Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Hải bị kéo đi sềnh sệch, mấy lần đau đớn ngất đi, nhưng rất nhanh hắn lại bị đau đớn làm cho tỉnh lại, cái loại cảm giác, loại tư vị đó, cả đời này hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua.

Nếu như có thể nói nổi, nhất định hắn sẽ phát ra tiếng hét vô cùng thảm thiết.

Mạnh Hạo nhìn cũng không nhìn Tôn Hải, túm tóc, lôi hắn đi nhanh về phía trước, chủ ý tìm một vài con đường không dễ mà đi, nơi hắn đi qua, mặt đất ngoằn nghèo vết máu tựa như vết rắn bò.

Rất nhanh, sắc trời tối dần, khi màn đêm hoàn toàn phủ xuống, cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động, thân thể Mạnh Hạo cũng theo đó dừng lại, hắn cảm nhận được máu của mình, tại một sát na này bị kia cây đèn đồng thau hút đi không ít, đến khi sắc mặt Mạnh Hạo đã tái nhợt, đèn cổ đồng thau nơi đỉnh đầu, mới từ từ cháy lên.

Ánh lửa leo lét tỏa ra xung quanh, xuất hiện vô số chiếc bóng, nhất là trong bóng tối ở nơi này, nếu khoảng cách xa sẽ nhìn không rõ, nhưng nêu khoảng cách không xa lắm, nhất định sẽ phát hiện ra.

Mạnh Hạo nhíu mày, không biết làm sao để che đậy ánh lửa, hắn thở dài, cặp mắt chớp động, nhanh chóng đi về phía trước, hắn dứt khoát không hướng ra phía ngoài, mà nhắm về sâu trong sơn mạch, vội vã mà đi.

Bám trụ ở nơi này...

Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vô thanh vô tức thổi qua, Tôn Hải đau đớn chết đi sống lại, bị Mạnh Hạo kéo đi suốt mấy canh giờ, lúc này đã là nửa đêm, Mạnh Hạo đang đi về phía trước, bỗng nhiên bước chân chợt ngừng, một cảm giác nguy cơ trong khoảnh khắc hiện lên trong lòng, hắn lập tức xoay người lại, thấy được cách đó không xa, có một nữ nhân đang đi tới.

Nữ nhân này rất xinh đẹp, trong bóng tối, nàng tựa như từ Tiên Cảnh đi ra, váy dài thướt tha, mi tâm có một ấn ký hình lá liễu, thần sắc bình tĩnh, từng bước đi tới, dường như trong trời đất này, tất cả hào quang đều phải ảm đạm, chỉ có thân ảnh của nàng ở đó, trở thành trung tâm của thế gian này.

- Giao Tiên Cổ Đạo Lệnh ra. Nữ tử này chính là Lý gia Lý Linh Nhi của Bắc Lô Tinh, nàng từng bước một đi tới, hai tròng mắt như có ánh sao lấp lánh, nhìn Mạnh Hạo, bình tĩnh lên tiếng.

Phía sau nàng, theo bước chân nàng đi tới, tất cả hoa cỏ ven đường đều rung rinh, nở rộ rực rỡ, dường như khí tức của nàng có thể tẩm bổ cho vạn vật, khiến khắp nơi nở đầy hoa tươi.

- Lúc đối đầu với Phàm Đông Nhi, thật không nhìn ra nguyên lai ngươi cũng đẹp như vậy. Con mắt Mạnh Hạo hơi co rụt lại, Lý Linh Nhi này là một trong những người đầu tiên ra tay với hắn lúc trước, chỉ ngắn ngủi tiếp xúc, hắn đã cảm nhận được Lý Linh Nhi này không tầm thường.

Trên người nàng, dường như có một tia khí tức ẩn giấu trong cơ thể khiến Mạnh Hạo cảm thấy kiêng kỵ. Chỉ có một thứ duy nhất huyễn hóa ra... chính là ấn ký hình lá liễu trên mi tâm nàng.

Nhất là khiến ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ bén nhọn chính là, bên cạnh nữ tử này... không ngờ không có người hộ đạo.

Mạnh Hạo nhớ lại lúc trước nàng ở bên ngoài viện, bên cạnh cũng có người hộ đạo, nhưng hiện tại lại không thấy đâu, điều này cho thấy, nữ tử này có đầy đủ tự tin, mà nhìn khắp trong số những thiên kiêu kia, người có tự tin như vậy, cũng có khá nhiều.

Chẳng hạn như Triệu Nhất Phàm, Quý Âm, chẳng hạn như Phàm Đông Nhi, chẳng hạn như Lý Linh Nhi trước mắt này.

Nghe Mạnh Hạo nói vậy, thần sắc Lý Linh Nhi vẫn tỏ ra như thường, không chút dao động, theo từng bước chân đi tới, trên người nàng dần dần ngưng tụ ra một cỗ khí thế, khí thế kia vô cùng mãnh liệt, ngưng tụ ở sau lưng nàng, bất ngờ huyễn hóa ra một cây đại thụ!

Đây là một cây khô, nhưng trên thân của nó, lại quấn quanh một dây mây như giao long, toàn thân đen kịt, trổ ra lá dài xanh biếc.

- Đưa, hay không đưa?! Lý Linh Nhi nhìn như bình tĩnh, nhưng vẻ cao ngạo cố hữu kia, Mạnh Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra.

- Ta cũng muốn đưa ra, nhưng... ta đã thành thân ah!

Mạnh Hạo thở dài, bỗng nhiên lên tiếng.

Hắn vừa nói ra, Lý Linh Nhi lập tức sửng sốt, Mạnh Hạo trả lời không có bất kỳ liên quan gì đến ý tứ nàng hỏi.

Trong nháy mắt khi nàng còn đang sửng sốt, ánh mắt Mạnh Hạo sáng lên lấp lánh, chớp mắt liền nhoáng lên một cái, tay phải vung lên, phía sau chợt hiện ra pháp tướng, pháp tương vung quyền đánh thẳng về phía Lý Linh Nhi.

Tôn Hải sớm đã bị Mạnh Hạo ném qua một bên, hắn đã bị phong ấn, thời khắc này ở nơi đó nhìn Mạnh Hạo và Lý Linh Nhi giao chiến, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi.

- Thổ dân Nam Thiên, chút tài mọn. Lý Linh Nhi khinh bỉ lên tiếng, đại thụ sau lưng nàng nhoáng lên một cái, dây mây chợt bắn ra hào quang sáng chói, bay ra đón đỡ công kích của pháp tướng, tiếng nổ ầm ầm vang lên, một quyền của Mạnh Hạo, bị một phiến lá liễu đột nhiên xuất hiện trước người Lý Linh Nhi ngăn lại.

Nhưng không đợi Lý Linh Nhi triển khai những thần thông khác, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay trái nâng lên, lôi đỉnh xuất hiện, lấp tức có tia chớp hiện ra chói lóa. Lý Linh Nhi khẽ nhếnh miệng cười châm biếm.

- Ngươi trốn không thoát đâu! Nàng vừa dứt lời, đột nhiên xung quanh Tôn Hải hiện ra vô số nhành cây, như muốn bao phủ Tôn Hải lại.

- Ta sẽ không bỏ chạy! Hai người vừa nói vừa xong, sấm chớp chợt nổ vang ầm ầm, thân hình hai người trong khoảnh khắc liền đổi vị trí cho nhau!

Mạnh Hạo quả thật không bỏ chạy, lần này thi triển lôi đỉnh cũng không phải là hoán đổi vị trí với Tôn Hải, mà là với Lý Linh Nhi!

Một màn này, khiến Lý Linh Nhi kinh hãi, không đợi nàng kịp phản ứng, tiếng nổ ầm ầm lại vang lên quanh quẩn, trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã hoán đổi vị trí cho nhau đến 7, 8 lần.

Thường xuyên biến hóa thân thể như vậy, lập tức khiến Lý Linh Nhi không thể kịp thích ứng, một lần còn được, hai lần cũng có thể, nhưng sau ba lượt, loại cảm giác xé rách thân thể khi xuyên qua hư không, lập tức trở nên mãnh liệt.

Trừ phi là có thân thể cường hãn như Mạnh Hạo, nếu không, khó có thể trụ được.

