Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thiên Minh nhìn y phục không ra sao của đại bá nói: "Đại bá, người mặc y phục gì thế? Y phục trước kia đâu? Phật châu của người đâu? Người lúc nào mới nói tục?"

Đại bá liếc nhìn Trần Thiên Minh, nói: "Con nói không biết xấu hổ, ta không phải vì giúp con sao, nếu không giả là khách du lịch đám Hồng giáo kia có cho ta vào không? Con biết chứ? Ta vất vả lắm mới kiếm được bộ quần áo này, con mau trả tiền cho ta."

"Được, lát nữa con bảo A Quốc đưa cho người. Đại bá, thời gian này không thấy người, chúng ta quay về khách sạn tâm sự." Trần Thiên Minh lôi Đại bá nói. Lại nói chuyện ở đây đã xong, nếu không còn việc gì, ngày mai hắn về thành phố M, hiện tại sắp khai giảng rồi.

"Không Vô, là ông?" Lúc này Hắc thần bà đi tới, chỉ vào mũi đại bá nói.

"Hì, Hắc bà!" Đại bá như khỉ ăn ớt, khuôn mặt già đỏ lên.

Trần Thiên Minh kì quái nhìn đại bá, hình như từ khi quen đại bá, chưa tưng thấy lão đỏ mặt, sao vừa gặp Hắc thần bà lại đỏ mặt? Chả lẽ bọn họ trước đây có quen biết, còn có chút quan hệ? Nghĩ đến đây Trần Thiên Minh thầm cười đểu.

"Được lắm, tôi tìm ông vài chục năm nay, rút cuộc cũng tìm ra." Hắc thần bà tức giận nói.

Vài chục năm? Chẳng lẽ là đại bá ngủ với người ta, sau đó bỏ chạy, để hắc thần bà một mực tìm lão? Hiện tại Trần Thiên Minh nhìn đại bá có chút coi khinh.

"Ồ, tìm tôi làm gì?" Đại bá như có chút sợ hãi, nấp sau Trần Thiên Minh, nhìn Hắc thần bà như chuột thấy mèo vậy.

"Tôi, tôi với ông luận võ." Hắc thần bà mặt có chút đỏ, bà xoa tay nhìn đại bá.

Luận võ? Trần Thiên Minh buồn bực, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, bọn họ đỏ mặt như vậy, sao chỉ có thể là luận võ, nhất định là chuyện đen tối gì đó. Nghĩ đến đây Trần Thiên Minh quay đầu, nói nhỏ với đại bá: "Đại bá, người có phải làm sai chuyện gì?" Nói xong, nháy mắt với đại bá, cái nháy mắt này chỉ cần là đàn ông là sẽ biết ý tứ gì.

"Đi chết đi." Đại bá lập tức tức giận mắng.

Trần Thiên Minh cảm thán, nếu địa bá dùng thái độ này đối với Hắc thần bà, hắn chắc chắn tin không có chuyện gì, nhưng mà đại bá vốn luôn da mặt dày đạn bắn không thủng, lai co rúm trước mặt Hắc thần bà, có vẻ rất sợ bà, có chuyện, nhất định là có chuyện.

"Tiểu tử, mau dẫn ta về khách sạn." Đại bá nhỏ giọng nói.

"Được nhưng chuyện của hai người phải nói cho con biết." Trần Thiên Minh ra điều kiện.

"Được." Đại bá chỉ ước gì mau chóng rời khỏi đây.

Trần Thiên Minh lớn tiếng nói: ''Đại bá, con có chuyện muốn nói với người, chúng ta về khách sạn đi." Nói xong đánh mắt với đám Lâm Quốc.

"
Không Vô, ông còn muốn chạy?..." Hắc thần bà giận dữ nói.

Đại bà cười lấy lòng: "
Hắc bà, không phải tôi muốn đi, là tiểu tử thối có việc tìm tôi, ai, tính hắn là thế, không có cách nào. Vậy đi, chúng ta trò chuyện sau, lúc đó sẽ luận võ." Nói xong lôi tay Trần Thiên Minh đi.

Mịa, Đại bá chết tiệt, đẩy tiếng xấu cho người khác, Trần thiên minh trong lòng mắng.

''Trần tiên sinh, chuyện hôm nay cảm ơn các cậu, các cậu cứ về trước đi, tôi sẽ tìm cậu."
Ngật Tang Đạt Kiệt nói.

Đại bá và Trần Thiên Minh trở lại khách sạn, dưới sự ép hỏi của Trần Thiên Minh, đại bá đánh nói hết chuyện của lão với Hắc thần bà trước kia ra.

Thì ra là nhiều năm trước, đại bá vì có nguyện nhân khác mà đến Tây bộ, có một lần hắn thấy một đám lưu manh bắt nạt Hắc thần bà, trong lúc vô tình cứu nàng, khi đó hắc bà chỉ là để tử bình thường của thần đường. Dần dần bọn họ quen nhau, luyện võ cùng một chỗ, võ công của hắc bà chính là do đại bá chỉ cho.

Sau này vì đại bá về huyền môn, sợ thương tâm li biệt, nên lén bỏ đi, vừa đi như thế đã đến tận bây giờ.

"Đại bá không đơn giản thế chứ? Chắc chắn người làm gì hắc thần bà? Nếu không bà ấy đâu nhớ người đên thế? Có phải người đã làm cái kia?" Trần Thiên Minh dâm đãng cười nói.

Đại bá nghe xong tức giận gõ đầu Trần Thiên Minh: "Con nghĩ ta là con sao, gặp mĩ nữ là cưỡi, chúng ta lúc đó rất trong sáng, tay nàng ta còn chưa nắm qua." Nói đến đây, mặt đại bá đỏ lên.

"He he, đại bá người nói láo, xem mặt đỏ bừng kìa, người và Hắc thần bà không chỉ nắm tay mà còn thân thiết hơn nữa." Trần Thiên Minh vội bồi thêm, muốn từ miệng đại bá lôi ra vài điểm có giá trị. Dù đây cũng là chuyện phong lưu vài chục năm trước của đại bá, tin tức rất có giá trị.

"Tiểu tử, con thành thật nói cho ta, có phải con cùng thánh nữ kia gian díu, ngay cả thiên sơn tuyết liên cô ta cũng tặng con." Đại bá không yếu thể hỏi vặn lại.

"Người, người sao biết? Ai nói?'' Trần Thiên Minh xoay người nhìn đám người Lâm Quốc. địa bá từ khi về chỉ có ở cùng bọn họ, nhất định có kẻ tiết lộ bị mật, khi Trần Thiên Minh nhìn Trương Nhạn Thanh thì thấy mặt hắn đỏ lên.

"
Ngạn Thanh, nếu không muốn người ta biết trừ khi đừng làm." Trần Thiên Minh trầm giọng nói với Trương Ngạn Thanh.

Trương Ngạn Thanh vẻ mặt đau khổ nói: "
Lão đại, em cũng không có cách nào a, đại bá hắn vừa cứng vừa mềm, hắn nói nếu không nói ai cho anh thiên sơn tuyết liên, vậy sẽ đánh bọn em, nếu nói, hắn sẽ dạy bọn em một tuyệt chiêu, lại nói việc này sớm muộn cũng lộ ra, không bằng nói sớm một chút."

"
Một đám vô dụng." Trần Thiên Minh giận dữ nói.

Đại bá cười đểu nói: "
Tiểu tử, ta là sư phụ bọn chúng, bon chúng dám không nghe sao? hắc hắc."

"
Đó là vì con yêu cầu thánh nữ cho thiên sơn tuyết liên, tôi giúp nàng đối phó Lạp Đạt, chúng ta cũng trong sáng, không có trải qua cái gì." Trần Thiên Minh nói là thật, hắn chỉ nhìn qua, căn bản chưa trải qua.

"
Ai, nghĩ không ra sao nàng lại đưa thứ quý giá đó cho con, phải biết rằng người học võ ăn thiên sơn tuyết liên xong, như hổ thêm cánh, mệnh con thật tố, bị Huyết Hoàng Nghĩ cắn, lại ăn thiên sơn tuyết liên, con hiện tại có thể coi như Đường tăng rồi." Đại bá thở dài một hơi.

"
Ha ha, con cũng thấy thiên sơn tuyết liên có tác dụng, nội lực con so với trước cao hơn nhiều." Trần Thiên Minh nói.

"
Tiểu tử, võ công của con hiện tại ở trình độ nào?" Đại bá hỏi.

Trần Thiên Minh nói: "
Đến tầng tám thiên địa hợp nhất, tâng chín phản bác quy chân vẫn chưa đạt được."

Đại bá mỉm cười nói: "
Con cho rằng phản bác quy chân dễ thế sao, mỗi môn võ công lúc cuối cùng đều phải qua cảnh giới phản bác quy chân, phục hồi lại trạng thái tự nhiên, có là không không là có. Đây là cảnh giới nhiều cao thủ đều biết, nhưng chạm vào thì rất khó. Võ công làm sao thể biến về trạng thái tự nhiên, nhưng lại cường đại? Đây là một cửa lớn dành cho người luyện võ, ta cũng không đến được phản bác quy chân."

"
ha ha, vậy con còn có chút tự tin, đại bá người còn không đạt được, con thì không cần phải nói." Trần Thiên Minh cười nói.

"
Tiểu tử thối, ai cho con nói thế? Ta khác con, con không biết gặp phải số cứt chó gì, vận mệnh lại tốt như vậy, không chỉ luyện được Hương Ba công, còn có máu của Huyết Hoàng Nghĩ, và thiên sơn tuyết liên, có thể nói không đến mười năm, con nhất định đạt phản bác quy chân."

"
Cái gì? Còn phải đến tận mười năm sao?" Trần Thiên Minh có chút giật mình.

"
Con nghĩ nó là cái gì? Có người luyện cả đời không được đó." Đại bá tức giận liếc nhìn Trần Thiên Minh.

"
Được ròi, không nói với con nữa, mau giúp ta chuẩn bị quần áo, ta ngủ một giấc." Đại bá nói xong đắp luôn chăn nằm trên giường Trần Thiên Minh, giầy cũng không cởi.

Trần Thiên Minh gọi: "
Trời, đại bá, đây là giường của con."

"
Ta biết giường của con, chẳng lẽ là giường ta?" Đai bá nói xong gục đầu.

Buổi tối, Ngật Tang Đạt Kiệt sang khách sạn của Trần Thiên Minh, cảm ơn lần hai. "
Trần tiên sinh, anh có ân lớn với Lạt ma giáo chúng tôi, chúng tôi sẽ nhớ tròng lòng, sau này nếu anh có cần Lạt ma giáo hỗ trợ, cứ việc nói."

"
Khách khí rồi, lần này tôi đến đại biểu cho quốc an, nếu cảm ơn phải cảm ơn quốc gia!" Trần Thiên Minh nói.

"
Trần tiên sinh, tôi nghe A Quốc nói các người chuẩn bị về?" Ngật Tàng Đạt Kiệt hỏi.

Trần Thiên Minh gật đầu nói: "
Đúng thế, chúng ta đi khá lâu rồi, cũng nên về."

"
Chuẩn bị ngày nào thì về?" Ngật Tang Đạt Kiệt nói.

"
Một ngày nữa, ngày mai chúng tôi ở tây bộ tham quan một chút."

Ngật Tang Đạt Kiệt nói: ''Được, mai tôi sẽ làm hướng dẫn viên mang mọi người đi thăm thú."

"
Lạt Ma, hiện tại còn chưa bắt được Lạp Đạt, ông phải cẩn thận, hắn sẽ trả thù." Trần Thiên Minh lo lắng nói.

"Cái này anh không cần lo lắng, Lạp Đạt khi đi chỉ còn một mình, võ công của hắn không cao hơn tôi bao nhiêu, còn vài người của A Tái giúp tôi, bình thường tôi cũng đi cùng đệ tử, Lạp Đạt hiện tại không có sự uy hiếp với tôi. A tái cũng đã nói nhà nước cho treo lệnh truy nã hắn toàn quốc." Ngật Tang Đạt Kiệt nói.

"
Vậy là tốt rồi, Lạt Ma, ông không cần khách khí, tôi biết ông hiện tại rất bận, ông mau về đi." Trần Thiên Minh nói.

''Được, tôi đi. "Ngật Tang Đạt Kiệt làm động tác chữ thập, thi lễ với Trần Thiên Minh.

"
Cái gì? Không Vô của huyền môn xuất hiện?" Tiên sinh tức giận đứng vụt đậy từ trên ghế.

"
Đúng thế, tình báo của chúng ta báo lại như vậy, đệ tử thân tín của Lạp Đạt đều bị giết, Lạp Đạt chạy thoát, người của chúng ta đang tiếp tế hắn, mấy Ma môn cao thủ cũng trốn thoát." Đại hán đứng cạnh tiên sinh nhỏ giọng nói.

"
ai, người tính không bằng trời tính, không ngờ lúc quan trọng Không Vô lại xuất hiện, ngươi mau báo tin cho người của chúng ta, tìm cách đưa Lạp Đạt ra nước ngoài. Lạp Đạt hiện tại ở nước Z không ổn, nước Z hẳn sẽ truy nã hắn." Tiên sinh nói.

"
Đưa hắn đi đâu?" Đại hán hỏi.

Tiên sinh nghĩ một chút nói: "
Cứ chọn mấy quốc gia gần đây, nơi nào quan hệ chúng ta tốt, nhưng lại không quan hệ tốt với Z quốc."

"
Tôi biết rồi." Đại hán nói.

"
Bảo Lạp Đạt ở nước ngoài tiếp tục huấn luyện mộc thi sát thủ, nhất định phải để người chúng ta học được phương pháp huấn luyện này, có phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ, chúng ta chẳng khắc nào vớ được một đội quân cưỡng hãn." Tiên sinh hưng phấn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK