Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưởng thôn lạnh lùng nhìn Trần Thiên Minh nói: "Thẻ phòng khách sạn của anh là do không cẩn thận nên anh mới đánh rơi, còn quần áo của con gái tôi thì là anh chưa kịp đem giấu đi, anh căn bản là không ngờ chúng tôi lại có thể tìm đến đây".

Trần Thiên Minh thật hết chỗ nói, trưởng thôn phân tích cũng có vẻ có lý. "Trưởng thôn, tôi thật sự không có cưỡng hiếp con gái chú, tối hôm qua tôi cùng tiểu nhị của tôi tới nhà một người bạn, rồi ở đó luôn đến dáng hôm nay mới trở về đây".

"Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Trời ạ, sao lại có nhiều người cầm đao như này, các người muốn gì đây?" Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Phương Minh Ngọc. Hắn đẩy mọi người ra rồi đi vào phòng Trần Thiên Minh, hắn giả mù sa mưa mà nói: "Trần tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều người cầm đao trước cửa phòng anh vậy?"

Ngày đó, Phương Minh Ngọc đã tìm đến Trần Thiên Minh để hỏi về hắn đã làm những chyện gì với thánh nữ khi ở trong thần đường, Phương Minh Ngọc đã phát hiện Trần Thiên Minh để chiếc thẻ phòng khách sạn trên bàn, cho nên, tối hôm qua hắn đã cố ý tìm đến Trần Thiên Minh, lại phát hiện thấy Trần Thiên Minh vừa đi đến Hoàng Giáo, vì vậy, hắn len lén mở cửa phòng Phương Minh Ngọc mà lấy trộm đi thẻ phòng khách sạn.

Sau khi cưỡng hiếp San Lạp, Phương Minh Ngọc cầm đi chiếc quần có dính máu xử nữ, rồi cố ý để chiếc thẻ phòng khách sạn của Trần Thiên Minh đặt trong nhà San Lạp. Sau đó hắn lại lén lút quay về khách sạn rồi giấu chiếc quần của San Lạp dưới gối của Trần Thiên Minh. Hắn rất muốn xem trò hay này, hắn vừa có thể chơi đùa phụ nữ lại vừa có cách để hại kẻ thù, thật là vô cùng thích thú.

"Ôi, không biết là ai đã hãm hại tôi, vu oan giá họa cho tôi tội cưỡng hiếp phụ nữ". Trần Thiên Minh tức giận mà nói.

"Thiên hạ có nhiều người như vậy, thật là đáng bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục". Phương Minh Ngọc cũng tỏ ra tức giận mà phụ họa theo, hắn hình như nói người nào chứ không phải nói bản thân mình.

Trần Thiên Minh tức giận mà nói tiếp: "Nếu như tôi biết là ai đã làm vậy thì tôi nhất định không bỏ qua cho hắn".

"Đúng, nhất định không thể bỏ qua cho hắn được". Phương Minh Ngọc nói. Hắc hắc, chờ đấy mà anh biết được ai làm, anh cứ nói đi! Phương Minh Ngọc thầm nghĩ. Hắn len lén liếc nhìn San Lạp một cái, thấy bây giờ hai tròng mắt của cô cũng khóc sưng đỏ lên rồi, không còn xinh đẹp như trước.

"Các người đừng có diễn trò ở đây". Trưởng thôn mắng.

"Trưởng thôn, xin chú hãy tin tôi, thật sự là tôi không có cưỡng hiếp con gái chú". Trần Thiên Minh nói.

"Đúng vậy, chúng tôi làm ăn buôn bán không thiếu tiền, chúng tôi chỉ cần bỏ ra chút tiền là có hàng tá phụ nữ xinh đẹp đi theo chúng tôi". Phương Minh Ngọc nói có vẻ châm chọc trưởng thôn. Những lời này của Phương Minh Ngọc bên ngoài như là bảo vệ Trần Thiên Minh nhưng kỳ thật là có ý chọc giận trưởng thôn.

"Có tiền là ghê gớm lắm sao? Trưởng thôn, chúng ta hãy liều mạng với bọn họ". Lúc đó Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ vừa đánh ngã mấy người Tây bộ bên ngoài mà đi lên, thấy bọn họ đang giơ đao lớn tiếng hô to.

Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ cũng nhanh chóng vọt tới bên cạnh Trần Thiên Minh, bọn họ cũng giơ hai tay tạo thế võ chuẩn bị động thủ đối phó với đám thanh niên đi cùng trưởng thôn xông lên.

"Mọi người đừng đánh nữa, tôi không muốn đánh nhau". Lúc này, giám đốc khách sạn từ tầng dưới chạy vội lên. Hắn nghe mấy người bán hàng nói có vài chục người dân trong thôn có mang đao xông lên tầng ba, hắn vô cùng sợ hãi. Mặc dù khách sạn này là của Hoàng Giáo nhưng hắn đã ký hợp đồng quản lý khách sạn này, nếu như có tổn thất gì thì hắn sẽ phải tự bỏ tiền ra.