Càng khiến cho Lý Linh Nhi biến sắc chính là, trong khi Mạnh Hạo hoán đổi vị trí với nàng, còn có thể xuất thủ, tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai người ngừng hoán đổi vị trí giữa không trung, Mạnh Hạo vẫn có thể thi triển thần thông như thường, nhưng Lý Linh Nhi lại nhiều lần bị gián đoạn.

Rầm rầm uỳnh!

Trong chớp mắt, có tiếng nổ mạnh truyền ra, toàn thân Lý Linh Nhi lập tức bạo phát ra hào quang chói lóa, dây mây bay lên, hóa thành Giao long, truyền lực lượng dao động cao tần ra xung quanh, trực tiếp xé ra một khe hở không gian, đẩy hai người ra ngoài.

Lý Linh Nhi cấp tốc lui về sau, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, đối với thân thể cường hãn của Mạnh Hạo, nàng rất là kinh hãi.

- Hèn hạ! Nàng vừa nói xong, Mạnh Hạo đang lơ lửng lui về phía sau, sấm chớp trên người hắn lại lần nữa lóe lên, Lý Linh Nhi lập tức biến sắc.

Nhưng sấm chớp chỉ chớp động tại đó, mà không có thuấn di, Mạnh Hạo chỉ hù dọa nàng mà thôi, sau khi ánh chớp lóe lên, hắn liền đánh ra một quyền, pháp tướng phía sau toàn lực bạo phát ra khí tức nửa bước Chân Tiên kinh thiên, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, bản tôn thứ hai của hắn cũng đi ra, chuẩn bị trấn áp Lý Linh Nhi. Bất ngờ, phía sau Lý Linh Nhi cũng hiện ra một thân ảnh, đó chính là pháp thân của nàng!

Pháp thân xuất hiện, trực tiếp cùng bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo đánh một trận.

Hàng loạt tiếng nổ liên tiếp truyền ra, Mạnh Hạo gầm nhẹ, hóa thành đại bàng, ra tay nhanh như tia chớp quyết đấu, Lý Linh Nhi vừa bị thương, thời khắc này liên tiếp lui về sau, Mạnh Hạo vô cùng hung mãnh, ra tay cực nhanh, đã vượt qua ánh chớp, cũng có một cỗ khí thế vô địch tràn ngập, hoàn toàn áp đảo Lý Linh Nhi.

Chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, hai người đã thi triển ra sát chiêu quyết đấu, Huyết Yêu Đại Pháp vừa ra, hai tay Lý Linh Nhi lập tức nâng lên, toàn thân nàng tỏa ra hào quang xanh biếc kinh người, tạo thành một cái Bảo Bình Ấn, không ngờ lại khiến Huyết Yêu Đại Pháp lay động.

Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, từ đại bàng hóa thành đầu Huyết Yêu, hung hăng va chạm, Bảo Bình lập tức sụp đổ, tay phải Lý Linh Nhi vung lên, đột nhiên từ trong hư không xuất hiện một hư ảnh dây mây, "bốp" một tiếng, va chạm với đầu Huyết Yêu.

Đầu Huyết Yêu vỡ vụn, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, nhưng hắn không lui về phía sau nửa bước, mà tiếp tục xông lên. Thân thể cường hãn bạo phát ra lực lượng kinh người, khi ra tay vô số núi lớn biến ảo mà ra, hình thành hư ảnh một dãy núi liên miên bất tuyệt, khiến Lý Linh Nhi lần nữa lui về sau. Nàng đã kinh hãi đến cực độ, cảm thấy Mạnh Hạo giờ phút này, so với lúc giao đấu với Phàm Đông Nhi, không ngờ còn mạnh hơn.

Tựa như có một cỗ khí thế đang dần dần quật khởi.

- "Hắn có tư chất vô địch, không thể để cho khí thế của hắn hình thành, nếu không... trận chiến này ta tất bại!" Ánh mắt Lý Linh Nhi lóe lên một cái, thân thể lui về phía sau, hai tay bấm quyết, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng.

- Kiến Mộc tự băng, kỳ linh oán thiên, vi ngã hiển hóa, trấn áp cửu địa! Lý Linh Nhi bấm niệm pháp quyết, hai tay đẩy mạnh về phía trước, lập tức một tiếng nổ thật lớn vang lên, nổ tung ở vị trí giữa hai người, nhưng lại chưa khuếch tán ra, mà đè nén phập phồng, tựa như một quả tim đang đập vậy.

