uy áp quân vương thiên không, tựa như muốn tranh giành với đối phương vậy...

Bởi vì, Ứng Long cũng là quân vương của bầu trời!

Gió càng lúc càng mạnh, khiến cho thân hình Mạnh Hạo phải lui lại về sau, khiến cho sắc mặt Sở Ngọc Yên cũng tái đi, thân hình không ngừng được bị thổi bay đi, ngay cả lôi vụ xung quanh người Mạnh Hạo, hay là Tụ Đăng bên người Sở Ngọc Yên, còn có thanh mộc kiếm của Mạnh Hạo, cũng bị trận cuồng phong này đẩy ra xa!

- Thứ đó... Thứ đó là Côn Bằng! Toàn bộ vùng đất Nam Thiệm chỉ có Thiên Hà Hải mới có Côn Bằng, Mạnh Hạo ngươi mau thả ta ra, Côn Bằng này tràn ngập tử khí, hiển nhiên là trước khi chết muốn đi Vãng Sinh động để tìm một hồi sinh cơ, cơn gió nó tạo ra có thể thổi bay tất cả đó...

Sở Ngọc Yên nhanh chóng lên tiếng.

- Ngươi hãy thả ta ra trước...

Mạnh Hạo lập tức nhận ra được sự chấn động của yêu đan bên trong đạo đài, hai mắt lóe lên, lạnh lùng nói.

- Ngươi!

Sở Ngọc Yên cắn chặt răng, đang định nói gì thì bỗng nhiên, gió lốc ở đây chợt trở nên mạnh mẽ hơn, đảo mắt liền thấy kinh hoảng. Vô số ngọn núi bị cơn gió này trực tiếp cắt đứt, đá vụn bắn tung tóe. Mà con Côn Bằng kia đã thay đổi phương hướng, tựa như nó cảm nhận được lực lượng yêu đan tồn tại bên trong cơ thể Mạnh Hạo, hai mắt mờ nhạt trong phút chốc lại lộ ra tinh mang, cuối cùng thét gào lao thẳng tới phía hai người Sở Ngọc Yên và Mạnh Hạo.

Bầu trời đã biến thành màu đen, cuồng phong đảo loạn trên mặt đất, cường phong kia tựa như có thể thổi bay đi tất cả! Cảnh tượng thực khiến cho người khác cảm thấy chỉ trong một nháy mắt này, toàn bộ thế giới đã biến thành thế giới của Côn Bằng rồi!

Một cơn lốc mạnh bạo, dưới sự thét gào của Côn Bằng, quét ngang tám hướng, nơi nào nó đi qua thì đá núi vỡ vụn, đại thụ bị nhổ tới tận gốc, khí thế kinh thiên.

Trong khoảnh khắc này gió lại còn cuốn về phía Mạnh Hạo và Sở Ngọc Yên, khiến cho ngọn Tụ Đăng đang du đãng bên người Sở Ngọc Yên lay động không ngừng, cuối cùng tắt hẳn, chỉ nháy mắt mấy luồng ánh sáng trói buộc thân thể Mạnh Hạo liền biến mất hết.

Trong nháy mắt đó thì yêu đan trong cơ thể hắn bạo phát mạnh mẽ, giống như năm đó hắn nhận được truyền thừa vậy, khiến cho đầu óc của Mạnh Hạo vang lên từng trận ầm vang, tựa như thấy được những hình ảnh thời viễn cổ vậy.

Trong bức họa đó, một con Ứng Long khổng lồ đang chém giết với một con Côn Bằng.

Rầm!

Trong đầu óc của hắn trong nháy mắt liền như sóng to ngập trời, cơn gió mạnh đến không thể hình dung kia trực tiếp nện thẳng lên người hắn, khiến cho Mạnh Hạo cảm giác như bị thiên địa đè nén, phun ra máu tươi, thân thể hắn như con diều đứt dây, trực tiếp bị cuồng phong thổi bay đi.

Trước khi hôn mê Mạnh Hạo kịp dùng một tia linh lực cuối cùng tràn ra, thu lại hai thanh mộc kiếm và lôi kỳ, sau cùng liền hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Sở Ngọc Yên nơi đó thì càng chật vật hơn, khi từng cơn gió trong nháy mắt cuốn tới, nàng phun ra máu tươi, thân thể bị lưới đen bao phủ, lập tức bị gió cuốn đi, cả ngọn Tụ Đăng kia cũng bị gió thổi tắt, rồi cuốn về hướng khác, mất đi liên lạc với nàng. Tại trong cơn cuồng phong đó sắc mặt Sở Ngọc Yên tái nhợt, lộ ra vẻ tuyệt vọng, một cơn cuồng phong nữa thổi tới, từng âm thanh gào thét của Côn Bằng đánh lại, Sở Ngọc Yên phun hết máu tươi ra, lập tức lâm vào hôn mê.

Mạnh Hạo và Sở Ngọc Yên đều là tu sĩ Trúc Cơ, cho nên bọn họ không có chút lực chống cự nào trong cơn cuồng phong thiên địa do Côn Bằng tạo ra này. Cũng may là bọn họ không phải những ngọn núi gắn liền với mặt đất, bởi vì đã tồn tại chống cự nên sẽ bị trực tiếp thổi dập nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK