Hắn đành phải ngồi trên giường mình, sau đó chậm rãi nằm xuống, rồi cùng xem TV. Trần Thiên Minh xem TV một lúc, rồi lại liếc Lưu Mỹ Cầm, chỉ là nàng vẫn ngồi xem TV mà không thèm động đậy chút nào.
"Ài," Trần Thiên Minh nhàm chán thở dài một hơi.
"Làm sao vậy? Anh không thấy thoải mái sao?" Lưu Mỹ Cầm vừa nghe thấy Trần Thiên Minh thở dài một hơi, nàng cảm thấy rất khẩn trương, vì thế quan tâm hỏi.
"Anh thấy buồn bực trong lòng." Trần Thiên Minh lại thở dài một hơi nữa.
"Cài gì? Trong lòng anh không thoải mái?" Lưu Mỹ Cầm không nghe ra được ý từ trong lời nói của Trần Thiên Minh, vì thế nàng nhanh chóng hỏi lại.
"Là bởi vì em không để ý đến anh cho nên trong lòng anh mới thấy buồn." Trần Thiên Minh nói.
"Anh, anh dọa em sợ quá." Lưu Mỹ Cầm lấy tay che miệng, sau đó trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Em lo lắng cho anh như vậy sao?" Trần Thiên Minh hỏi lại.
"Đương nhiên, em giờ đã là người của anh, không lo cho anh thì còn lo cho ai nữa?"
Lưu Mỹ Cầm vừa nói đến đây, thanh âm đã nhỏ đi rất nhiều.
"Vậy sao vừa rồi em lại không để ý đến anh?"
"Em không biết nói cái gì mới đúng, cho nên mới chờ anh lên tiếng trước." Lưu Mỹ Cầm trả lời.
"Vậy thì em đến ngồi bên giường anh đi." Trần Thiên Minh lại nói.
Lưu Mỹ Cầm gật đầu, sau đó nàng liền đi đến ngồi bên cạnh mép giường của Trần Thiên Minh. Sau đó Trần Thiên Minh lại ngồi tán gẫu với nàng, mãi cho đến khi Lý Yến quay lại.
"Thiên Minh, em thấy thế nào rồi?" Lý Yến mặc đồ bác sĩ tiến vào, nàng hỏi ngay Trần Thiên Minh.
"Không có việc gì đâu, em vẫn có thể đi đánh hổ được." Trần Thiên Minh tiêu sái vẫy tay, nhưng mà lại bị dây băng giữ lại, vì thế chỉ có thể cười cười thể hiện.
"Không có việc gì là tốt rồi. Các em tán gẫu thêm một lúc đi, sau đó thì đi ngủ, không cần phải nói chuyện quá nhiều đâu. Đặc biệt là Thiên Minh, em vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều chút. Mỹ Cầm thì nếu không có việc gì, mai là có thể xuất viện." Lý Yến cầm dụng cụ kiểm tra cho Trần Thiên Minh, sau đó nàng lại nói tiếp với Lưu Mỹ Cầm.
"Cái gì, không có việc gì cũng có thể ở lại nghỉ ngơi vài ngày mà? Để Mỹ Cầm cứ ở lại đây giúp em đi, không cần về, em ở trong này một mình sẽ buồn đó!" Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Lưu Mỹ Cầm ngày mai có thể xuất viện không cần ở đây nữa, hắn lại nghĩ đến mình ở lại nhàm chán cô đơn, tất nhiên là trong lòng không tình nguyện rồi.
Lưu Mỹ Cầm lắc lắc vai với Trần Thiên Minh, ý là nàng cũng không có biện pháp gì.
"Ai nói là Lưu Mỹ Cầm không thể ở lại cùng em, cô ấy không có chuyện gì, cũng có thể ở lại cùng em, nhưng mà không nhất định là phải ở đến lúc em rời đi. Đúng là ngốc." Lý Yến vừa nghe thấy ý tứ của Trần Thiên Minh, nàng cười cười giải thích với hắn.
