Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười một giờ vừa tới, đám người Trần Thiên Minh ra khỏi cửa. Lần này xuất phát có điểm không giống với lần trước đi Phiên quốc, lần trước Trần Thiên Minh bọn họ đều lén lút không có ai làm đồng minh. Mà lần này có Điền Cát bọn họ dẫn đường, cho nên trên suốt quãng đường đều phi thường thuận lợi.

"Trần tiên sinh, phía trước chính là tổng bộ của Tỉnh Điền gia tộc." Điền Cát chỉ vào trang viên phía trước nói.

Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Không thể tưởng được Tỉnh Điền gia tộc lại có trang viên lớn như vậy, nhìn thoáng qua tưởng là không quá lớn cơ!" Trần Thiên Minh vì sự cường đại của tam đại gia tộc mà thở dài.

"Đúng vậy trong tam đại gia tộc lớn nhất chính là Tỉnh Điền gia tộc này, chỉ là ngoài tổng bộ của bọn chúng còn có rất nhiều sản nghiệp." Điền Cát nói: "Trần tiên sinh, hiện tại chúng ta chuẩn bị tiến công như thế nào đây?"

"Cứ như vậy xông vào, nhưng mà nên làm lớn một chút, hãy giết chết hết mấy tên chống cự phía trước đi, ngàn vạn lần không nên nương tay với địch nhân, ít đi một tên đối với chúng ta cũng bớt đi một sự uy hiếp." Trên mặt Trần Thiên Minh lộ ra sát ý, đối mặt với đám người Mộc Nhật quốc, hắn tuyệt đối không có nương tay.

"Được." Điểm gật đầu nói.

"Mười phút sau sẽ động thủ, tôi sang phía bọn người Lâm Quốc bên kia." Nói xong Trần Thiên Minh liền bay tới phía đám người Lâm Quốc.

Mười phút vừa qua, Trần Thiên Minh bọn họ liền hướng vào phía trong phi đi.

"Người nào?" Người gác cổng của Tỉnh Điền gia tộc quát to.

Lâm Quốc không nói gì, chẳng qua là lập tức công kích, quả đấm của hắn mang theo kình phong gào thét hướng tới hai tên gác cổng "Oành" một tiếng, chỉ thấy hai tên gác cổng đã bị đánh văng ra ngoài.

"Quốc ca sao anh lại đánh chết bọn họ vậy, không có lưu lại cho bọn em chơi đùa gì cả." Trương Ngạn Thanh vừa muốn động thủ lại bị Lâm Quốc cướp mất con mồi, hắn tức giận nói.

"Cậu gấp cái gì, phía trước không phải đang xông ra một nhóm người hay sao?" Lâm Quốc chỉ vào phía trước nói. Mà Trần Thiên Minh cũng nhân cơ hội này phi vào bên trong, chứng kiến phía trước đen thui một mảng, rất thích hợp để ẩn thân, thế cho nên hắn liền bay tới nơi đó.

Lúc Trần Thiên Minh vừa muốn bay tới nơi âm u đó, bỗng có một đạo phong nhận công kích tới, tuy lực lượng không lớn thế nhưng lại hướng tới chỗ trí mạng của hắn mà đánh tới.

Không thể nào, người của Tỉnh Điền gia tộc còn có nhân thủ mai phục ở đây sao? Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh liền xông lên đón lấy đạo phong nhận này. Hiện tại nội lực của hắn đã mạnh hơn rất nhiều, đặc biệt âm nhu chân khí trong cơ thể đã có thể hóa giải công kích không mạnh mẽ gì của đối phương.

"Bụp" người nọ đánh trúng bụng của Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh kêu lên một tiếng rồi gục ngã.

"Ha ha ta đã đánh lén thành công rồi." Một tên Ninja mặc hắc ý cao hứng nhảy ra, nhìn bộ dạng hưng phấn của hắn đoán chừng là bởi vì vừa nãy mới đánh lén thành công giết được Trần Thiên Minh mà cao hứng. Trần Thiên Minh trên người Trần Thiên Minh có tai nghe, đầu bên kia có người phiên dịch cho nên hắn hiểu được tiếng nói của tên Ninja Mộc Nhật quốc này.

Lúc này ở phía bồn hoa gần đó lại nhảy ra một tên Ninja nữa. "Chúng ta mau tới bên kia xem, xem có thể giết được thêm vài tên nữa hay không."

"Được." Cái tên vừa ám toán Trần Thiên Minh cùng một tên Ninja khác đi đến bên người Trần Thiên Minh.

"Vừa rồi mày đánh rất đã tay thì phải, bây giờ tới lân tao." Trần Thiên Minh nói xong đột nhiên nhảy dựng lên, tung ra hai chưởng xử lý hai tên hai Ninja này. "A quần áo rất tốt, mặc quần áo này vào có thể trốn trong bóng tối a?" Trần Thiên Minh tự nhủ nói. Hắn lột quần áo của một tên Ninja ra, sau đó vứt thi thể bọn chúng ra ngoài.

Trần Thiên Minh mau chóng nấp ở cái bồn hoa âm u vừa rồi, sau đó hắn bấm tai nghe, nói: "A Quốc, các cậu mau lui xuống đi, cao thủ của Tỉnh Điền gia tộc đang ùn ùn kéo ra đó."

"Lão đại, anh nói sớm thế, được chúng tôi sẽ rút ngay đây." Lâm Quốc nói xong sau đó cùng với mọi người lùi lại phía sau.

Tỉnh Điền Đại Lang mang theo rất nhiều nhân mã đuổi theo, lúc đi ra liền phát hiện bên mình có mấy người bị chết. "Giúp ta kiểm kê nhân số, xem bên chúng ta bị chết bao nhiêu người."

"Vâng." Thạch Căn đi theo sau Tỉnh Điền Đại Lang cầm một cây cung, sau khi nghe xong lời dặn dò hắn liền chạy đi. Chỉ chốc lát sau Thạch Căn đã chạy lại nói: "Tông chủ địch nhân tấn công từ ba hướng, bọn chúng giết chết 7 người của chúng ta, bọn chúng lại không có một người nào chết."

"Gì? Chúng mày không phải là thùng cơm đó chứ, bên ta chết 7 người mà bọn chúng một người cũng không bị chết?" Tỉnh Điền Đại Lang tức giận mắng.

Mọi người nghe thấy Tỉnh Điền Đại Lang đang phát hỏa cho nên không ai dám lên tiếng.

"Thạch Căn mày nói đi, đây là có chuyện gì? Người tới là ai, vì sao bọn chúng lại chạy trốn nhanh như vậy?" Tỉnh Điền Đại Lang trừng mắt nói với Thạch Căn.

"Tôi, tôi vừa rồi có hỏi người ở phía dưới, bọn họ nói đám người tới đều che mặt, không nhìn ra là ai, mà người tới có võ công rất cao, sau khi giết người của chúng ta bọn chúng liền chạy ngay. Vừa rồi tôi có hỏi qua, người chết đều là đám có võ công không cao, chính là đám thủ hạ mà thôi, cho nên mới để bọn chúng chạy thoát như vậy." Thanh âm của Thạch Căn có chút run rẩy. Chuyện lần này khó trách Tỉnh Điền Đại Lang không tức giận, người của mình bị giết những 7 người, mà phe đối phương lại không có một người nào bị giết, ngay cả lai lịch của người ta cũng không biết.

Tỉnh Điền Đại Lang rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Thạch Căn, mấy ngày nay mày phái cao thủ tới đây trông coi cẩn thận đi, đây nhất định là người của Liễu Sinh gia tộc muốn tới cứu Liễu Sinh Lương Tử. Đám cao thủ giết người của chúng ta nhất định là người được Điền Cát mời đến, nếu như không làm ổn thỏa ta sẽ giết mày đó." Trong mắt Tỉnh Điền Đại Lang tràn ngập sát ý, hắn thật không ngờ Điền Cát lại mời được người lợi hại như vậy, đánh xong liền rút ngay, khiến người của mình tổn hại tới 7 người.

Thật ra Tỉnh Điền Đại Lang không biết Trần Thiên Minh bọn họ chính là căn cứ theo phòng thủ của hắn mà bố trí phương án tấn công, nếu như để đám cao thủ canh gác ở cửa ra vào thì đã khác, nhưng đám người canh ở ngoài chỉ là người có võ công bình thường. Những người này đối mặt với mấy người cao thủ thoáng cái bị tập kích, có thể nói là chưa kịp kêu lên đã bị giết. Chẳng qua là người phía sau thấy người phía trước bị giết cho nên mới kịp phát ra tín hiệu mà thôi.

Thạch Căn nói: "Tông chủ, ngài yên tâm, tôi sẽ đích thân dẫn người đi tuần tra, nhất định sẽ không phát sinh những chuyện như vừa rồi nữa." Vì tính mạng của mình Thạch Căn cũng không dám khinh thường, hắn lập tức kêu 40 tên Ninja cao thủ tới, chia là 4 tổ thay nhau tuần tra. Mà ở ngoại vi cũng phái ra mười cao thủ đi canh giữ, vì không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn Thạch Căn nghĩ ngày mai cần phải phái thêm người canh ở bên ngoài nữa, xem người của Liễu Sinh gia tộc có bản lãnh đi cứu người hay không.

Tỉnh Điền Đại Lang tức giận trở về, hắn tức giận vì đêm nay mình chịu thiệt quá lớn, không thể tưởng được Liễu Sinh gia tộc còn nhiều cao thủ như vậy, xem ra chính mình bản thân mình đã xem thường Liễu Sinh gia tộc rồi.

Thế cho nên sau khi Tỉnh Điền Đại Lang đi vào gian phòng của mình, tiếp đó hắn bấm một cái nút dưới gầm bàn, cái giương nhỏ lập tức phân làm hai lộ ra một cái động lớn. Phía dưới đại động có bậc cầu thang rộng, đại khái có thể song song cho ba người cùng vào.

Tỉnh Điền Đại Lang đi xuống, bên trong dường như là một gian mật thất. Trong mật thất có một nữ nhân đang ngồi, thì ra đúng là Liễu Sinh Lương Tử.

"Tỉnh Điền Đại Lang, ngươi cho rằng bắt được ta thì Liễu Sinh gia tộc sẽ là của ngươi sao?" Liễu Sinh Lương Tử phát hiện Tỉnh Điền Đại Lang đi xuống, nàng trừng mắt nhìn gã, nói.

"Ha ha Liễu Sinh Lương Tử, tôi thành thật nói cho cô biết, cô không phải ở chỗ này tranh cường với tôi làm gì, nếu tôi mà không chiếm được Liễu Sinh gia tộc, vậy cô nhất định phải chết." Tỉnh Điền Đại Lang vừa cười vừa nói.

"Ha ha ngươi nói xem, ta là ngươi sợ chết sao?" Liễu Sinh Lương Tử lạnh lùng nói.

Tỉnh Điền Đại Lang nói: "Có sợ chết hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết là sẽ không dễ dàng để cho cô chết mà thôi, mỹ nữ như vậy, tôi muốn từ từ mà chơi đùa, chơi đủ rồi sẽ để cho đám thủ hạ trong trang viên này chơi đùa, hơn một trăm tên đó, lúc đó nhìn xem miệng của cô còn cứng được hay không."

"Tỉnh Điền Đại Lang, nguơi không phải là người." Sắc mặt của Liễu Sinh Lương Tử lập tức tái nhợt. Nàng nghĩ trước kia mình đã từng bị một người nam nhân áp chế qua, nam nhân kia đã chiếm trinh tiết của mình, đồng thời cũng đoạt đi trái tim của nàng, hiện tại làm cho nàng vừa hận vừa yêu.

"Ha ha, cô sợ sao?" Tỉnh Điền Đại Lang cười ha ha nhìn thần sắc sợ hãi của Liễu Sinh Lương Tử, trong lòng hắn đặc biệt cao hứng. Hiện tại Liễu Sinh Lương Tử đã bị hắn phong bế huyệt đạo, ngay cả khí lực tự sát cũng không có.

Liễu Sinh Lương Tử thật không ngờ Tỉnh Điền Đại Lang lại hèn hạ như vậy, lần trước hắn hẹn gặp nàng nói là có chuyện muốn bàn bạc, thế cho nên nàng đã đi gặp mặt, thật không ngờ hắn lại rắp tâm hãm hại, đối mặt với rất nhiều cao thủ như thế, mấy người cao thủ mà Liễu Sinh Lương Tử mang theo đều bị giết chết, chính nàng lại bị bắt nhốt trong Tỉnh Điền gia tộc.

"Tỉnh Điền Đại Lang ngươi quá coi thường ta rồi đó, ta đã hưởng qua rất nhiều lần với nam nhân của ta rồi, dù sao sắp phải chết ta còn phải sợ cái gì. Khi ta chết đi, người trong Liễu Sinh gia tộc nhất định sẽ tìm ngươi báo thù, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ đem món nợ của ta trả gấp trăm ngàn lần trên người ngươi." Liễu Sinh Lương Tử cười ha hả nói, trái lại lần đầu tiên của mình đã cho người mình yêu trong hoàn cảnh như thế này, hiện tại bị lăng nhục như vậy còn có ý nghĩa gì nữa đâu?

Tỉnh Điền Đại Lang nghe Liễu Sinh Lương Tử nói như vậy, mới nhớ tới mục đích mà mình tìm tới Liễu Sinh Lương Tử, gã nói: "Liễu Sinh Lương Tử, nói như vậy gia tộc các cô rốt cuộc là còn có lực lượng bí ẩn gì nữa vậy?"

Nghe Tỉnh Điền Đại Lang hỏi như vậy, trong lòng Liễu Sinh Lương Tử không khỏi khẽ động, xem ra Trinh Tử thấy mình mất tích cho nên mới tới tìm Điền Cát nghĩ cách cứu mình. "Tỉnh Điền Đại Lang, có phải là hôm nay ngươi bị người của ta tìm tới gây phiền phức hay không?"

"M nó, không thể tưởng tượng được đám người kia thực sự là người của cô, bọn chúng đã giết rất nhiều người của ông, ông muốn giết chết hết bọn chúng." Tỉnh Điền Đại Lang tức giận mắng.

"Cái này gọi là báo ứng đó, Tỉnh Điền Đại Lang ngươi quá coi thường Liễu Sinh gia tộc chúng ta rồi, càng về sau ngươi sẽ càng thấy được sự lợi hại trong đó, ngươi đừng tưởng rằng bắt được ta thì có thể khống chế toàn cục, ha ha ta còn có một vị muội muội nữa, chỉ cần ta chết nàng sẽ kế thừa ta, làm gia chủ tiếp theo của Liễu Sinh gia tộc, đếm lúc đó âm mưu của ngươi cũng không thể nào thực hiện được đâu." Liễu Sinh Lương Tử nói. Vì cố ý lừa bịp Tỉnh Điền Đại Lang, Liễu Sinh Lương Tử nói Trinh Tử trở thành em gái ruột của mình, như vậy Tỉnh Điền Đại Lang cũng sẽ không tập trung toàn bộ tâm tư vào người mình nữa.

Tỉnh Điền Đại Lang bị dọa cho nhảy dựng lên, gã kinh gạc nói: "Gì? Cô còn một người em gái nữa? Tôi tôi tại sao chưa có nghe qua?" Nếu như Liễu Sinh Lương Tử thật sự có một người em gái, Liễu Sinh Lương Tử có chết, Liễu Sinh gia tộc cũng sẽ xuất hiện Liễu Sinh Lương Tử thứ hai, kế hoạch của mình sẽ thất bại mất.

"Ngươi là địch nhân của chúng ta, tại sao ta có thể nói cho ngươi biết những tin tức này chứ."

"Ngươi cho rằng Liễu Sinh gia tộc chúng ta dễ dàng đối phó như vậy sao? Nếu như ngươi nghĩ như vậy mà nó, vậy cứ chờ xem kịch vui đi." Liễu Sinh Lương Tử cười nói. Hiện tại lời của Liễu Sinh Lương Tử quả thực là hư hư thật thật khiến Tỉnh Điền Đại Lang bán tín bán nghi, mà Liễu Sinh Lương Tử cũng muốn cố ý nói như vậy, bởi vì hiện tại nhân thủ của nàng chỉ còn có Trinh Tử, ước chừng nếu như đội thân vệ không cứu được mình, mình cũng chỉ còn cách chết theo phụ thân mà thôi. Nghĩ đến phụ thân của mình Liễu Sinh Lương Tử không khỏi thầm nghĩ, có thể là do Tỉnh Điền Đại Lang hạ độc hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK