Khi đó nghe đại bá nói, thân thể hắn đặc thù thể chất do bị Hoàng Nhĩ Kiến cắn phía dưới, chỉ có không ngừng kích thích nơi đó, mới phát huy tác dụng lớn nhất của thân thể. Mà khi Lương Thi Mạn kích thích chỗ ấy, chỗ ấy liền sinh ra một cỗ nhiệt lưu, hóa giải chất độc nhuyễn cốt đoạt hồn tán trong máu.
Nhưng mà làm sao mới khiến máu của Huyết Hoàng Nghĩ chảy trong người Hà Đào bây giờ? Trầm Thiên Minh âm thầm tự hỏi, vốn máu của Huyết Hoàng Nghĩ cũng không lưu động trong người Trần Thiên Minh, khi đó hắn vẫn trúng nhuyễn cốt đoạn hồn tán, nhưng khi Trần Thiên Minh trải qua công dụng đặc thù của Hương Ba Công, đã dung hợp máu của hắn và máu của Huyết Hoàng Nghĩ làm một.
Mà thúc đẩy tác dụng lớn nhất máu của Huyết Hoàng Nghĩ, thì Trần Thiên Minh phải bị kích thích chỗ đó, chỉ có khi hạ thân phát sinh ra luồng nhiệt khí kia, công dụng của máu Huyết Hoàng Nghĩ mới được phát huy, kỳ thực Trần Thiên Minh cũng nghĩ ra như thế, nhưng không biết làm cách nào mới khiến dòng nhiệt lưu này chui vào cơ thể Hạ Đào.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh vỗ đùi, hô lớn: "Có, thử biện pháp này xem." Hắn quát lên khiến chị Yến cùng Hà Đào giật nảy mình.
"Thiên Minh, em nghĩ ra biện pháp gì?" Liễu Yến nhìn Trần Thiên Minh mừng rỡ vội hỏi, Hà Đào cũng lo lắng nhìn Trần Thiên Minh, muốn nghe hắn nói thế nào.
"Em nghĩ biện pháp là....." Trần Thiên Minh đột nhiên ngừng lại, kỳ thực hắn dừng lại là có nguyên nhân, hắn nghĩ biện pháp là cùng Hà Đào làm chuyện kia, luyện Hương Ba Công, nhưng mà khác với trước đây, trước đây hắn luyện là kích thích phía dưới của mình, khiến phía dưới sinh ra nhiệt lưu.
Hiện tại hắn nghĩ đến chính là, cùng Hạ Đào làm chuyện kia, sau đó dùng Hương Ba Công, khiến phía dưới của hắn sinh ra nhiệt lưu, trực tiếp phóng sang thân thể Hạ Đào =.=, kích thích máu của Huyết Hoàng Nghĩ trong cơ thể Hạ Đào lưu thông, giúp nàng hóa giải nhuyễn cốt đoạt hồn tán.
Vì vậy, hắn không dám nói ra trước mặt Hà Đào, Trần Thiên Minh có điểm khó xử, chả lẽ nói là mình muốn cùng Hà Đào làm cái chuyện thân mật kia, có thể cứu được Hà Đào? Đồng thời có thể làm một hồi "đại sự"?
"Thiên Minh, là biện pháp gì? Em nói mau đi, em có phải muốn chị gấp chết không?"Chị Yến thấy Trần Thiên Minh ấp a ấp úng, tức giận mắng.
"Em nghĩ giống lần trước Lương Thi Mạn cứu em, em với Hà Đào cũng làm chuyện kia." Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Hà Đào, phát hiện mặt nàng đỏ lên, tuy rằng bọn họ đã làm chuyện kia, nhưng nói trước mặt chị Yến vẫn thấy xẩu hổ.
Thiên Minh nói tiếp: "Nhưng lần này em cứu Hà Đào, em làm nội lực thông qua điểm tiếp xúc giữa hai chúng em, truyền vào bên trong Hà Đào, như vậy có khả năng giúp máu nàng lưu thông." Trần Thiên Minh cũng không biết giải thích thế nào mới tốt, nói hết ra, chỉ sợ chị Yến và Hà Đào nghe không hiểu.
"Làm, làm chuyện đó nắm chắc được bao nhiêu." chị Yến nghĩ Trần Thiên Minh với Hà Đào làm chuyện kia, mặt nàng cũng hồng lên.
"Em cũng không biết chính xác, nhưng thử một lần, hẳn là khả năng thành công lớn, cũng không hại tới thân thể Hà Đào." Trần Thiên Minh nghĩ một chút, nhún vai nói.
"Hà Đào, em nghĩ thế nào?" Chị Yến nghĩ võ công của Trần Thiên Minh có điểm cổ quái, như lần trước hắn bị thương, còn muốn các nàng bốn nữ nhân của hắn cùng làm chuyện kia, lại có thể khiến thương thế hắn tốt lên, vì vậy Chị Yến cũng không có ý kiến, chỉ xem ý của Hà Đào.
"Em, em nghe Thiên Minh nói, không có hại với cơ thể, nên, nên, làm thử một lần cũng không sao." Hà Đào cúi đầu nhỏ giọng nói, nàng nghĩ đến biểu hiện cường hãn trên giường của Trần Thiên Minh, còn cảm giác thoải mái muốn chết, khiến nàng vời thẹn lại vừa muốn, nhưng có Yến tỷ ở bên cạnh, không thể nói rõ ràng.
"Hì hì, em gái ngốc, em cần gì xấu hổ, em đã là người của Thiên Minh, làm chuyện này cũng không phải chuyện gì xấu hổ." Chị Yến nói như vậy, mặt nàng cũng đỏ lên, nàng thầm nghĩ đến thân thể Trần Thiên Minh, cùng động tác mạnh mẽ của hắn, trong lòng cũng rung động.
Nghe chị Yến nói thế, mặt Hà Đào càng đỏ hơn, mà Trần Thiên Minh ở bên cạnh ngây ngốc, có chuyện tốt như vậy, giải độc cho Hà Đào, lại khiến mình sung sướng, có khả năng không thích sao?
"Vậy em từ từ giải độc, chị ra ngoài một chút, chị bảo A Quốc trông cửa cho các em, không cho ai vào, yên tâm sẽ không có ai quấy rối chuyện tố của các em đâu."Chị Yến nhìn Trần Thiên Minh và Hà Đào cười ám muội sau đó đi ra ngoài.
"Chị, chị đi thong thả." Trần Thiên Minh cười nói, hắn thấy chị Yến đi ra, liền đến bên cạnh Hà Đào, ngồi bên mép giường, cười nhìn Hà Đào. Hiện tại mặc nàng có chút huyết sắc, có lẽ là do đỏ mặt, khuông mặt rất đáng yêu, khiến hắn thầm nuốt một ngụm nước miếng.
"Thiên Minh, đều là anh làm hại em." Hà Đào hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
"Sao vậy? Anh làm hại cái gì?" Trần Thiên Minh vẻ mặt khó hiểu, giải độc là chuyện tình vĩ đại a!
"Anh không thể nói riêng với em sao? Anh nói cả trước mặt chị Yến, làm chị Yến trêu em. Anh không thấy lúc chị Yến đi ra còn cười em à? Sau này em sao có thể gặp người a? " Hà Đào lúc lắc thân thể, tát yêu Trần Thiên Minh một cái.
Trần Thiên Minh bị tư thế yêu kiều của Hà Đào hấp dẫn, đặc biệt là đôi tuyết phong đang nhún nhẩy của nàng, khiến hắn nhớ tới lúc Hà Đào điên cuồng hoạt động trên giường.
"Nhìn cái gì?" Hà Đào nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Hà Đào, em thật đẹp." Trần Thiên Minh kìm không được bật miệng khen.
"Hứ, đẹp cũng không bằng đàn bà của anh." Hà Đào lúc này còn ăn giấm.
"Các em đều đẹp, ha ha." Trần Thiên Minh cười nói: "Hà Đào bắt đầu thử phương pháp kia nha, chúng ta còn phải thử cách khác nữa." Trần Thiên Minh gấp gáp nói, biểu hiện như hắn muốn cứu Hà Đào, nhưng nhiều ít còn có chút tư tâm.
"Ừm" Nghe Trần Thiên Minh nói thế, Hà Đào cúi đầu, nàng không dám nhìn Trần Thiên Minh, nàng nghĩ đến sự dũng mãnh của Trần Thiên Minh trên giường, khiến toàn thần đều mềm nhũn.
Thấy Hà Đào đồng ý, Trần Thiên Minh lập tức cởi quần áo, sau đó bò lên giường bệnh của Hà Đào, Hà Đào thấy Trần Thiên Minh trần trụi, nhắm chặt mắt không dám nhìn hắn.
Trần Thiên Minh cởi quần áo Hà Đào, một bên tự nhủ" ai, sớm biết thế này đã không mặc quần áo, khỏi phải mất thời gian cởi ra."
"Trần Thiên Minh, anh lưu manh." Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nói, không khỏi mở mắt mắng, nhưng là nàng thấy phía dưới Trần Thiên Minh đang ưỡn lên oai hùng, lập tức nhắm mắt lại.
"Ai, làm đàn ông thật khó a, rõ ràng là làm chuyện tốt, lại bị người ta nói lưu manh. Xem ra, anh sau này không thể làm lắm việc tốt nữa." Trần Thiên Minh cởi quần Hà Đào đặt sang bên cạnh giường bệnh, cố ý thở nhẹ nói.
"Hừ, em còn lạ gì anh, tối ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện này." Hà Đào mắng.
"Hà Đào, xem ra em không hiểu anh rồi, Trần Thiên Minh anh à người như thế à? Em sau này phải thường xuyên theo bên cạnh, để hiểu anh hơn mới được." Trần Thiên Minh nói xong, định cởi áo của Hà Đào.
Hà Đào giữ áo khoác, nhẹ giọng nói: "Thiên Minh, phía trên cần gì cởi a? Bây giờ là anh giúp em giải độc, nếu phát sinh chuyện gì, mặc quần áo lại rất phiền, hơn nữa chị Yến nhìn thấy, sẽ cười em."
"Được rồi, không cởi áo khoác, vậy hiện tại anh giúp em giải độc." Trần Thiên Minh cười dâm đãng. Nhìn bãi cỏ mê người của Hà Đào, trong lòng hắn đã hưng phấn không ngớt, nghĩ đến đây, hắn vuốt vẻ bãi cỏ của nàng.
"Ư..." Hà Đào nhẹ rên mộ tiếng, cũng không biết Trần Thiên Minh vô tình hay cố ý, hắn vừa đưa tay, đã sờ ngay nơi mẫn cảm của nàng, khiến toàn thân nàng như bị điện giật, cái loại cảm giác ngứa ngáy này khiến nàng kìm lòng không nổi.
"Hà Đào, không có việc gì, bọn Lâm Quốc ở bên ngoài canh gác, hiện tại một con ruồi cũng không chui lọt, Em muốn thì kêu lớn lên!" Trần Thiên Minh xoa nắn chỗ thịt mềm mại trước ngực Hà Đào, Hà Đào tuy nói không được cởi áo khoác, nhưng cũng không nói là không được sờ.
"Em, em không kêu." Hà Đào lườm Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh mê mẩn nhìn đôi trường túc của nàng, hắn ngồi xuống, nhẹ hôn một cái.
"Buồn, Thiên Minh, không nên.." Hà Đào cảm giác Trần Thiên Minh mơn trớn đùi mình, như bị dòng điện chạy qua, khiến nàng run nhè nhẹ.
Trần Thiên Minh cảm giác được thân thể Hà Đào hưng phấn, vì vậy hắn cũng không nghe Hà Đào mà dừng lại mà tiếp tục vuốt ve bộ phận mẫn cảm phía dưới của nàng, hôn dọc đùi nàng tiến dần đến vài địa phương xung quanh.
Chỉ chốc lát sau, Hà Đào vừa rồi còn ngang ngạnh kêu dừng lại nay đã rên rỉ thành tiếng, hơn nữa động tác mơn trớn của Trần Thiên Minh đã có tác dụng, thân thể nàng hoàn toàn bị kích thích.
Trần Thiên Minh cảm giác được phía dưới của Hà Đào ướt át, vì vậy dịu dàng nói: "Hà Đào, anh tiến vào nha."
"Thiên, Thiên Minh, anh muốn em phối hợp thế nào?" Hà Đào cho rằng hiện tại Trần Thiên Minh giúp nàng giải độc, nên cần mình phối hợp.
"Cần, em cứ phối hợp với động tác của anh là được, nếu thoải mái em kêu lớn lên là được. ha ha." Trần Thiên Minh cười dâm nói.
"Lưu manh." Hà Đào nghe Trần Thiên Minh đùa giỡn, nũng nịu nói: "Em đang nói thật với anh đó."
"Em không cần làm gì, cứ thoải mái mà hưởng thụ, cảm nhận nội lực anh tiến vào thân thể em xem." Trần Thiên Minh vừa nói vừa chậm rãi đẩy thương vào bãi cỏ ướt át.
"A, Thiên Minh." Hà Đào khẽ kêu một tiếng, nàng không ngờ Trần Thiên Minh đang nói lại tiến vào thân thể nàng.
"Thích không? Em yêu của anh!" Trần Thiên Minh nói xong, nhẹ nhàng cử động bên trong Hà Đào, hắn đồng thời cũng vận khởi Hương Ba Công