Từ lúc hắn luyện "Hương Ba Công" đến nay, hắn luôn dành thời gian luyện tập vào mỗi tối. Trước kia mỗi tối hắn chỉ luyện được ba mươi sáu chu thiên, hiện nay hắn có thể luyên ít nhất bốn lăm chu thiên. Lúc đó, ông bác đó nói rằng "Hương Ba Công" có tất cả chín tầng, tầng một làm cho thân thể tráng kiện, tầng thứ hai uy lực vô song, tầng thứ ba thị lực tăng tiến, tầng thứ tư thân thể nhẹ nhàng tựa én bay, tầng thứ năm cỏ cây, hoa lá đều có thể làm khí giới, tầng thứ sáu căn bản không thể tưởng tượng.
Khi Trần Thiên Minh muốn hỏi về uy lực của ba tầng còn lại. Ông bác gõ đầu suy nghĩ, lát sau ông nói năm đó sư phụ của ông cũng không có nói về điều này bởi vì đã hơn trăm năm qua chưa có ai luyện qua "Hương Ba Công". Luyên tập "Hương Ba công" có thể nói là dựa vào nhân phẩm, cốt cách của người luyện. Người bình thường luyện "Hương Ba Công" thường mất ba, bốn mươi năm thành tựu lắm cũng chỉ tới tầng bốn. Thế nên uy lực của các tầng tiếp theo căn bản là không ai biết được
Loại công phu này lại kén người luyện, chỉ những người có nhân phẩm, cốt cách phù hợp khi luyện tập mới đạt kết quả cao. Vì vậy trong sư môn của ông, nếu không có đồ đệ phù hợp để luyện "Hương Ba Công" thì cũng sẽ không miễn cưỡng truyền thụ, họ sẽ được truyền thụ loại công phu khác.
Ông còn nói thêm: cách để kiểm tra xem "Hương Ba Công" đã luyện đến tầng mấy là dựa vào số chu thiên luyện tập mỗi tối, chín chu thiên là một tầng. Trần Thiên Minh có thể luyện mỗi tối bốn lăm chu thiên, vậy hắn đã luỵện thành tầng thứ năm.
Sau khi ông bác đi khỏi, Trần Thiên Minh luyện thêm một ngày nữa thì đạt tới tầng thứ ba. Sở dĩ hắn thăng tiến chóng mặt như thế là do cốt cách, nhân phẩm của hắn rất phù hợp để luyện "Hương Ba Công", thứ hai là ông bác đã giúp hắn đả thông kinh mạch toàn thân. Hắn đạt được thành tựu nhanh chóng gấp nhiều lần người bình thường thì cũng không có gì lạ.
Ông bác nói thị lực tăng tiến có thể phát hiện ra mục tiêu ở khoảng cách gấp mười lần so với người thường, tốc độ ra tay cũng tăng tiến tương đương như thế. Trần Thiên Minh đã trải nghiệm qua điều này, lần đánh nhau cùng Đại Ngưu đó, hắn đã hạ gục các đối thủ của mình chỉ trong chốc lát.
Thân thể nhẹ tựa én bay. Đây chính là cảnh giới thứ tư của "Hương Ba Công" Trần Thiên Minh cũng chưa thử qua cái này.
Khí lực bá đạo, có thể dùng cỏ cây hoa lá làm binh khí.
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh nhớ rõ đêm đó hắn dùng một cây tăm để bắn muỗi. Hắn vội vàng đi ra phòng khách, lấy một cây tăm và quay lại phòng.
Trần Thiên Minh vận khí, ngón tay cái và ngón tay giữa cầm cây tăm. Hắn phóng cây tăm về phía tường.
"Bụp" một tiếng, cây tăm cắm vào tường. Nửa trước của cây tăm ghim trong tường, nửa sau (do hắn dùng lực quá mạnh) gãy ra và rơi xuống. Một cây tăm dài khoảng sáu, bảy phân, một nửa cắm lút sâu vào trong tường. Trần Thiên Minh lè lưỡi, lắc đầu lợi hại, thật lợi hại.
"Thiết nghĩ năm đó, võ công của nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Dung cũng chỉ thế này mà thôi, cái này đúng là bách bộ xuyên dương. Ta cũng có thể coi là chuyên gia ám khí, ha, ha" Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh không khỏi cao hứng bật cười.
"Thiên Minh, con làm gì ở trong đó thế?" Mẹ của hắn ở bên ngoài nghe tiếng hắn cười trong phòng, sợ hắn xảy ra chuyện gì.
"Mẹ, không có gì đâu. Con đang đọc tiểu thuyết con cao hứng cười thôi" Trần Thiên Minh chợt nhận ra hắn đang cao hứng khác thường
Mẹ ta ơi! Sau này ta không những phải chăm chỉ luyện "Hương Ba Công" mà còn tìm ra cách sử dụng "Hương Ba Công" cho hiệu quả mới được, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Kỳ thật Trần Thiên Minh không biết Ông bác đã không cho hắn biết một số việc. Ông chính là muốn Trần Thiên Minh tự mình cân nhắc, "Hương Ba Công" có đặc điểm là môn công phu sáng tạo. Nếu một người luyện "Hương Ba Công" theo quy củ của nó, cả đời cố gắng lắm cũng chỉ đạt tới tầng bốn hoặc tầng năm. Người khác biết bổ khuyết, sáng tạo thêm thì thu được hiệu quả rất lớn.
Đây là cũng là điều ông bác đặt hy vọng ở hắn. "Hương Ba Công" có một thuận lợi là khi luyện nó thì sẽ không bao giờ tẩu hỏa nhập ma, tệ lắm cũng chỉ là võ công không thăng tiến mà thôi.
Cái đó cũng làm cho ông rất yên tâm khi truyền thụ "Hương Ba Công" cho Trần Thiên Minh.
"Mình phải ra ngoài tìm chỗ luyện tập xem thân thể mình có nhẹ như chim én không?" Hắn thầm nghĩ
"Mẹ, con ra ngoài làm chút chuyện, đồng nghiệp ở trường gọi điện mời con đi ăn khuya" Trần Thiên Minh đi ra phòng khách nói với mẹ đang xem ti vi.
"Muộn thế này còn đi ra ngoài, con?" Mẹ hắn nhìn đồng hồ, lúc này đã mười một giờ đêm.
"Mẹ, con đi lát rồi quay về ngay mà. Mẹ ngủ trước đi nha" Hắn nghĩ thầm: "Lúc này bất kỳ tên vô lại nào cũng không phải là đối thủ của mình".
Trần Thiên Minh lái xe tới khu công trường bỏ hoang hắn đã tới lần trước. Khu công trường bỏ hoang này chỉ là cái khung nhà cao bảy tầng, hoàn toàn trống rỗng
Trần Thiên Minh dừng xe ở trước khu nhà, hắn xuống xe. Quan sát khung nhà, hắn thấy nó cao khoảng hai mươi mét. Trần Thiên Minh có chút sợ hãi, hắn không biết có thể bò lên trên đó không?
Trần Thiên Minh vận "Hương Ba Công", chân khí thoáng chốc đã lưu chuyển toàn thân. Hắn cảm thấy thân thể mình rất nhẹ nhàng. Hắn muốn thử dùng sức bật nhảy lên cao.
Ông trời ơi, hắn có thể nhảy cao trên hai mét.
"Ha, ha. Sớm biết như vậy, mình phải đăng ký tham gia cuộc thi nhảy cao quốc gia, xem ra mình có giành được giải quán quân" Trần Thiên Minh hào hứng nghĩ.
Trần Thiên Minh lại nhún chân nhảy lên, hai tay bám vào ban công của tầng hai, hắn co tay đẩy mình đứng trên tầng hai. Hắn lại tiếp tục nhảy, thực hiện lại các động tác cũ.
Trong vòng vài phút, Trần Thiên Minh đã nhảy lên tới tầng thượng của tòa nhà. Hắn bám vào cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy xuống tầng sáu, cứ thế từng tầng một xuống đất
Quay xuống đất, Trần Thiên Minh vỗ tay hào hứng. Thật sự những điều này làm cho hắn rất kinh ngạc. Phi thiên đạo tặc gây án cũng chỉ thế này mà thôi. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lại bật nhảy hướng tới tầng thượng, hắn muốn thỏa mãn cơn nghiền của mình.
"Lần sau đi bắn chim sẽ không cần phải mang theo súng, đạn bắn chim nữa, chỉ tổ mệt người, lãng phí tiền bạc, chỉ cần mang theo ít tăm là được. Mình chỉ cần vận khí, phóng tăm, mười lần thì ít nhất cũng hạ được tám con chim. Ha, ha" Trần Thiên Minh vừa nghĩ, vừa cười đắc ý.
Thật ra cũng không thể trách hắn có suy nghĩ như thế được. Tự nhiên phát hiện ra mình có nhiều năng lực siêu nhiên vậy bảo sao hắn lại không khống chế được chứ.
"Không biết mình có giống các khí công đại sư vận khí, phát chưởng, đánh ngã cây to đối diện, vận chưởng. Nếu không đánh đổ được, ít nhất cũng làm cho nó lay động nghiêng ngả" nghĩ vậy Trần Thiên Minh phát ra một chưởng về phía cái cây nọ.
Cái cây đại thụ đáng thương đó không có đổ, không có nghiêng ngả, có chăng là lá cây cũng lao xao, lay động một chút.
Trần Thiên Minh vui mừng tập trung tinh lực lần nữa, phát ra một chưởng. Lần này lá cây không có xao động.
Trần Thiên Minh thất vọng phát ra một chưởng nữa. Lần này lá cây trên ngọn cây khẽ xào xạc, lay động.
"Kỳ lạ thật, chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Thiên Minh vừa xem xét bàn tay, vừa quan sát cái cây.
Lần này lá cây cũng lại xào xạc, lay động một chút. Trần Thiên Minh chăm chú nhìn vào tán cây, hắn bật cười "thì ra là thế, gió làm lá cây lay động, làm hại ta lại tưởng mình có thể vận khí đả vật. Bất quá trở về phải chăm chỉ luyện công, chắc chắn nó sẽ không phụ lòng người." Hắn tự an ủi mình.
Trần Thiên Minh vừa lái xe quay lại con đường dẫn tới trung tâm thành phố, hắn nhìn thấy đằng trước có hai nam thanh niên đang lôi kéo một cô gái trẻ mặc quần áo trắng. Cô gái nọ dường như đang kêu la, vẫy gọi. Trần Thiên Minh dừng xe lại, mở cửa xe. Hắn móc túi lấy ra hai cây tăm. Hắn vận khí, búng nhẹ. "Ái, da" hai tên đó la lên đau đớn.
Có tiếng ngã nhào xuống đất.
Cô gái tóc tai bù xù, mặt mũi thất sắc thấy hai tên lưu manh buông mình ra, vội chạy đến bên cạnh Trần Thiên Minh, dáng vẻ hoảng hốt, cô khóc cầu khẩn hắn:
"Anh ơi, anh cứu em với. Em vừa từ nhà bạn học ra, gặp phải hai tên lưu manh này".
Trần Thiên Minh vừa kéo cô gái lên xe, vừa nói "Nhanh lên xe" Chiếc xe phóng đi bỏ lại hai tên lưu manh đang lăn lộn đau đớn
"Anh à, nhà em ở ngay đây thôi. Anh cho em xuống xe ở chỗ này" Cô gái bảo Thiên Minh để cô xuống xe ở trung tâm thành phố.
"Anh ơi, đêm nay nhờ có anh, anh cho em số điện thoại và tên anh. Em muốn gặp lại anh để hậu tạ anh".
"Không cần đâu" Trần Thiên Minh nói xong lái xe đi. Hắn thầm nghĩ hôm nay về muộn thế này thế nào lại bị mẹ rầyla.