"Thiên Minh, chúng ta Mạch viện trưởng muốn đến thăm em." Chị Yến đi đến trước cửa phòng bệnh, cố ý gõ cửa, để Trần Thiên Minh có chuẩn bị.
"Úc." Trần Thiên Minh vừa nghe Mạch viện trưởng đến thăm mình, vội đứng lên, xoay người hướng Mạch Đại Quân nói: "Viện trưởng Mạch, ông bận bịu như vậy, lại để ông đến thăm tôi, thực sự là ngại quá."
"Có gì đâu, có gì đâu, ông chủ Trần, ông quá khách khí, giữa chúng ta là quan hệ gì chứ? Là Tiểu Yến, ông chủ Trần là em họ của cô ấy, coi như là bệnh nhân của người nhà, tiền thuốc men bệnh viện chúng ta thanh toán." Mạch Đại Quân tỏ vẻ trước kia Trần Thiên Minh đã giúp đỡ hắn, bây giờ chớ khách khí. Hắn biết, nếu không phải Trần Thiên Minh giúp hắn, cái ghế chánh viện trưởng này là người khác ngồi rồi!
"Vậy, như vậy có ổn không?" Trần Thiên Minh vừa nghe lần này bệnh viện lại ra tiền, tâm lý rất cao hứng, nhưng hắn lại muốn làm bộ giả mù sa mưa.
"Đừng khách khí, cái này gọi là có qua có lại mà!" Mạch Đại Quân nói xong, chớp mắt nhìn Trần Thiên Minh, nở một nụ cười mập mờ.
"Thiên Minh, em xem đi, chúng ta viện trưởng Mạch còn mua cho em hoa quả nữa. Em còn không cám ơn viện trưởng à." Chị Yến đem một giỏ hoa quả đặt lên bàn, nói với Trần Thiên Minh.
"Vậy cám ơn viện trưởng Mạch." Trần Thiên Minh thấy chị Yến nói như vậy, cũng không thể từ chối.
"Ha ha, không cần khách khí, đúng rồi, em cứ kêu tên của anh là được, hay anh bày cho em một chút, em cứ gọi anh là anh Mạch đi." Mạch Đại Quân vừa cười vừa nói.
"Được, anh Mạch, cám ơn anh." Trần Thiên Minh thấy Mạch Đại Quân rất có nghĩa khí, vì thế hắn cũng kêu lên một tiếng đại ca.
"Tốt, Thiên Minh, em cứ hảo hảo dưỡng bệnh, anh lát nữa còn phải đến cục để dự một cuộc họp." Mạch Đại Quân thấy mình đã thăm xong Trần Thiên Minh, giờ muốn đi họp.
"Anh Mạch, về sau chiếu cố chị Yến của em nhiều hơn." Trần Thiên Minh hướng Mạch Đại Quân nói.
"Cái này không vấn đề, à, Tiểu Yến, bệnh viện có một hạn ngạch cuối cùng đi bệnh viện nhân dân thành phố học tập tu nghiệp một năm, em muốn đi không?" Mạch Đại Quân bỗng nhiên quay đầu, nói với chị Yến.
"Thật sai? Muốn, đương nhiên em muốn." Chị Yến vừa nghe có cơ hội đi bệnh viện nhân dân thành phố, liền cao hứng gật gật đầu. Nàng biết, cơ hội như vậy rất khó có được,được lĩnh tiền lương, lại không cần đi làm hàng ngày, còn có thể vào trong thành phố tu nghiệp học tập, ở nơi đó có thể học tập rất nhiều cái mà bệnh viện huyền không thể học được. Cơ hội như vậy, một số bác sỹ đều liều mạng di cửa sau, tranh nhau đoạt phần. Không ngờ, hôm nay Mạch Đại Quân lại dễ dàng cấp cho mình như vậy.
"Tốt lắm, em muốn đi là được. Anh sẽ bảo người ta hướng dẫn em cách viết mẫu đơn suất cuối này." Mạch Đại Quân nói xong, chào mọi người rồi đi.
"Thiên Minh, xem ra viện trưởng chúng ta là vì nể em, nên mới cho chị cơ hội tốt như vậy." Vẻ mặt Chị Yến bây giờ đầy cao hứng, cơ hội này rất khó có được.
"Cái gì? Chị muốn vào thành phố học tập một năm?"
"Đúng vậy." Chị Yến gật đầu.
"Không được, vậy, em làm sao bây giờ?" Trần Thiên Minh ngây ngốc, chính mình vừa mới nếm qua vị quả ngọt, nhưng bây giờ quả ngọt lại muốn đi vào thành phố một năm. Vậy chẳng phải kế hoạch của mình thất bại sao?
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh liếc nhìn bộ ngực của chị Yến một cái, lại liếc nhìn Lưu Mỹ Cầm một cái, ai, nếu như có thể đồng thời một trảo nắm gọn, có thể so sánh vậy thật là hảo chơi, quá tốt rồi!
"Tốt, chị không nói với em nữa, chị quay về hỏi dì xem, thuận tiện nói cho dì tình huống của em, chuyện lớn như vậy nếu như không nói cho dì ấy, sau này dì biết sẽ mắng chị. Hơn nữa, nơi này còn có em Cầm mà, chị cũng yên tâm." Chị Yến nói tới đây, mập mờ liếc mắt với Lưu Mỹ Cầm một cái.
Lưu Mỹ Cầm bị chị Yến nhìn như vậy, nhớ tới tình cảnh tối hôm qua mình giúp Trần Thiên Minh lên WC, khuôn mặt nhỏ nhắn không hỏi ửng hồng.
"Trần Thiên Minh." Chị Yến mới vừa nói xong, Lý hiệu trưởng của trường Trần Thiên Minh đang dạy đã tới.
"Lý hiệu trưởng, ông thật là hảo tâm lại đến thăm ta?" Trần Thiên Minh nhìn thấy Lý hiệu trưởng từ bên cửa nhìn chằm chằm vào chị Yến, tâm lý phi thường không thỏa mái. Nếu như không phải bây giờ mình còn bị bệnh, thật muốn một cước đá hắn ra xa.
Thật ra Trần Thiên Minh không biết, thương thế của hắn cũng không có gì đáng ngại, máu Hoàng Nghĩ thật là tốt để biến bệnh nặng hóa thành bệnh nhẹ, bệnh nhẹ hóa không. Nếu như giờ hắn mở miếng vải băng ra, sẽ phát hiện vết thương của hắn đã khép lại. Bất quá lớp vải băng cột quá chặt, làm hắn không cảm giác mà thôi.
"Đúng vậy, đúng vậy. Gì chứ? Trần Thiên Minh, anh nói vậy là sao chứ? Tôi khi nào không hảo tâm? Anh nói vậy đúng sao? Mỹ Cầm." Lý hiệu trưởng càng lúc càng dùng lang nhãn nhìn Lưu Mỹ Cầm.
"Ông nói ông đến thăm tôi, nhưng ông cũng nên mang theo cái gì đến chứ? Ví như tổ yến nhân sân vân vân?" Trần Thiên Minh nói.
"OK, dù sao anh hiện giờ bị thương, cũng ăn chẳng được nhiều đồ. À, Mỹ Cầm, em sao lại ở cùng Trần Thiên Minh? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lý hiệu trưởng cũng không biết tình huống cụ thể, hắn chỉ nhận được điện thoại của Lưu Mỹ Cầm gọi cho hắn, báo bọn họ gặp chuyện ngoài ý muốn, đang ở bệnh viện.
"Là, là…" Lưu Mỹ Cầm không biết nói như thế nào. Chẳng lẽ nói mình cùng Trần Thiên Minh đi kiểm tra đứa con trong bụng sao?
"Ồ, là như thế này, tôi cùng cô Lưu đến Huyền thành mua đồ, sau đó gặp phải kẻ cướp, chúng ta cố sức phản kháng, cho nên mới phải nằm trong bênh viện." Trần Thiên Minh thấy Lưu Mỹ Cầm không biết trả lời như thế nào, hắn vội đáp thay Lưu Mỹ Cầm.
"Thì ra là như thế." Lý hiệu trưởng hình như đã hiểu rõ ràng. "Vậy Mỹ Cầm, chừng nào em xuất viện, anh đưa em về." Lý hiệu trưởng vừa nói vừa nhìn bộ ngực của Lưu Mỹ Cầm.
"Không cần, tôi sẽ đưa cô ấy về." Trần Thiên Minh giờ hận tay mình bị băng vải cột, không có cách nào thoát ra mổ lên hai tròng mắt của tên sắc lang kia. Hắn nói tới đây, cố ý đi tới bên cạnh Lưu Mỹ Cầm, sau đó hôn lên trên mặt Lưu Mỹ Cầm một cái.
"Anh, các người…" Lý hiệu trưởng giật mình nhìn Trần Thiên Minh cùng Lưu Mỹ Cầm, thái độ của hắn hiện giờ, thật giống như là bát thịt của mình, giờ lại bị người khác tranh ăn mất.
Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh lớn gan như vậy bày tỏ quan hệ của bọn họ ngay trước mặt Lý hiệu trưởng, vội thẹn thùng cúi đầu mình xuống, gò má hồng nhuận lại càng thêm hồng.
"Đúng, chúng ta đã như vậy." Trần Thiên Minh không hướng Lý hiệu trưởng nói lên cái gì, hắn chỉ dùng quan hệ như vậy để Lý hiệu trưởng hiểu được, quan hệ của hắn với Lưu Mỹ Cầm là không bình thường.
"Vậy… tốt lắm, tôi có việc đi trước." Lý hiệu trưởng hiện giờ như một quả bon da xì hơi, nhẹ nhàng đi về phía bên trái cửa.
"Thiên Minh, tên Hiệu trưởng này quá keo kiệt, đến thăm bệnh nhân, chẳng mang theo gì cả." Chị Yến nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Biết vậy rồi, người như vậy làm gì có lòng tốt chứ, hắn chỉ biết chiếm tiện nghi từ người khác, nào có tiện nghi cho người khác chiếm." Trần Thiên Minh nói.
"Tốt, chị không nói nữa. Chị đi đã.." Chị Yến nói xong, cũng bước đi.
Trần Thiên Minh vừa thấy chị Yến đi, hiện giờ chỉ có hắn cùng Lưu Mỹ Cầm, sắc tâm lại khởi(máu dê lại nổi lên). Hắn hỏ Lưu Mỹ Cầm: "Mỹ Cầm, em ăn no chưa?"
"No rồi." Lưu Mỹ Cầm gật gật đầu, nàng bắt đầu thu dọn thức ăn thừa và bụi bặm.
"Vậy em giúp anh một chút, anh đang gấp muốn vào WC." Trần Thiên Minh giương mắt nhìn bộ ngực cao vút của Lưu Mỹ Cầm mà cười dâm.
"Cái này được mà." Lưu Mỹ Cầm vừa nghe Trần Thiên Minh lại muốn nàng giúp hắn làm chuyện đó, gương mắt lập tức ửng hồng.
"Tốt, chúng ta liền đi vào." Trần Thiên Minh cao hứng tiến vào WC, mẹ, Tiểu Mẫn không để mình thực hiện được, mình sẽ không làm được với người khác sao? Ôi, đáng tiếc, tay mình giờ không thuận tiện, nếu thuận tiện, chính mình có thể ở trong WC chơi đùa.
"Mỹ Cầm, phiền em giúp anh cởi quần, sau đó giúp anh cầm nơi này…" Trần Thiên Minh vừa nói vừa dâm đãng nhìn bộ ngực của Lưu Mỹ Cầm.
…………
"A, thật là thoải mái." Đã tìm được thỏa mãn trong WC đi ra khỏi bồn cầu, ở phía sau gương mặt Lưu Mỹ Cầm đã hồng đến mức sắp bốc cháy.
Lưu Mỹ Cầm im lặng giúp Trần Thiên Minh dọn dẹp giường chăn.
"Mỹ Cầm, vất vả em rồi." Trần Thiên Minh cảm động nói với Lưu Mỹ Cầm.
"Không, không vất vả." Lưu Mỹ Cầm vẫn thẹn thùng cúi đầu, mặc dù không thẹn như ngày hôm qua, nhưng tình huống vừa rồi cũng làm cho nàng rất khó xử.
"Tốt lắm, sau này anh phải phiền em rồi." Trần Thiên Minh ở bên cạnh cười gian.
"Ừm." Lưu Mỹ Cầm không nghe ra lời Trần Thiên Minh nói. "Em ra ngoài vất rác, sau đó mua vài thứ."
"Tốt, em có tiền chưa?"
"Có." Lưu Mỹ Cầm nói.
"Thiên Minh, em sao rồi? Không có việc gì chứ?" Một thanh âm từ bên ngoài truyền đến.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên thì thấy, thì ra là Phạm Văn Đình. "Chị Đình, sao chị lại đến? Ai nói cho em biết?" Trần Thiên Minh kỳ quái hỏi Phạm Văn Đình.
"Là Lý hiệu trưởng của chúng ta nói. Ngày hôm qua ông ta đã truyền tin trong trường, nói em bị thương nằm viện. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Phạm Văn Đình hỏi.
"Ồ, chúng ta gặp cướp." Trần Thiên Minh cũng không muốn nói nhiều lắm.
"Thân thể em sao rồi?"
"Không có việc gì. Chỉ là thương tích vặt vãnh thôi. Chị Đình, chị tới thăm em là được, còn mua hoa quả làm gì?" Trần Thiên Minh thấytrong tay Phạm Văn Đình có một túi nước quả, khách khí nói.
"Chị cũng không mua gì cả, chỉ mua chút hoa quả." Phạm Văn Đình ngượng ngùng nói.
"Tốt lắm, nước ép trái cây, rất tốt." Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn vào bộ ngực sáng rực của Phạm Văn Đình, bởi vì hôm nay Phạm Văn Đình mặc quần áo không nhiều lắm, đặc biệt có chút bó sát thân. Y phục bó sát làm bộ ngực khổng lồ của nàng càng căng ra, làm cho Trần Thiên Minh không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Phạm Văn Đình không biết ý nghĩ xấu xa trong đầu Trần Thiên Minh, nàng thấy hình như Trần Thiên Minh phi thường đói khát mà nuốt nước miếng, hình như rất thích ăn, cao hứng nói: "Sao vậy, em muốn ăn sao? Muốn thì nói đi, chị Đình giúp em gọt một quả táo."
"Muốn, muốn, muốn ăn, phi thường muốn ăn." Trần Thiên Minh tiếp tục nhìn trộm bộ ngực Phạm Văn Đình. Hắn vừa nhìn trong lòng vừa nghĩ dâm đãng, không biết chỗ đó của dì gái thế nào, ăn lên sẽ có cảm giác thế nào? Có ăn được hay không nhỉ…