"Trần Thiên Minh ". Lúc Tiết Phương đang muốn tìm Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh lại có thể hiện ra trước mắt của mình, mắt nàng không khỏi sáng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
"Tiết, Tiết Phương, buổi tối tốt lành." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói với Tiết Phương.
"Tôi đánh chết tên lưu manh anh này!" Tiết Phương tức giận chạy về phía Trần Thiên Minh.
Trời ạ, Tiết Phương này nói đánh là đánh. Trần Thiên Minh thấy bộ dạng Tiết Phương muốn đem chính mình giết, trong lòng thầm nghĩ bây giờ nên là trốn chạy, hay là lừa ôm lấy nàng đây? Trốn chạy thì nội lực của hắn không đề cao được, tất cả mọi người đều phải chết. Nếu lừa nàng không tức giận mà nói, vậy mọi người là có thể song tu, cơ hội chạy trốn ngày mai sẽ rất lớn. Vả lại còn có thể chơi 3P một chút.
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh thầm hạ quyết tâm, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây! Vì vậy, khi Tiết Phương hướng hắn xông lại, tay chưởng đã hóa đao, liền như như Tôn Nhị Nương năm đó nhanh nhẹn dũng mãnh, Trần Thiên Minh liền gắt gao ôm chặt lấy Tiết Phương, không cho Tiết Phương đánh tới mình.
"Trần Thiên Minh, anh buông tay ra cho tôi, cái tên lưu manh này, nếu không tôi giết anh." Thanh âm Tiết Phương tràn ngập sát ý. Mặc dù nàng lớn tiếng như vậy, nhưng Trương Ngạn Thanh vừa rồi đã thấy Trần Thiên Minh cùng Đình tỷ thân thiết, vì vậy hắn kêu mọi người không nên đi ra ngoài, dù sao là dàn bà của lão đại, thấy nhưng không thể trách.
"Anh không buông, muốn anh buông cũng có thể, chỉ là em không đánh mà nghe anh giải thích." Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói. Mình làm sao buông ngu như thế chứ, buông tay ra nàng giết mình thì sao.
"Anh mà không buông tay ra thì tôi sẽ không khách khí nữa." Tiết Phương trong lòng trống rỗng nói. Võ công Trần Thiên Minh cao hơn so với nàng, bây giờ hắn ôm chặt mình, nào dám giãy động. Vả lại Trần Thiên Minh đem tay đem mình ôm, trước ngực mình mềm nhũn bị hắn ép tới giống như không thở nổi, làm cho nàng hình như không còn tức giận như vừa rồi.
Trần Thiên Minh nói: "Vừa rồi là hiểu lầm, không phải anh xem thường em, thật ra anh cũng thích em." Trần Thiên Minh lại nghĩ tới bộ ngực trắng nõn mê người kia của Tiết Phương.
"Vậy làm sao anh đem tôi xem giống như lưu manh như anh chứ, còn nói ta muốn xem các người biểu diễn, tức chết tôi, tôi không đánh anh cho đủ thì tức giận của tôi không tan được." Tiết Phương nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe Tiết Phương mắng mình như vậy, trong lòng Trần Thiên Minh vui vẻ, xem ra hận của Tiết Phương đối với mình đã ít đi một chút, vừa rồi là muốn giết mình, bây giờ là đánh mình, có thể một hồi nữa mình lại tiếp tục lừa nàng một chút, nàng có thể không có muốn làm gì mình nữa. Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thiên Minh không khỏi rung động, tay cũng buông lỏng ra một chút.
Nhưng ai biết Tiết Phương thừa dịp cơ hội Trần Thiên Minh buông tay một cái này, đầu gối nâng lên, liền hướng phía dưới của Trần Thiên Minh đánh tới.
"Ối!" Trần Thiên Minh kêu một tiếng thảm thiết, thật không ngờ Tiết Phương lại có thể đánh lén như vậy, cái phía dưới thương yêu của mình không biết có đánh mất chút công năng hay không. Nếu đem mấy cái công năng bên dưới đánh mất, vậy một hồi nữa làm sao chơi ba P song tu a!