Mạnh Hạo còn đang biến sắc, tiếng nổ thứ hai đã ầm ầm truyền ra, sau đó là tiếng thứ ba, tiếng thứ tư, đúng lúc này, đại thụ phía sau Lý Linh Nhi trực tiếp sụp đổ, rồi như đã trải qua vô số năm tháng, không ngờ lại hóa thành một thân cây, xuyên thấu qua thân thể của nàng, khi xuất hiện, nó đã lớn chừng 100 trượng, ầm ầm lao về phía Mạnh Hạo.

Trong khoảnh khắc, đáy lòng Mạnh Hạo hiện lên một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt, trên thân cây này, hắn cảm nhận được tử vong đang tới gần. Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo lập tức vỗ túi trữ vật, lấy ra một hòn đá.

Đó là một hòn đá màu vàng, giống như một vầng mặt trời, trong nháy mắt khi thân cây ầm ầm mà đến, Mạnh Hạo liền vận chuyển tu vi toàn thân, thúc đẩy công năng của viên đá, ngay cả pháp tướng cũng đều trở nên mơ hồ. Theo mạnh Hạo toàn lực thôi phát viên đá, một luồng ánh sáng mãnh liệt liền phóng thẳng lên trời, chiếu rọi bát phương, khiến toàn bộ dãy núi, thậm chí cách thật xa dãy núi, cũng đều lập tức thấy được.

Viên đá tựa như mặt trời, thiêu đốt hết thảy, va chạm với thân cây, đại địa chấn động, nhật nguyệt rung chuyển, thân cây bị hòa tan, viên đá cũng không còn ánh sáng, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, Lý Linh Nhi thì toàn thân chấn động mạnh, phun ra một ngúm máu lớn, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin nổi, cấp tốc lui về sau.

- Còn muốn chạy? Bên cạnh mẫu thân của ta còn thiếu một thị nữ, lấy ngươi đi! Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, tay phải nâng lên, cách không điểm chỉ về phía Lý Linh Nhi.

Yêu Phong đệ bát cấm, chợt thi triển ra.

Trong chớp mắt, mặt mày Lý Linh Nhi lập tức đại biến, toàn thân của nàng trong sát na này, không ngờ mất đi tu vi, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng trong lúc chiến đấu, đủ để thay đổi rất nhiều.

Trong khoảnh khắc nàng khựng lại, Mạnh Hạo đã trực tiếp xuất hiện bên cạnh nàng, đang định trấn áp bắt lại, không ngờ trong mắt Lý Linh Nhi lộ ra vẻ tàn nhẫn, hư ảnh phía sau biến ảo, định lần nữa triển khai thần thông hiện ra thân cây kia.

Nhưng Mạnh Hạo sao có thể để nàng được như nguyện chứ? Hắn không bắt nàng lại nữa, mà lôi đỉnh chớp lóe lên, tại khoảng cách gần như vậy, hai người trực tiếp Di Hình Hoán Vị, không ngừng chuyển đổi, trong nháy mắt chính là mấy mươi lần!

Cho dù là Mạnh Hạo, cũng có chút không chịu nổi, cảm thấy thân thể sắp bị xé rách ra. Lý Linh Nhi nơi đó, còn thê thảm hơn, nàng phun ra máu tươi, thân thể vốn đã bị thương, lúc này trực tiếp bị thương nặng.

Nàng nghiến răng bóp nát một cái ngọc giản, ngọc giản tràn ra dao động, như muốn sáp nhập vào hư vô, muốn tại trong Di Hình Hoán Vị trốn đi. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên, Trích Tinh Pháp vận chuyển, không ngờ... chộp vào bờ mông căng đẫy, tràn đầy lực đàn hồi của Lý Linh Nhi, kéo mạnh một cái.

Thân thể Lý Linh Nhi run lên, toàn thân đã tê rần, da gà thi nhau nổi lên, trực tiếp bị Mạnh Hạo lôi trở về, trong nháy mắt tu vi nàng bị phong ấn, hai mắt tối sầm, bị Mạnh Hạo thu vào bên trong túi trữ vật.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK