Nhưng mà, bọn họ cũng không phải sợ, hiện tại Trần Thiên Minh rõ ràng không địch lại bốn người bọn họ, loại kích thích thân thể này, chỉ cần một lát sau, nội lực Trần Thiên Minh sẽ giảm xuống, thân thể có khả năng bị trọng thương.
Lạp Đạt cũng nhìn ra, hắn nói: ''Sư Vương, ông qua giúp bọn họ, hợp lực năm người đánh chết Trần Thiên Minh."
"Được." Sư Vương gật đầu, liền bay lên phía trước.
Trần Thiên Minh thấy Sư Vương tới, trong lòng lo lắng, vừa rồi giao chiến với bốn người Phương Minh Ngọc võ công còn kém một chút, hiện tại còn thêm Sư Vương, thực sự không phải đối thủ của bọn họ. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh vội móc ra một nắm đinh sắt trong người, chuẩn bị bắn ám khí.
Phương Minh Ngọc thấy Trần Thiên Minh làm vậy, oán hận nói: "Lần này chúng ta nhất định phai giết hắn." Nói xong lần thứ hai vận nội lực, chuẩn bị tiếp tục công kích Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh biết trong năm người Điện ma võ công yếu nhất, vì vậy chờ hắn không chú ý, lén làm khó dễ điện ma.
"Roẹt." Một chiếc đinh bay tới Điện Ma, bên trong còn có chân khí của Trần Thiên Minh, đinh sắt xé gió, phát ra tiếng kêu bén nhọn.
"Mẹ nó, Trần Thiên Minh đánh lén." Điện Ma thấy đinh sắt bắn tới, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, hắn sợ bị trúng đinh, liền nằm lăn ra đất, đầu cúi xuống, tách khỏi công kích của Trần Thiên Minh.
Phương Minh Ngọc cùng Hổ Vương thấy Trần Thiên Minh tập kích Điện ma, đều ra tay đánh văng đinh sắt của Trần Thiên Minh. Đúng như dự đoán, Trần Thiên Minh phát ra chân khí dọa sợ Điện Ma, quỳ rạp trên mặt đất, nếu không vậy nhất định bị Trần Thiên Minh đánh thương.
"Chúng ta cùng tới đối phó Trần Thiên Minh, hắn nhất định không phải đối thủ của chúng ta." Phương Minh Ngọc âm âm nói, đám Hổ Vương vây công, không cho Trần Thiên Minh cơ hội đánh lén nữa.
"Lão đại, chúng em tới rồi." Lúc này, xa xa có một đám người bay tới, ở phía trước là Lâm Quốc, bọn họ thấy Trần Thiên Minh phát ra tín hiệu cầu cứu, lập tức bay tới.
"Mau, giết Trần Thiên Minh." Lạp Đạt thấy cứu viện của Trần Thiên Minh tới, gấp đến độ lập tức bay tới, song chưởng chụp lại, hai cỗ chưởng phong mãnh liệt bắn tới Trần Thiên Minh. Mà Phương Minh Ngọc thấy Lạp Đạt ra tay, hắn cùng Hổ Vương lập tức từ hai bên sườn công tới Trần Thiên Minh.
Nhất thời, Trần Thiên Minh bị ba người vây công, chân khí mãnh liệt đánh tới như muốn xé rách thân thể hắn.
Trần Thiên Minh không dám coi thường, hai tay hắn chắp lại, nội lực toàn thân xuất ra, đón lấy chân khí có ba người Lạp Đạt, hiện tại hắn còn mang theo Ích Tây Dát Mã, vì vậy nên chỉ có thể liều mạng, không thể tránh né.
"Oanh." Lạp Đạt võ công vốn cao, so với Trần Thiên Minh hơn xa, hơn nữa còn Phương Minh Ngọc và Hổ Vương, Trần Thiên Minh căn bản không phải đối thủ, hắn bị đánh cho ngồi trên đất, phun ra một ngụm máu.
"Trần Thiên Minh." Ích Tây Dát Mã thấy Trần Thiên Minh bị đánh thành ra như vậy, không khỏi kêu lớn.
Mà Lạp Đạt vốn định cho Trần Thiên Minh thêm chưởng nữa, nhưng bọn Lâm Quốc đã đến bên cạnh Trần Thiên Minh, đặc biệt ba người Lâm Quốc này ra tam hợp thuật, chống lại được công kích của Lạp Đạt.
Trần Thiên Minh giãy khỏi tay Ích Tây Dát Mã, lắc đầu nói: "Thánh nữ, tôi không có chuyện gì, cô tránh xa ra một chút." Nói xong, hắn lại đánh lên khí hộ huyệt một chưởng, hắn đã bất chấp, hiện tại chỉ dựa vào đám Lâm Quốc cùng Hắc Bạch thần bà, căn bản không thể thoát ra.
Một chường vừa rồi Trần Thiên Minh cảm thấy thân thể bị đám Lạp Đạt đánh bị thương, nhưng hiện tại thân thể hắn tràn đầy chân khí, hắn cũng không biết kích thích hai lần khí hộ huyệt có hậu quả gì, hắn chỉ thầm nghĩ mau chóng cứu Ích Tây Dát Mã ra.
Trần Thiên Minh đứng dậy, nói với Hắc Bạch thần bà: "Hắc Bạch thần bà, thánh nữ giao cho hai người, chúng tôi đoạn hậu phía sau, nhanh lên, nếu không không kịp."
Hắc Bạch thần bà nghe Trần Thiên Minh nói vậy, gật đầu, vội cắp Ích Tây Dát Mã, sau đó bay ra ngoài.
Lạp Đạt kêu lớn: "Nhất định không cho bọn chúng ra ngoài." Hắn vừa nói vừa vọt qua phía Trần Thiên Minh bên này, mấy người Phương Minh Ngọc cũng cùng hắn lao qua.
Trần Thiên Minh vội phi thân tới, một chưởng chém ra đao phong, đánh tới Lạp Đạt. Lạp Đạt đang lao lên thấy đao phong của Trần Thiên Minh vội lui về sau, chỉ mình hắn không đánh lại Trần Thiên Minh hiện tại. "A Quốc, chúng ta vừa đánh vừa lui, mau rút ra ngoài." Nói xong Trần Thiên Minh ném ra một đám đinh sắt, lao về phía Hắc Bạch thần bà.
"Ôi!" Đệ tử phía trước ngăn cản Hắc Bạch thần bà vốn võ công không cao, hiện tại bị đinh sắt chứa nội lực của Trần Thiên Minh bắn trúng, hàng loạt ngã xuống hét thảm. Mà Hắc Bạch thần bà võ công cao cương, các bà vung chưởng đánh dạt đệ tử Hồng giáo ra hai bên.
Nhưng mà, Trần Thiên Minh, Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, Tiểu Tô bốn người chiến sáu người Lạp Đạt, đánh không lại, mới được vài ba chiêu, bọn Trần Thiên Minh đã rơi vào hạ phong, nhưng Trần Thiên Minh không tham chiến, vừa đánh vừa lui.
Bon họ vừa đánh vừa lui, dần đến rìa hồng giáo, chỉ cần qua bên kia bờ, hay nghiễm tràng, là có thể thoát khỏi Hồng giáo.
"Mọi người nghe đây, nhất định không cho bọn họ ra ngoài." Lạp Đạt bọn họ tuy rằng chiếm thượng phong, nhưng Trần Thiên Minh và đám Lâm Quốc phối hợp ăn ý, sau người trong lúc nhất thời chỉ chiếm thượng phong mà không giết được họ.
Trần Thiên Minh cũng biết giờ là thời điểm mấu chốt, hắn khẽ cắn môi: "Hắc Bạch thần bà, tôi giúp các bà một tay, các bà thoát ra ngoài trước." Nói xong, hắn lập tức xoay người, bay về phía trước.
Trần Thiên Minh vừa phi đinh sắt, bởi vậy càng không ngừng đánh, đinh sắt hắn mang theo đã ném hết, đệ tử cản đường Hắc Bạch thần bà bị đánh ngã không ít, mà Trần Thiên Minh nhảy vào chỗ nào, người xung quanh đều nằm la liệt trên đất.
Bạch thần bà thấy Trần Thiên minh giúp các bà mở ra thông đạo, quát lớn: "Trần tiên sinh, chúng tôi ra trước." sau đó bà cùng Hắc thần bà cắp Ích Tây Dát Mã ra ngoài.
Trần Thiên Minh thấy nhóm Ích Tây Dát Mã bay ra ngoài, liền quay người lại, đi giúp Lâm Quốc, hiện tại ba người Lâm Quốc kiên trì cản sáu người Lạp Đạt, cọn họ bị đánh cho phun máu, không chịu được lâu nữa: "A Quốc, các chú mau lui về." Trần Thiên Minh vừa nói vừa ném ra một nắm đinh sắt.
Đám Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh quay lại trợ giúp bọn họ, lập tức bay ra, đồng thời đánh ra một chưởng cùng cản thế công của sáu người Lạp Đạt.
Lạp Đạt thấy Trần Thiên Minh tung một trận ám khí, vội thu hồi mãnh chiêu, vung tay cản lại.
Đám người Trần Thiên Minh nhân cơ hội này, bay vút về phí trước, bọn họ chạy song song đám người ngăn cản trước mặt đều không phải đối thủ, làm cho đám Trần Thiên Minh xông được ra ngoài.
Trần Thiên Minh cùng nhóm Lâm Quốc chạy ra khỏi nghiễm tràng, khi bọn họ lao ra nghiễm tràng, Lạp Đạt mang theo đệ tử Hồng giáo vây khốn bọn họ.
Trần Thiên Minh biết lần này trốn không thoát, chỉ có liều mạng chém giết, giết được thêm một người lãi thêm một mạng.
"Trần Thiên Minh, chúng mày chết đi." Lạp Đạt hổn hển nói, không ngờ Ích Tây Dát Mã chạy thoát, đành phải giết chết Trần Thiên Minh cùng thủ hạ của hắn côi như đền bù.
Lúc này, Hắc Bạch thần bà giết trở vào, các bà phá tan vòng vây.
Trần Thiên Minh thấy vậy, lo lắng nói: "Hắc Bạch thần bà hai bà quay lại làm gì? Mau dẫn thánh nữ đi." Bởi Trần Thiên Minh giết đến đỏ mắt, không có thấy chỉ có hai bà quay lại.
"Ngật Tang Đạt Kiệt Lạt Ma dẫn người tới, thánh nữ bên người ngài rất an toàn, chúng tôi quay lại giúp cậu." Bạch thần bà vừa nói vừa vung chưởng, đánh bay một tên đệ tử Hồng giáo.
Lạp Đạt phát hiện Hắc Bạch thần bà đã quay lại, còn Ngật Tang Đạt Kiệt mang theo đệ tử Hoàng giáo tới. Vội phất tay kêu: "Mọi người không tiến lên nữa, rút về." Lạp Đạt biết Hắc Bạch thần bà hỗ trợ Hoàng giáo, nếu hôm nay Hồng Hoàng hai giáo sống mái, không nhất định chiếm được thượng phong, vì vậy hắn liền gọi đệ tử trở về.
Trần Thiên Minh thấy Lạp Đạt mang theo đệ tử Hồng giáo trờ về, thở dai một hơi, nếu không phải Hắc Bạc thần bà cùng Ngật Tang Đạt Kiệt hỗ trợ, hắn cùng đám Lâm Quốc đêm nay bỏ xác nơi đây. Nội lực kích thích trong cơ thể cũng sắp kiệt.
"Trần tiên sinh, khổ cực mọi người." Ngật Tang Đạt Kiệt chạy tới, thấy Trần Thiên Minh bị thương, áy náy nói.
"Không có việc gì, cứu thánh nữ ra là được rồi." Trần Thiên Minh khoát tay nói.
Ích Tây Dát Mã đứng cạnh Ngật Tang Đạt Kiệt chạy tới cảm kích nói: "Trần tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu tôi."
Trần Thiên Minh kinh ngạc, lúc nãy hình như Ích Tây Dát Mã còn gọi mình là Trần Thiên Minh, hiện tại lại như xa lạ, vừa rồi còn nắm tay ôm eo nàng, thấy nàng đỏ mặt, nhưng hiện tại sao lại biến thành thế này?
Nhưng Trần Thiên Minh vẫn nói: "Không cần khách khí, là chuyện chúng tôi đã đáp ứng thôi."
"Việc các anh đáp ứng?" Ích Tây Dát Mã kì quái nói.
Ngật Tang Đạt Kiệt nói: "Thánh nữ, Trần tiên sinh, chúng ta về Hoàng giáo trước đi, ở đây nói không tiện." Nói xong Ngật Tang Đạt Kiệt nhìn đám đệ tử Hoàng giáo, tuy rằng nói đây đều là đệ tử của minh, nhưng không biết có nội gian hay không?
"Được." Ích Tây Dát Mã gật đầu, vì vậy bọn họ quay về tự viện của Ngật Tang Đạt Kiệt.
"Lão đại, anh cảm thấy thân thể ra sao? Tối nay anh một lần kích thích tiềm năng cơ thể." Lâm Quốc lo lắng hỏi Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nói: "Đã là lần hai, trước khi các chú tới, anh đã kích thích một lần."
"Cái gì? Anh hôm nay kích thích hai lần?" Lâm Quốc quá sợ hãi, hắn biết kích thích hai lần có hậu quả nghiêm trọng ra sao, lần trước nghe Trần Thiên Minh nói hắn vì cứu Lương Thi Mạn cũng kích thích hai lần, nếu Lương Thi Mạn cùng tiểu Trữ không cứu hắn, hắn đã tẩu hỏa nhập ma.