Lang Vương thấy cô gái nằm ra đất, liền giơ tay phải lên, vận nội lực, sau đó đặt tay lên mạt cô gái, chậm rãi mò xuống dưới.
Nhất thời, cô gái thấy mặt mình như có một cỗ nhiệt lưu, nàng đoán chắc là thần quang theo như lời Lang Vương nói.
Lang Vương sờ tới sờ lui trên mặt cô gái một hồi, sau đó liền hướng ngực nàng di chuyển tới. Kỳ thực hắn chủ yêu nhắm vào tô phong của cô gái, khi hắn đặt lên tô phong đầy ắp kia, cảm giác đầy đặn khiến hắn cao hứng không ngớt.
Cô gái không ngờ Lang Vương sờ loạn lên ngực mình tuy nói là Lang Vương dùng thần quang trừ ta cho mình, nhưng ngực nàng ngoại trừ chồng nàng còn chưa ai chạm vào, hiện tại bị Lang Vương sò vuốt, trong lòng vừa thẹn lại vừa sợ. Vì vậy, muốn hô Lang Vương dừng lại, xem có biện pháp nào khác không.
Nhưng Lang Vương phát hiện cô gái định cự tuyệt, trước khi cô gái kịp mở miệng, hắn đã điểm vào á huyệt của nàng, hiện tại thân thể cô gái không thể động đậy, nói cũng không được. Lang Vương sau khi điểm huyệt xong, liền tiếp túc dùng nội lực dạo chơi trên ngực cô gái.
"Ai, tà khí trên người cô quá sâu, vì sao không sớm tới tìm tôi, bảo tôi giúp cô khu trừ?" Lang Vương nhìn vóc người cô gái hưng phấn nói, ai, cô ả này tự tìm tới, giúp mình khoái hoạt a, nhìn vòng eo mảnh khảnh, tô phong đầy ắp kia thật không tồi, nghĩ không ra thôn quanh đây còn nữ nhân xinh đẹp như vậy, ài, sao không phát hiện ra sớm nhỉ?
Nói xong, Lang Vương triệt hẳn nội lực, trên ngực cô gái vừa nắn vừa xoa, lúc vê lúc nhéo, thật là sử đủ mọi chiêu.
Cô gái cắn răng, hiện tại nàng xấu hổ vô cùng, hận không có cái lỗ mà chui vào, nhưng nàng không thể cử động, cũng không thể nói, đành nằm im tùy ý cho Lang Vương "làm xằng làm bậy."
Sờ soạng chán, Lang Vương không thỏa mãn lắc đầu nói: "Thí chủ, tà khí trên người cô quá nặng, xem ra, cách lớp y phục không thể khu trừ tà khí, tôi hiện tại tiếp xúc trực tiếp với thân thể cô giúp cô trừ tà." Nói xong, Lang Vương vươn tay cởi y phục của cô gái.
"Ồ, lớn quá." Lang Vương thầm cảm thán, hắn hiện tại chỉ còn để lại áo lót của cô gái, bắt lấy tô phong đầy ắp của cô gái, vuốt ve viên cầu mềm mại, Lang Vương hưng phấn vô cùng.
Lang Vương không cố kị gì, hai tay thò vào trong, mỗi bên một viên cầu, liều mạng nắm bóp. Cô gái mặt mày càng đỏ, giống như xuất huyết, cũng không biết nàng xấu hổ đỏ mặt, hay bị Lang Vương đông chạm vào nơi mẫn cảm mà đỏ mặt.
Chỉ chốc lát sau, Lang Vương nắm lấy hạt anh đào trên ngực cô gái, vừa về vừa miết, khiến cô gái hai mắt mê đi. Trong đoạn thời gian này, chồng nàng sinh bệnh, đã lâu không làm chuyện vợ chồng, hiện tại bị Lang Vương kích thích, nàng trong lòng vừa phản kháng, lại vừa có điểm thích.
"Cô sinh con chưa?" Lang Vương hỏi cô gái, tuy rằng cô gái hông thể động đậy nhưng vẫn lắc đầu được.
Nàng lắc đầu, không hiểu Lang Vương đột nhiên sao lại hỏi thế.
"Kỳ quái, tôi nghe trên người cô có tiếng nói, chẳng lẽ là do yêu tà vọng ra?" Lang Vương không chờ cô gái phản ứng, hắn liền xé nốt áo lót, giải phóng cho đôi ngọc thỏ trắng nõn nhảy ra. Lang Vương thấy đôi cầu thịt của cô gái, liền cúi đầu, cố ý giả vờ nghe ngóng một chút.
"Hình như có chút không giống?" Lang Vương vừa nói vừa dùng đầu lưỡi liếm hạt anh đào của cô gái. Thân thể cô gái run lên một chút, cảm giác được cô gái run lên, Lang Vương hưng phấn liếm tiếp hạt anh đào bên kia, sau đó hôn khắp thân nàng.
Cô gái bị Lang Vương làm cho có chút ý loạn tình mê, nếu không phải Lang Vương điểm huyệt, nàng có lẽ đã kêu ra tiếng.
Lang Vương thấy thời gian không còn sớm, liền cố ý thở dài nói: "Thí chủ, tà khí trên người cô rất sâu, nếu cứ thế này, tôi thấy không thể khu trừ được tà khí trên người cô. Hiện tại, nếu tôi không đuổi được tà khí trên người cô, không những tính mạng chồng cô nguy hiểm mà tính mạng ta cũng khó giữ."
Cô gái thấy Lang Vương nói vậy, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như thế, nếu tà khí trong cơ thể không xua đuổi được, không chỉ hại chồng nàng, mà còn hại cả Lang Vương.
"Xem ra, hiện tại chỉ có thể như vậy, tôi tiến vào cơ thể cô, giúp cô khu trừ tà khí, chỉ có như vậy tà khí trên cơ thể cô mới diệt trừ được hoàn toàn. Ai, tôi là một người xuất gia, bảo tôi tiến vào cơ thể cô, thật là làm khó tôi." Lang Vương vẻ mặt xấu hổ nói: "Nhưng là tôi không vào địa ngục thì ai vào? Thí chủ để cứu cô và chồng cô, dù thế nào tôi cũng phải vào." Lang Vương vẻ mặt chính khí nói. Nhìn vẻ đạo mạo của hắn, cô gái sao nghĩ Lang Vương là người như vây?
Lần này, cô gái giật mình, Lang Vương nói muốn tiến vào cơ thể nàng, nàng biết tiến nhập là phải làm cái chuyện kia, nhưng mình đã có chồng, sao có thể cùng hắn làm loại chuyện như vậy? Đây là việc có lỗi với chồng! Cô gái kia muốn nói, nhưng sao có thể nói ra?
Lang Vương nhìn cô gái, suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi lui xuống hạ thân cô gái, vươn tay cởi nốt quần lót của nàng. Lang Vương cởi quần nàng ra hết, nhìn bãi cỏ tươi tốt phía dưới của cô gái, không khỏi một trận hưng phấn nuốt nước bọt.
Hắn vươn tay sờ soạng một hồi, thầm nghĩ không ngờ phía dưới cô ả này cũng ẩm ướt, đúng là.
Vì vậy hắn vội cởi quần mình, lộ ra vật cứng rắn phía dưới, sau đó mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô gái.
Bởi vì cô gái bị Lang Vương điểm á huyệt, căn bản không thể kêu lên, nàng chỉ còn biết trơ mắt nhìn Lang Vương từ từ tiến vào thân thể mình. Bởi Lang Vương không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, hắn chỉ muốn nhanh thỏa mãn một chút, giải máu nóng trong người.
"Thí chủ, cô kiên nhẫn một chút, tôi rất nhanh sẽ giải trừ tà khí trên người cô." Lang Vương vừa ra vào cơ thể cô gái vừa hưng phấn nói. Dùng loại phương pháp này lừa cô gái, khiến hắn phi thường hưng phấn, cô ả này lớn lên không tồi, cưỡi cũng thích vô cùng.
Ra vào một hồi, Lang Vương túm lấy hay viên cầu trước ngực cô gái, nắm theo tiết tấu phía dưới, dần dân Lang Vương càng ngày càng hưng phấn, hắn biết rất nhanh sẽ đến đỉnh, vì thế túm chặt viên cầu trước ngực cô gái, động tác ngày càng nhanh.
"A! Sướng muốn chết!" Lang Vương kìm không được hô lên, hắn chăm chú bóp viên cầu của cô gái, sau đó bắn toàn bộ tinh hoa vào cơ thể nàng, bởi vì hắn dùng lực mạnh, khiến đôi viên cầu trước ngực cô gái rung rinh như sóng biển.
Lang Vương hôm nay muốn tìm Diệu Tây, nhưng Diệu Tây đã bị Lạp Đạt gọi vào tự viện của lão, khiến phía dưới hắn không có biện pháp giải tỏa, hiện tại thỏa mãn trên người cô gái này, tuy rằng không thích bằng Diệu Tây, nhưng hắn cũng sướng muốn chết.
Sau khi tiết thân, hắn biết cô gái nghe được lời hắn nói, vì thế vội vàng giải thích: "Ha hà thí chủ, tôi rút cuộc trừ xong tà khí trên người cô, thật là vui chết tôi, vui chết tôi ha ha."
Lang Vương vội vàng ngồi khỏi người cô gái, mặc quần áo vào, tuy rằng hiện tại là đêm khuya đệ tử không qua đây tuần tra, nhưng nếu Hổ Vương hay vài đệ tử của Lạt Ma có thể đi vào, vì vậy hắn tốt nhất là nhanh chóng rời đi.
Hắn mặc quần áo xong, vung tay giải khai huyệt đạo của cô gái nói: "Thí chủ, tà khí trên người cô hiện tại đã được hỏa giải, cô thấy cơ thể thế nào?"
Cô gái không đáp, chỉ cúi đầu vội mặc quần áo, hiện tại nàng thấy chuyện này có chút sai, Lang Vương hình như không phải giải trừ tà khí cho nàng, mà chủ yếu là chiếm tiện nghi. Nhưng mà dù sao Lang Vương cũng là nhân vật đức cao vọng trọng, nàng dù có nói, cũng không ai tin.
Lang Vương thấy cô gái không nói gì, tiếp tục nói: ''Thí chủ, chồng cô không việc gì, cô cứ yên tâm. Cô cứ tiếp tục niệm trường sinh kinh, tôi cũng trờ về cầu khẩn cho hai người." Quay về là thượng sách, hiện tại ở đây đã không còn ý nghĩa gì, Lang Vương định về tiếp tục xuân thu đại mộng.
Cô gái không nói gì, chỉ cúi đầu, hiện tại nàng vừa thẹn vừa hận, nhưng không có cách nào, Lang Vương đã làm chuyện này với nàng, nàng hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng hắn, mong chồng nàng mau khỏe lên một chút.
Lang Vương khoát tay với cô gái, sau đó rất nhanh đi ra bên ngoài.
Trần Thiên Minh thấy Lang Vương đi ra, trong lòng nảy sinh kế sách, hiện tại không biết Ích Tây Dát Mã ở nơi nào, không bằng bắt lấy Lang Vương hỏi một chút tình hình, nghĩ tới đây, hắn lén theo sát Lang Vương.
Lang Vương trở lại phòng mình, đuổi hết các đệ tử ra ngoài, sau đó liền lên giường ngủ, chậm rãi nghĩ lại chuyện mình vừa làm. Cô ả kia không tồi, xem ra ngày mai mình phải xem có cơ hội, mang cô ả về, đã cưỡi một lần, thêm vài lần nữa cũng không sao.
"Cạch." Cửa phòng nhẹ bị đẩy ta, một người ăn mặc y phục đệ tử Hồng giáo đi vào.
"Mẹ nó, ta không phải bảo các ngươi rồi sao? Không được tiến vào quấy rối giấc ngủ của ta, lỗ tai các ngươi để ở đâu vậy?" Lang Vương thấy một gã đệ tử tiến vào không khỏi mắng lớn.
Đệ tử kia cúi đầu không nói gì, chỉ nhẹ đến bên người Lang Vương.
"Ngươi, ngươi là ai? Là đệ tử của ai?" Lang Vương nhìn người trước mặt kì quái hỏi, để tử này là của ai vậy? Sao mình lại không nhận ra.
"Lang Vương, là tao? Mày không nhận ra sao?" Trần Thiên Minh ngẩng đầu, cười nói với Lang Vương.