"Vậy được, Mỹ Cầm cứ ở lại thêm vài ngày, anh sẽ giúp em cầu tình với Lý hiệu trưởng. Dù sao anh cũng nuôi được em, sau này em cũng không cần di dạy học nữa, được không?" Trần Thiên Minh càng ngày càng ra dáng nam nhân hơn.
"Đây, chuyện đó để sau rồi nói, hiện tại em còn có thể đi dạy mà!" Lưu Mỹ Cầm lắc đầu nói.
Cứ như vậy, Lưu Mỹ Cầm cũng Trần Thiên Minh lại tiếp tục tán gẫu. Mãi đến sau 10h, Lý Yến đi tới, Lưu Mỹ Cầm mới quay về phòng nghỉ ngơi.
"Thiên Minh, em cũng ngủ đi, cũng không còn sớm rồi. Chị lát nữa còn phải trực, nếu em có chuyện gì thì ấn vào cái nút ở đầu giường kia, biết không?" Lý Yến vừa nói vừa chỉ dẫn cho Trần Thiên Minh.
"Em biết rồi, chị cũng sớm nghỉ ngơi đi. Em nghe Mỹ Cầm nói qua là cả ngày nay chị đã không nghỉ rồi, tất cả đều là do em hại mà." Trần Thiên Minh nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Lý Yến, trong lòng rất đau xót, vì thế nhắc nhở nàng.i
"Chị biết, hết ca trực chị sẽ nghỉ ngay. Còn nữa, bệnh viện 24h đều có trực ban, cho nên nếu có gì em cứ ấn chuông, không phải sợ." Lý Yến nói xong, nàng đóng cửa phòng rồi bước ra ngoài.
Trần Thiên Minh cũng cảm thấy mình có chút mệt mỏi, vì thế cũng nằm xuống.
Đột nhiên, hắn nhớ lại, hôm nay người kia tuy che mặt, nhưng mà hắn có cảm giác là đã gặp người này ở đâu rồi. Nếu không phải mình có [Hương Ba Công] vậy chắc hôm nay mình đã chết mười mươi rồi.
Nghĩ đến [Hương Ba Công], Trần Thiên Minh lại ngồi dậy, muốn tu luyện. Thời gian này quá nhiều việc, cho nên cũng không luyện nhiều, vì thế tiến độ cũng đã giảm nhiều rồi.
Chỉ là, Trần Thiên Minh vừa vận khí một vòng, hắn liền cảm thấy rât chậm, không giống như trước kia nhanh chóng thẳng đường nữa. Hơn nữa còn cảm thấy trong bụng cũng hơi đau.
Thật vất vả mới luyện được 1 chu thiên, Trần Thiên Minh liên dừng lại. "Có thể nguyện nhân là bụng bị thương, vì thế luyện không nhanh." Trần Thiên Minh nghĩ thầm.
Chẳng qua là sau khi luyện được 1 chu thiên, hắn cảm thấy thân thể nhẹ hơn rất nhiều, thể lực cũng khôi phục lại một ít. Trước cứ ngủ một giấc đi, về sau luyện tiếp, dù sao cũng không nóng lòng nhất thời. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh liền nằm xuồng và đi ngủ.
Trần Thiên Minh cũng không biết hắn ngủ được bao lâu, chỉ biết hắn phải tỉnh dậy vì buồn đi WC. Hắn nhìn lại thì vẫn thấy ngoài trời còn tối đen,
"Nhịn sao? Phía dưới hình như càng lúc càng gấp thì phải. Không đành lòng sao? Bây giờ là canh ba nửa đêm, ai lại có ý tốt đến giúp mình nữa chứ? Trần Thiên Minh trong lòng cảm thấy rất mau thuẫn!
Làm sao bây giờ đây? Gọi Yến đến giúp mình, hay là gọi Mỹ Cầm đây? Trần Thiên Minh tự hỏi chính mình. Để tính xem, hay là gọi Yến đi, dù sao thì trong bụng Mỹ Cầm cũng có đứa nhỏ của mình, nàng cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Nghĩ vậy tay Trần Thiên Minh liên bấm vào chuông mà vừa rồi Lý Yến chỉ.
Không bao lâu sau, cửa phòng bệnh được mở ra, một nữ nhân nhanh chóng bước vào.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn, đấy không phải là Lý Yến, mà là bạn cùng phòng của Lý Yến, Tiểu Mẫn. Gặp lại Tiểu Mẫn, Trần Thiên Minh lại nghĩ đến sự tình bị thiệt của mình lần trước. Hắn nhìn thấy Tiểu Mẫn mặc bikini, rồi lại chuyện cái quần lót. Chỉ là Tiểu Mẫn thì lại nhìn thấy địa phương bí ẩn nhất của mình.
"Là cô?" Trần Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Mẫn liền nói.
"Là ta, ta hôm nay trực ban." Tiểu Mẫn nhìn thấy Trần Thiên Minh, nàng cũng không có biểu hiện gì.
"Ngươi có chuyện gì không?"
"Lý Yến không có ở đó sao? Đêm nay không phải là chị ấy trực ban sao? Chị ấy đâu rồi?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Mẫn. Yến không phải nói hôm nay là phiên trực của nàng sao? Thế nào mà lại là Tiểu Mẫn chứ?
"Chị Yến trực ban, chẳng qua là ta cũng đang trực." Tiểu Mẫn nói.
"Bệnh viện này là để cho 2 bác sĩ cùng trực ban sao?" Trần Thiên Minh lại hỏi tiếp Tiểu Mẫn.
"Không phải." Tiểu Mẫn lắc lắc đầu.
"Vậy Lý Yến cùng cô trực ban, vậy không phải là 2 bác sĩ sao?"
"Ai nói ta là bác sĩ?" Tiểu Mẫn liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh.
"Cô không phải là bác sĩ?" Trần Thiên Minh ngây ngốc hỏi.
"Đúng, ta là hộ sĩ." Tiểu Mẫn nói.
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Mẫn liếc mắt, bây giờ hắn mới phát hiện quần áo của Tiểu Mẫn khác với Lý Yến. Của Lý Yến là màu trắng, còn của Tiểu Mẫn lại là màu phấn hồng.
"Tôi nghĩ rằng cô cùng với Lý Yến ở cùng một chỗ, các cô đều là bác sĩ chứ." Trần Thiên Minh ngại ngùng hỏi.
"Quan niệm của người là kiểu gì vậy, nếu ta gặp ngươi đi cùng một con cẩu, vậy thì ngươi cũng là cẩu sao?"
"Cô, cô sao lại tự dưng mắng người?"
"Ta không phải đang mắng người, ta chỉ lấy ví dụ thôi."
"Giúp tôi gọi Lý Yến đến, được chứ?" Trần Thiên Minh nghĩ đến "hảo nam không cùng nữ đấu", vì thế cũng không thèm cãi nhau với nàng ta.
"Chị Yến ngủ, nàng hôm nay vì người, mai bây giờ mới ngủ một chút. Ngươi có chuyện gì không." Tiểu Mẫn nhìn Trần Thiên Minh rồi khinh thường nói. Bởi vì đều là nữ nhân, nàng nhìn thấy Lý Yến quan tâm đến Trần Thiên Minh như vậy, liền biết ngay là Lý Yến thích Trần Thiên Minh. Chỉ là Trần Thiên Minh lại đối tốt với nữ nhân khác. Quả thật là Trần Thế Mỹ.
"Ta…ta." Trần Thiên Minh cũng không nói nên lời.
"Có chuyện gì thì nói đi, ngươi còn làm cho người khác không nghỉ ngơi được sao?" Tiểu Mẫn hình như có chút tức giận nói.
"Tôi muốn đi WC." Trần Thiên Minh bị Tiểu Mẫn nói như vậy, hắn cũng không thèm kiêng kị nữa.
"Đi WC phải không? Sớm nói đi, ậm à ậm ừ thế chẳng giống nam nhân gì cả. Đến đây đi."
Tiểu Mẫn hình như càng nhìn càng không vừa mắt với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh bị câu nói "không giống nam nhân" của Tiểu Mẫn làm cho bực mình. "M, nói ta như vậy, ta có phải nam nhân hay không, ngươi có quyền lên tiếng sao, xem chưa mà biết?" Chỉ là những lời này Trần Thiên Minh chỉ dám nói trong lòng, sao dám nói ra ngoài chứ, hắn sợ làm cho Tiểu Mẫn tức giận, lát nữa lúc giúp mình sẽ trả thù riêng, vậy thật phiền toái.
Tiểu Mẫn theo Trần Thiên Minh vào WC. Sau đó liền lập tức nắm lấy quần của Trần Thiên Minh.
"Cô muốn làm gì vậy?" Vừa mới vào mà Trần Thiên Minh đã bị hành động của Tiểu Mẫn dọa cho sợ, hắn vội vàng kinh hô.
"Ngươi không phải muốn đi WC sao? Ta giúp ngươi cởi quần!" Tiểu Mẫn cũng bị tiếng hô của Trần Thiên Minh dọa nhảy cả lên.
"Vậy cô cũng phải nói trước cho tôi 1 tiếng chứ!" Trần Thiên Minh nói. Dáng vẻ của nàng như vậy, đâu giống giúp hắn cởi quần, mà hình như là giống sắc lang muốn "cưỡng…" vậy. Vừa rồi Mỹ Cầm cởi quần còn ôn nhu chậm rãi hơn nhiều!
"Ngươi ít yêu sách đi, Trần Thiên Minh, ta nói cho ngươi biết, ta trước đây đều giúp người bệnh như vậy, mà nói lại, cái "thứ kia" của ngươi có gì đẹp chứ? Ta cũng không phải là chưa xem qua. Hơn nữa, ta thấy "thứ đó" so với ngươi còn nhiều hơn, từ 8 tháng tuổi cho đến 80 tuổi, ta đều đã thấy rồi." Tiểu Mẫn nhìn Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.
"Cô còn nói không biết xấu hổ, ngày trước cô thấy "thứ đó" của tôi, tôi còn chưa thấy của cô, tôi thật là thiệt mà." Trần Thiên Minh vừa nghe thấy sự tình mà Tiểu Mẫn nói, hắn vôi vàng kháng nghị.
"Ê, ngươi không nói lý, đấy là do chính ngươi lấy ra, cũng không phải là ta kéo "nó" ra. Nói lại, "cái kia" của ngươi rất xấu, ta thấy, còn sợ là bẩn mắt của ta đó." Tiểu Mẫn càng nói càng tức.
"Xấu, "nó" như vậy còn kêu là xấu, tôi thấy cô đúng là không có mắt thẩm mỹ đó."
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Tiểu Mẫn đả kích mạnh mẽ địa phương mà mình tự hào, hắn rất tức giận. Hắn cũng bắt đầu tiến hành công kích các bộ phận của Tiểu Mẫn, "Cô mới kém đó, áo ngực cũng như là sân bay vậy, có thể dùng để làm sân bay đổ bộ quân sự đó."
"Ngươi, ngươi hôm đó nhìn thấy cái gì của ta?" Tiểu Mẫn vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, nàng sợ hãi kêu lên.
"Kêu cái gì mà kêu, thứ xấu xí như vậy, ta xem, còn sợ bẩn mắt của ta đó!" Trần Thiên Minh cũng không chịu yếu thế, lấy chính câu mà Tiểu Mẫn nói để trả lại cho nàng.
"Ngươi…ngươi." Tiểu Mẫn bị Trần Thiên Minh nói khiến cho tực giận đến không phản bác được, nàng bây giờ, bị Trần Thiên Minh chọc giận đến mức khuôn mặt trắng bệch.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nếu mà ánh mắt có thể giết người, vậy chắc Trần Thiên Minh đã chết mấy lần rồi. Sau đó, nàng mạnh mẽ nắm quần của Trần Thiên Minh, dùng sức kéo mạnh xuống.