"Vậy sư đệ chị bọn họ có thể tìm thấy chúng ta không?" Trần Thiên Minh hỏi Đình tỷ.
Đình tỷ gật đầu nói:" Có thể, một lát nữa tôi sẽ truyền tin tức cho tiểu Phương, chúng ta trước kia từng sử dụng qua một loại mật mã tin tức chỉ có chúng ta mới biết được, hắn đến lúc đó có thể tìm ra chúng ta."
Hiện tại Trần Thiên Minh phát hiện Đình tỷ ở phương diện này cũng rất khá, trước kia lúc mỉnh chấp hành nhiệm vụ, bản thân luôn tự nghĩ biện pháp, mà Đình tỷ tại phương diện này so với bản thân còn chuyện nghiệp hơn, làm việc rất rõ ràng:" Chị Đình, hoàn hảo là có sự an bài của chị, nếu không tôi thật sự không biết làm sao bây giờ?"
Đình tỷ nhìn Trần Thiên Minh nói:" Thiên Minh, cậu không cần phải khiêm nhường, mấy lần cậy làm nhiệm vụ Chung cục đều phái tôi đi theo, tôi biết cậu làm nhiệm vụ vô cùng tốt, chỉ là hiện tái có tôi nên câu mới lười suy nghĩ mà thôi. Còn nữa, câu có thể đáp ứng tôi sao? Hiện tại chúng ta đang trong thời kỳ chấp hành nhiệm vụ, cậu ngàn vạn lần không nên vì tư tình nhi nữm như vậy sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ của chúng ta. Lúc xế chiếu nếu như không phải là cậu cố ý làm như vậy, chúng ta đã sớm phát hiện ra địch nhân rồi." Đình tỷ đột nhiên nhớ tới nếu như không phải Trần Thiên Minh cố ý nói như vậy, bản thân cũng không lưu ý đến đôi tình lữ đó, nghĩ tới đây, nàng không khỏi vì Trần Thiên Minh đánh loạn mà trúng mà cười ra tiếng.
"Chị Đình, chị cười cái gì vậy?" Trần Thiên Minh kỳ quái hỏi thăm. "Tôi đáp ứng chị là được, sau này không làm xằng bậy nữa." Mặc dù bản thân phong lưu, nhưng lúc chuyện trọng yếu bản thân vẫn phải biết đúng mực.
"Tôi cười cái bộ dạng ngốc của cậu, Thiên Minh, cậu, câu có thể chờ chúng ta hòan thành nhiệm vụ rồi hãy..." Đình tỷ nói tới đây mặt đỏ như quả táo đỏ vậy.
"Úc, tôi biết rồi, Chị Đình." Trần Thiên Minh cao hứng nói. Hắn đương nhiên hiểu được ý của Đình tỷ, chờ sau khi bọn họ hoàn thành nhiêm vụ hãy bàn chuyện tư tình nhi nữ. Hắn muốn ôm Đình tỷ một chút, nhưng nghĩ tới bản thân đã đáp ứng Đình tỷ, liền nhẫn nại không làm xằng bậy nữa.
Đình tỷ nhìn thấy hành động muốn làm nhưng không dám của Trần Thiên Minh, tâm lý cũng không nỡ, nàng đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trần Thiên Minh một chút rồi nói:" Tốt lắm, chúng ta ở nơi này chỉ có 15 ngày, ngày nào người của đại sứ quán sẽ tới gặp chúng ta, cậu chịu khổ một chút."
"Không khổ." Trần Thiên Minh lắc đầu, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, vậy hắn có thể ôm được mỹ nhân. Hắn hiện tại hận không thể lập tức bắt được Lạp Đạt quay về nước Z.
"Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài lâu như vậy, cũng nên dùng cơm thôi!" Đình tỷ cầm lấy điện thoại khách sạn gọi.
Không bao lâu, nhân viên phục vụ đã đưa tới một bữa cơm cho bọn họ, sau khi Đình tỷ cho hắn tiền boa, để hắn đi ra ngoài. Trần Thiên Minh lấy đồ ăn ra, cùng Đình tỷ ăn.
"Thiên Minh, một lát lúc trời tối tôi đi ra ngoài một chút, sau khi tìm được khách sạn ta liền quay trở lại đây đón cậu."
Trần Thiên Minh lo lắng nói:" Chị Đình, bọn họ ở bên ngoài giám sát chúng ta, chị hiện tại đi ra ngoài không phải là bại bộ hành tung sao?"
"Hi hi, chuyện này cậu không cần phải lo lắng, bộ môn của tôi rất là lợi hại, cậu một lát nữa xem xem có nhận ra tôi không, ăn nhanh đi."
Sau khi cơm nước xong, Đình tỷ quay vào phòng của mình, một lát sau, cửa mở, đi ra là một nam nhân, Trần Thiên Minh vốn tưởng là Đình tỷ giả trang, nhưng nam nhân kia so với Đình tỷ cao hơn một chút, so với mình lại thấp hơn một chút, đặc biệt là quần áo hắn mặc trong túi du lịch của Đình tỷ không có. Nhìn mặt hắn so với Đình tỷ béo hơn không ít, da tay có chút đen, lại còn có râu mép, mười phần là nam nhân Phiên quốc.
"Ngươi, ngươi là Chị Đình sao?" Trần Thiên Minh có chút không tin nói. Dù sao mới vừa rồi Đình tỷ đi vào bên trong, còn nói bộ môn của nàng rất lợi hại, nhưng người này hắn lại nhìn không giống như Đình tỷ?
Nam nhân Phiên quốc kia hỏi Trần Thiên Minh:" Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?" Thanh âm của hắn rất nam tính, cũng không giống với thanh âm hắc ý nhân trước kia.
"Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?" Trần Thiên Minh thầm vận nội lực chuẩn bị hướng hướng nam nhân Phiên quốc này ra tay. Hắn từ phòng Đình tỷ đi ra, chẳng lẽ hắn từ bên ngoài cửa sổ đi vào, sau đó đánh ngất Đình tỷ? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh cũng không khách khí nữa, hắn vận nội lực chuẩn bị động thủ.
"Thiên Minh, cậu không nên làm bậy, ta là Đình tỷ." Thanh âm của nam phân Phiên quốc đi đột nhiên thay đổi, biến thành thanh âm của Đình tỷ.
"Mẹ ơi, ta không phải là đang nằm mơ đấy chứ, Đình tỷ chị tại sao lại hóa trang như thế nào. Bộ mặt hóa trang như vậy ngay cả tôi cũng nhận không không." Trần Thiên Minh kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Đình tỷ vừa cười vừa nói:" Tôi hiện tại mang chính là mặt nạ da người, giống như là mặt thật vậy, cậu hiện tại còn nhận ra tôi không?"
Trần Thiên Minh lắc đầu nói:" Tôi nhận không ra, tôi còn thiếu chút nữa là ra tay với chị, còn may là chị sớm lên tiếng ngăn tôi lại." Trần Thiên Minh vỗ vỗ ngực mình.
"Loại mặt nạ da người này vô cùng đắt tiền, trong Quốc An chúng ta cũng chỉ có hai cái, lần này nhiệm vụ của chúng ta đặc thù, cho nên cấp trên mới cấp cho chúng ta, tôi một cái, tiểu Phương một cái. Tôi mang cái này đi đừng nói là người xa lạ, ngay cả các cậu cũng không nhận ra được." Đình tỳ đắc ý cười. "Quần áo của tôi đều có hai mặt, trở mặt lại liền không giống với quần áo trước, giống nhau đều có thể mặc lên. Còn nữa giày của tôi có thể điều chỉnh cho cao hơn, làm cả người tôi cao lên, thay đổi thanh âm là bí thuật bất truyền của Đạo môn chúng tôi, tôi trước kia đã nói với vâu rồi, dùng nội lực khác nhau thì có thể phát ra thanh âm khác nhau."
"Mẹ ta ơi, Chị Đình chỉ có nhiều bảo bối như vậy, tại sao không cho tôi một chút, như vậy tôi có thể ra ngoài cùng chị mà không bị người khác phát hiện." Trần Thiên Minh hiện tại đang nghĩ xem Đình tỷ còn bảo bối nào hữu dụng không, cho hắn dùng một lát."
"Đình tỷ lắc đầu nói:" Thiên Minh, không được, những đạo cụ hóa trang nảy đều là của căn cứ đưa cho tôi, mà cậu cũng không dùng được. Nếu như chúng ta cùng nhau cầm túi du lịch đi ra ngoài, người khác sẽ sinh nghi ngờ. Nhưng hai tay tôi lại không có gì, địch nhân có thể không nhận ra tôi."
"Tôi biết rồi, Chị Đình, chị đi ra ngoài đi, tôi ở chỗ này chờ chị." Trần Thiên Minh gật đầu nói.
"Thiên Minh, cậu mở cửa sổ đại sãnh, đến lúc đó tôi có thể từ nơi này đi vào, sau đó sẽ cùng cậu đi xuống." Nói xong, Đình tỷ liền đi ra khỏi cửa.
Đình tỷ quá lợi hại, nàng không biến thành nữ lang đúng là rất đáng tiếc. Trần Thiên Minh thầm than. Không có việc gì nhưng hắn không thể làm gì khác hơn là đóng cửa cài chốt lại, ngồi trên ghế salon tu luyện Hương Ba Công.
"Ca." Cửa sổ có một tiếng vang, mặc dù rất nhẹ, nhưng không thể gạt được Trần Thiên Minh. Hắn mở mắt vận khởi nội lực toàn thân chuẩn bị ứng phó.
Thiên Minh, tôi đã trở về." Từ bên ngoài vang lên thanh âm của Đình tỷ, nàng nhẹ nhàng bay vào bên trong đại sãnh.
"Vẫn là Chị Đình thông minh, lên tiếng trước." Trần Thiên Minh thầm nghĩ. "Chị Đình, chị đã trở về, di, chị lại thay đổi quần áo trước khi quay về sao?" Trần Thiên Minh lại nhìn thấy quần áo Đình tỷ mặc xế chiểu.
Đình tỷ đặt mông ngồi ở trên ghế salon, nói:" Đúng vậy, một lát chúng ta rời đi chỉ cần dùng trang phục như lúc đầu, như vậy cho dù bị bọn họ phát hiện, nhưng cái ngụy trang kia của tôi cũng không bị bọn họ biết. Bên trong Quốc An chúng ta có nội gián, địch nhân nhất định biết một số tình huống của chúng ta."
Trần Thiên Minh nói với Đình tỷ:" Chị Đình, chúng ta hiện tại đi đâu?"
"Phòng tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, khách sạn không sang trọng lắm, chỉ là một khách sạn bình thường, chúng ta đợi tới 11h hãy đi! Hiện tại thời gian còn sớm, cậu đang luyện công sao?" Đình tỳ nhìn thấy Trần Thiên Minh ngối xếp bằng liền hỏi.
"Đúng vậy, có chuyện gì không." Trần Thiên Minh nói.
"Cậu tu luyện võ công gì?" Đình tỷ hỏi Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nói:" Hương Ba Công." Trần Thiên Minh cũng không có để ý nhiều, dù sao cũng không ai biết Hương Ba Công là cái võ công gì.
Đình tỷ sau khi nghe xong sắc mặt hơi chút thay đổi một chút, sau đó cũng chỉ "uh" một tiếng đại biểu trả lời. Chỉ là Trần Thiên Minh ngồi bên cạnh Đình tỷ, không có phát hiện sắc mặt Đình tỷ có chút biến sắc.
Bọn họ cứ ngồi trên ghế salon luyện công như vậy. Đột nhiên, Đình tỷ đứng lên nói:" Thiên Minh, chúng ta đi thôi. Phỏng chứng đêm này bọn họ chắc chắn sẽ tới giết chúng ta, nếu không đi sẽ phiền toái." Nói xong, liền đi vào phòng mình lấy túi du lịch.
"Chị Đình, chỉ rất hiểu rõ về địch nhân." Trần Thiên Minh nói.
"Kỳ thật tôi cùng tiểu phương sinh sống ở Phiên quốc mấy năm, biết tác phong làm việc của biệt đội Phiên quốc, buổi tối hôm này người của biệt đội Phiên quốc nhất định tới, bọn họ sẽ lén lút ám sát chúng ta." Đình tỷ nói.
Trần Thiên Minh cầm lấy túi xách của Đình tỷ nói:" Chị Đình, để tôi mang cho!"
"Được! Tôi nhảy xuống trước, cậu đi theo tôi." Đình tỷ mở cửa sổ ra nhảy ra ngoài. Chỉ thấy cả người nàng nhảy lên một chút, nàng tựa như chim yến bay xuống mặt đất vậy. Trần Thiên Minh cũng không dám chậm trễ, vội vàng bay xuống, hiện tại trời đã tối, mà phía sau cửa sổ bọn họ là một ngã tư đường nhỏ, căn bản không có người phát hiện bọn họ nhảy xuống. Nếu có người nhìn thấy chắc chắn báo cảnh sát, nói có một đôi tình nhân vì tình mà tự vẫn.
Cứ như vậy, Trần Thiên Minh đi theo Đình tỷ tới một khách sạn bình thường, bởi vỉ Đình tỷ đã đặt phòng, lại còn cầm theo chìa khóa, nên bọn họ trực tiếp đi lên phòng.
Cánh cửa mở ra, Trần Thiên Minh nhìn thấy phòng này không có lớn như khách sạn vửa rồi, chỉ có một gian phòng, bên trong có WC cùng tắm rửa chung một phòng, làm cho Trần Thiên Minh tiếc nuối chính là phòng này có hai cái giường. Ai, tại sao lại có nhiều giường như vậy, nếu như chỉ có một cái thật là tốt biết mấy! Trần Thiên Minh âm thầm thở dài.
"Thiên Minh, cậu để đồ bên trong tủ là được, giường bên trái là của cậu, bên phải là của tôi, cậu đả đáp ứng tôi, không thể làm càn." Đình tỷ lại cảnh cáo lại Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh bất đắc dĩ gật đầu nói:" Tôi biết rồi, Chị Đình, tôi cũng không phải con nít ba tuổi."
"Biết là tốt, tôi đi tắm rửa trước, câu ở chỗ này." Đình tỷ cưòi cười, từ trong túi du lịch lấy ra quần áo vào bên trong tắm rửa. Đột nhiên cánh cửa mở ra, Đình tỷ nói:" Cũng không nên giống như lần trước xem trộm tôi nha!"
Đình tỷ vừa nói xong, nàng liền khiến cho Trần Thiên Minh nhớ tới cái bắp đùi trắng bóng của nàng, còn có bãi cỏ màu đen, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng là cho hắn vô cùng khó quên. "Nhìn hay không nhìn?" Trần Thiên Minh trong lòng hỏi bản thân. "Nhìn, bản thân vừa mới đáp ứng Chị Đình rổi. Không nhìn, vậy thật là có lỗi với bản thân, mới vừa rồi mình bị Chị Đình câu dẫn dâm niệm."
"Quên đi, vẫn là nhìn một chút, dù sao cũng không phải chưa từng nhìn thấy, Chị Đình nói không nên ảnh hưởng nhiệm vụ, nhưng hiện tại cũng không phải chấp hành nhiệm vụ, cũng không ảnh hưởng tới Chị Đình, nàng tắm rửa là việc của nàng, ta nhìn là việc của ta." Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh vội vàng nhấc chân đi tới phòng WC cùng tắm rửa kết hợp một chỗ.
Hắn lén lén nhìn qua phía sau cánh của, mẹ kiếp, cửa này tại sao không có lỗ nhỏ, cho dù là rất nhỏ cũng được, lấy công lực của mình hoàn toàn có thể thấy rõ ràng. Nhưng cánh cửa này thật sự là muốn chết, giống như là mới mua vậy, có quét sơn. Lần này làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể nhìn thấy?