"Tôi đá chết anh." Tiết Phương thấy vẻ mặt đau đớn kia của Trần Thiên Minh, trong lòng nổi lên một trận cao hứng, nhưng cũng chỉ là cao hứng một hồi, trong lòng lại có chút không đành lòng, có phải mình đá quá nặng hay không, đem cái gì đó thường xuyên thương thiên hại lý của hắn đá phá hủy đi.
Trần Thiên Minh chịu đựng đau nhức, trong lòng thầm nghĩ: " Tiết Phương cô được lắm, tôi vốn muốn cùng cô ngồi trước dưới ánh trăng hảo hảo mà dịu dàng một phen, cô đã đối với tôi như vậy, tôi đây cũng không cùng cô khách khí nữa." Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh mạnh mẽ đem Tiết Phương ôm chặt, sau đó hướng cái miệng nhỏ nhắn của nàng mà hôn qua.
Tiết Phương thấy Trần Thiên Minh hướng chính mình hôn lại, trong lòng hoảng hốt, lại có thể không né tránh bị Trần Thiên Minh hôn một cái. Tới lúc nàng tỉnh ra, đã bị Trần Thiên Minh hôn phải, hai chân có chút như nhũn ra, tim đập bịch bịch. Không được, ta không thể bại bởi tên lưu manh này. Tiết Phương nói trong lòng, nàng mạnh mẽ há mồm cắn một cái.
Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy miệng đau xót, sau đó có mùi máu tươi, hắn biết Tiết Phương đã cắn môi của hắn chảy máu. Bất quá, Tiết Phương càng là như thế này, hắn lại càng muốn chinh phục mỹ nữ Tiểu Mã này. Vì vậy, hắn tiếp tục thân Tiết Phương, vả lại so với hôn vừa rồi càng thêm điên cuồng.
Mùi máu ngoài miệng làm cho Tiết Phương cũng biết mình đã cắn Trần Thiên Minh chảy máu, nàng thấy Trần Thiên Minh cũng không dừng lại, còn đang tiếp tục hôn mình. Nàng nghĩ chính mình có phải có chút quá đáng hay không, đem hắn cắn chảy máu. Lòng của nàng mềm nhũn, không có bài xích Trần Thiên Minh như vừa rồi nữa, bởi vậy bị Trần Thiên Minh hôn, trong lòng từ từ yếu mềm đi.
Tiết Phương đúng như lời Đình tỷ nói, thích Trần Thiên Minh, chỉ bất quá biểu hiện thích của nàng đối với Trần Thiên Minh không giống bình thường, bây giờ nàng cảm thấy mình có chút quá đáng, lại cho Trần Thiên Minh hôn như vậy, nàng liền mềm nhũn nằm trong long của Trần Thiên Minh, không hề phản kháng.
Trần Thiên Minh thấy Tiết Phương đã không cự tuyệt như vừa rồi, hắn nhẹ nhàng mà lấy tay đặt ở trước ngực Tiết Phương mà vuốt, chỗ đó trước kia mình đã thấy qua cũng là sờ qua.
"Không, không nên. " Bị Trần Thiên Minh sờ một cái như vậy, Tiết Phương kinh hoảng nhảy dựng lên, mặt đỏ hồng cúi đầu.
Đình tỷ thấy hai người bọn họ có vẻ đã có thể, Tiết Phương cũng không hận Trần Thiên Minh như vậy nữa. Vì vậy nàng khóa cửa, nói với Tiết Phương: "Tiểu Phương, thời gian rất gấp, trước tiên chị cùng Thiên Minh luyện công, lúc chị không duy trì nổi, em đến giúp chị."
Tiết Phương đỏ mặt không nói lời nào, bất quá Đình tỷ cũng biết tâm lý Tiết Phương là đồng ý.
"Thiên Minh, em còn làm được không?" Đình tỷ vừa nói vừa nhìn thoáng qua chỗ đó của Trần Thiên Minh vừa bị Tiết Phương đánh lên, nàng cũng có chút lo lắng Tiết Phương xuống tay quá nặng.
"Làm sao em lại không làm được chứ?" Trần Thiên Minh tức giận trợn mắt nhìn Đình tỷ một cái, nam nhân sợ nhất người khác nói mình không làm được. Vừa rồi lúc mình sờ soạng Tiết Phương một cái, phía dưới liền lập tức phản ứng, nói rõ mình không có chuyện gì.
"Em không có việc gì là tốt rồi." Nói xong, Đình tỷ liền cởi quần áo của mình.
Tiết Phương thấy Đình tỷ như thế, vội vàng quay đầu không dám nhìn.
"Thiên Minh, em còn đứng đó nhìn làm gì? Còn không mau cởi quần áo ra." Đình tỷ thấy Trần Thiên Minh đang nhìn chằm chằm thân thể của mình, tức giận mắng.
"Úc, em lập tức cởi đây." Trần Thiên Minh cao hứng bừng bừng nói. Mặc dù hắn cởi sau Đình tỷ, nhưng hắn vẫn cở nhanh hơn so với Đình tỷ, chỉ sau chốc lát, hắn liền cởi xong. Mà Đình tỷ còn lại áo nịt ngực cùng quần lót bên trong.
"Đình tỷ, em đến giúp chị đi!" Phía dưới Trần Thiên Minh đã ngẩng đầu ưỡn ngực, hắn lập tức nhào qua giúp Đình tỷ cởi nốt hai kiện quần áo nhỏ kia.
"Ân." Đình tỷ vì để cho Tiết Phương bỏ đi ngượng ngùng trong lòng, nàng cũng là đỏ mặt tùy ý cho Trần Thiên Minh cởi.
Vì vậy, Trần Thiên Minh hai ba giây đã đem quần áo của Đình tỷ cởi ra ném xuống đất, tiếp theo liền đem Đình tỷ nhẹ nhàng mà ôm lấy đè trên mặt đất, sau đó chậm rãi vuốt ve Đình tỷ. Kinh nghiệm của Trần Thiên Minh ở phương diện này đã phi thường chu đáo, chỉ chốc lát saun, hắn liền mò cho Đình tỷ không ngừng rên rỉ.
"Tiểu, Tiểu Phương, chúng ta đây là luyện công, vì mọi người, em phải xem
, đem ngượng ngùng trong long bỏ đi." Đình tỷ vừa nói vừa thở phì phò."Thiên Minh, được rồi, thời gian rất gấp, em vào đi, lần này song tu cùng lần trước không giống nhau, em cứ tiến vào trước rồi chị lại nói tiếp cho em biết."
Nghe Đình tỷ nói như vậy, Trần Thiên Minh liền chậm rãi tiến vào đến bên trong Đình tỷ, hắn vừa tiến vào, Đình tỷ lại là rên lên một tiếng. Tiết Phương sao đã gặp qua trường hợp như vậy chứ, nàng nghe thấy thế thì mặt đỏ tới mang tai. Hiện tại Đình tỷ lại bảo nàng xem, trong lúc nàng thấy than thể cường tráng của Trần Thiên Minh, tim càng là đập thình thịch lên. Nàng vốn định chạy ra đi, nhưng nghĩ như vậy lại hại Đình tỷ, nàng lại không dám.
"Thiên Minh, lần này chúng ta luyện không giống trước, chủ yếu là em đem nội lực của em hướng trong cơ thể chị xông vào, xông vào hết lại tiếp tục xông vào, như vậy vừa có thể đề cao nội lực của em, lại có thể từ trong cơ thể chị mang đi một ít chân khí âm nhu." Đình tỷ nhỏ giọng nói.
Trần Thiên Minh nói: "Vậy nội lực của em không tiến vào trong cơ thể chị, vậy luyện công lần này chẳng phải là chị không có tiến bộ sao?"
"Bây giờ không để ý được nhiều như vậy, trước tiên đem nội lực của em đề cao lên, chúng ta mới có cơ hội chạy đi." Đình tỷ nói. Nàng chỉ sợ là nội lực của Trần Thiên Minh một lần lại một lần ở trong cơ thể mình vận hành, chính mình không trụ được, mới kêu Tiết Phương đến luyện. Nói cách khác, ở lúc nội lực Trần Thiên Minh ở trên người mình không duy trì nổi, chẳng những hại chính mình, còn có thể hại Trần Thiên Minh.
"Hảo ", Trần Thiên Minh gật đầu, hắn cũng biết đây là một cái cửa khẩn yếu trước mắt, chính mình không thể qua loa. Hắn chậm rãi đem chân khí của mình trong cơ thể Đình tỷ vận hành đi qua, một lần lại một lần, lại chậm rãi i trở về.
Sau khi ở trong cơ thể Đình tỷ xông vào ba lần, Trần Thiên Minh liền cảm giác được chân khí trong cơ thể mình sôi trào lên, như thiên quân vạn mã hướng chỗ xung yếu phá thể mà ra.
"Tiểu Phương, em nhanh lại đây giúp chị một chút, chị không trụ được rồi." Đình tỷ không khỏi kêu lên. Thể lực bây giờ của nàng căn bản không có biện pháp duy trì, chỉ đành kêu Tiết Phương lại đây.
Tiết Phương nghe Đình tỷ kêu mình, vội vàng chạy đến bên người Đình tỷ. Đình tỷ nhìn nàng vội vàng nói: "Em mau cởi quần áo ra, nhanh lên một chút."
Cũng không biết Tiết Phương là quá nhanh, hay là không muốn Trần Thiên Minh thấy quá nhiều chỗ của mình, nàng chỉ là đem quần của mình cởi ra, sau đó nằm ở bên người Đình tỷ. Thật ra Tiết Phương cùng Đình tỷ giống nhau, đã xem qua phương pháp song tu, nàng biết rằng mình phải làm như thế nào. Chỉ là đây là lần đầu tiên của nàng, nàng phi thường khẩn trương mà thôi.
"Thiên Minh, em đi vào bên trong Tiểu Phương nhanh lên một chút, không thể chậm." Đình tỷ sốt ruột nói. Vì để cho chân khí của Trần Thiên Minh không tiết ra, Đình tỷ cũng không để ý cái iên hoa tích ngọc gì.
Trần Thiên Minh có chút gật đầu, tiếp theo lập tức từ bên trong Đình tỷ đi ra, sau đó bay nhanh hướng tới bên trong Tiết Phương chạy ào vào.
"A!" Tiết Phương thống khổ kêu lên một tiếng. Mặc dù cái kia của Trần Thiên Minh đã ẩm ướt, nhưng Tiết Phương dù sao cũng là lần đầu tiên, chỗ đó của nàng vẫn còn chưa có tiến vào trạng thái kia. Trần Thiên Minh vừa vào đã tiến vào trong chỗ sâu, nàng sao có thể không đau chứ?
Nghe thấy Tiết Phương kêu thảm thiết, Trần Thiên Minh không khỏi ngừng lại một chút.
Đình tỷ thấy vậy vội vàng nói: "Thiên Minh, em đừng có ngừng, tiếp tục dừng lại sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, phải bắt đầu một lần nữa. Tiểu Phương, em kiên nhẫn một chút, tỷ tỷ biết rằng em khổ cực, rất đau, nhưng vì mọi người, em hãy nhẫn nại một chút."
Tiết Phương nghe xong gật đầu nói: "Đình tỷ, em biết rồi, em không sợ." Các nàng bây giờ ngay cả chết cũng không sợ, đương nhiên là sẽ không sợ đau nhức.
Vì vậy, Trần Thiên Minh tiếp tục đem chân khí của mình như thiên quân vạn mã hướng trên người Tiết Phương dũng mãnh lao qua. Cũng may Trần Thiên Minh chỉ là vận chân khí mà thôi, cũng không có tiếp tục động tác, nếu không Tiết Phương lại càng thêm đau.
Tiết Phương cảm giác được chân khí của Trần Thiên Minh ở trong cơ thể của mình không ngừng vận chuyển, chân khí cường đại kia thiếu chút nữa đem nàng đánh ngất xỉu đi."Tiểu Phương, em ngàn vạn phải cố duy trì, có thể dùng một ít chân khí của mình đi theo chân khí của Thiên Minh di chuyển." Đình tỷ ở bên cạnh Tiết Phương nói. Bây giờ Đình tỷ đã ngồi xuống, nàng khoanh chân ngồi luyện công, khôi phục thân thể.
Tiết Phương khẽ gật đầu, nàng cắn răng để cho chân khí của Trần Thiên vận chuyển trong cơ thể mình.