"Giám đốc, hắn cưỡng hiếp con gái tôi". Trưởng thôn nói với giám đốc khách sạn. Xem ra bọn họ có biết nhau.

"Có gì mọi người hãy xuống tầng dưới giải quyết được hay không? Không nên đánh nhau ở đây, nếu như có án mạng xảy ra thì tôi biết phải làm sao chứ?" Giám đốc khách sạn tỏ vẻ mặt cầu xin.

"Được, chúng ta cùng xuống dưới giải quyết". Trưởng thôn nhìn Trần Thiên Minh nói.

"Được rồi!" Trần Thiên Minh gật đầu nói. Khách sạn này cũng quá nhỏ, nếu như đánh nhau ở đây thì sẽ có nhiều người bị thương, chi bằng đi xuống dưới lầu, để xem có ai đi báo cáo với bọn Hồ Minh để cho bọn họ đến đây giải quyết giúp.

"Chúng ta cùng đi xuống dưới". Trưởng thôn phất phất tay, sau đó hắn bảo đám người dân cùng xuống lầu. Tòa nhà này ông rất quen thuộc nên không sợ Trần Thiên Minh chạy mất. Hơn nữa, chỉ đến một nơi trống trải nhiều người bọn họ mới chiếm được ưu thế.

Trần Thiên Minh đi cùng đám người xuống lầu, phát hiện thấy ở dưới có không ít người dân trong thôn cầm đao, xem ra, vừa rồi trưởng thôn mới chỉ là mang một phần đi lên phòng hắn, phía dưới này vẫn còn một nhóm nữa.

"Mọi người hãy đến đây cùng trả thù cho San Lạp". Người thanh niên vừa rồi bị Trần Thiên Minh đánh rơi thanh đao lại cầm đao lên quay về hướng nhóm người đang đợi phía dưới mà hô to lên.

"Giết chết hắn". Những thôn dân khác giống như thủy triều cùng mạnh mẽ hướng về phía Trần Thiên Minh. Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ vội vàng giơ chưởng ra chống đỡ lại đám thôn dân. Bởi vì vừa rồi Trần Thiên Minh đã ra lệnh bọn họ không được đả thương đám người kia, cho nên bọn họ chỉ dùng tới một phần ba nội lực. Nhưng chỉ với một phần ba nội lực mà đã đánh cho đám thôn dân ngã trái ngã phải rồi, có người lại ngã xuống đất rồi bị người phía sau giẫm vào người.

Mà Trần Thiên Minh vẫn không ra tay, chỉ là đứng sau lưng Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ mà nhìn, hắn biết đối phó với những thôn dân này thì chỉ cần Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ là đủ rồi. Hắn chỉ muốn chờ đến khi đám thôn dân này tỉnh táo lại và chờ bọn Hồ Minh đến đây.

Phương Minh Ngọc cũng đứng bên cạnh Trần Thiên Minh mà nhìn, hắn cũng đang đợi cơ hội, bởi vì việc này là một tay hắn xếp đặt, Lạp Đạt cũng có kết hợp với hắn.

"Ôi chao!" thôn dân A Bá dù sao cũng chỉ là những người bình thường, trước bọn Ngô Tổ Kiệt quả thực là không chịu nổi quá một đòn. Chỉ sau một chốc lát, đám thôn dân này đã bị bọn Ngô Tổ Kiệt đánh té trên mặt đất. Nhưng bọn Ngô Tổ Kiệt chỉ mới là dùng chút nội lực nhỏ mà thôi, nên cũng không hề đả thương đám thôn dân.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này, từ phía bên kia sân rộng có một đám người, cầm đầu chính là Hổ vương.

Phương Minh Ngọc nhìn thấy Hổ vương, Sư vương, Báo vương mang theo một vài cao thủ của Hồng Giáo chạy đến, trong lòng hắn chợt mừng rỡ. Xem ra kế hoạch của hắn đang diễn ra rất thuận lợi.

"Hổ vương, anh hãy đứng ra giúp con gái tôi, nó bị người kia cưỡng hiếp". Trưởng thôn nhìn thấy bọn Hổ vương đến thì mừng rỡ như điên mà chạy đến trước mặt bọn họ, rồi chỉ vào Trần Thiên Minh mà nói.

"Cái gì? Ở chỗ chúng ta mà cũng có kẻ dám làm loại chuyện này sao? Người đâu, bắt hắn lại". Hổ vương nghe trưởng thôn nói như vậy lập tức trở nên giận dữ, hắn vừa phất tay vừa hét lên ra lệnh cho đệ tử Hồng Giáo.

Đệ tử Hồng Giáo đứng bên cạnh Hổ vương nhanh như cắt nắm lấy tay Trần Thiên Minh kéo đi, đám đệ tử Hồng Giáo này võ công cũng không phải thường, bọn họ xông lên giao chiến với Ngô Tổ Kiệt, hai bên bất phân thắng bại.

"Hổ vương, các người hãy mau bắt hắn lại". Trưởng thôn chỉ vào Trần Thiên Minh nói.

"Các sư đệ, xem ra người này võ công rất cao cường, chúng ta hãy cùng tiến lên". Nói xong, Hổ vương liền vọt lên tung chưởng đầu tiên, hắn dồn mười phần công lực để tấn công Trần Thiên Minh, hạ thủ không lưu tình một chút nào. Sư vương và Báo vương cũng rất nhanh trí hai người cùng thi triển khinh công hướng Trần Thiên Minh mà tấn công.

Nhất thời, chân khí của ba người mãnh liệt như cơn lốc bàn xé không khí hướng Trần Thiên Minh tấn công như muốn hạ gục hắn. Ba người bọn họ chia nhau ba phần thượng trung hạ của Trần Thiên Minh mà đánh.

Phương Minh Ngọc thấy chân khí của ba người này mạnh như vậy, hình như cũng có chút sợ hãi mà lui lại phía sau. Trần Thiên Minh lạnh lùng nhìn ba người bọn Hổ vương đang tiến lên tấn công, xem ra chuyện này đã rõ ràng, chính bọn này đã giá họa cho hắn.

Chuyện này là do người của Hồng Giáo làm, cho dù không phải bọn hắn hắn làm thì bọn hắn cũng không thoát được liên lụy.

Ở đây vừa mới xảy ra chuyện mà bọn họ đã đến hỗ trợ ngay lập tức, hơn nữa lại còn điều động toàn cao thủ, đánh luôn cả Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ không phân biệt trên dưới. Ba để tử thân cận của Lạp Đạt là Hổ vương, Sư vương, Báo vương đều đến đây hỗ trợ bắt giữ kẻ cưỡng hiếp, đây chắc chắn là một âm mưu. Vậy không biết cô gái San Lạp có đúng là bị cưỡng hiếp không nữa? Nếu như đúng là vậy thì cô thật bi thảm vì đã bị cuốn vào một âm mưu thâm độc, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Mắt thấy bọn Hổ vương đang tung chưởng phong hướng về mình, Trần Thiên Minh liền nhảy mạnh lên, bay sang bên cạnh tránh đòn tấn công của bọn họ. Nếu như bọn họ tập trung tấn công như này thì với võ công của hắn bây giờ có vẻ không thể thắng được, nhưng hắn vẫn có thể tránh được.

Bọn Hổ vương thấy Trần Thiên Minh tránh đòn tấn công, Sư vương cùng Báo vương vội vàng nhảy sang hai bên Trần Thiên Minh, bọn họ bao vây Trần Thiên Minh theo hình tam giác. Như vậy Trần Thiên Minh có muốn trốn cũng không trốn được.

Phương Minh Ngọc đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Thiên Minh ở phía trước, hắn muốn chờ đến lúc ba người bọn Hổ vương dồn Trần Thiên Minh đến chỗ tiến thoái lưỡng nan, rồi bất ngờ từ phía sau hắn tiến đến gây khó dễ và giết chết Trần Thiên Minh. Mặc dù Trần Thiên Minh võ công cao cường nhưng ba người bọn Hổ vương cũng không phải là dễ đối phó, nếu như chính hắn làm bộ đến giúp Trần Thiên Minh rồi len lén đánh một chưởng sau lưng hắn, sau đó bọn Hổ vương cùng đến tấn công, lúc đó cho dù Trần Thiên Minh có là đại thần tiên thì cũng không sống nổi.

Lúc Phương Minh Ngọc nham hiểm nói kế hoạch này ra với Lạp Đạt, Lạp Đạt đã lập tức đồng ý ngay. Theo như kế hoạch này thì cho dù có không giết được Trần Thiên Minh thì cũng khiến cho hắn không thể ở lại đây, dù Hoàng Giáo có đứng ra bảo vệ hắn thì danh tiếng của Hoàng Giáo trước mọi người cũng sẽ bị suy giảm không ít. Với một kế hoạch tuyệt vời như vậy Lạp Đạt làm sao có thể không đồng ý được chứ?

Đặc biệt bây giờ, nếu như bọn Hổ vương có thể giết chết Trần Thiên Minh thì cũng là thay trời hành đạo, bởi vì hắn đang phạm tội cưỡng hiếp đáng bị giết. Ở nơi cao nguyên hẻo lánh này, không có ai quản lý được chuyện đó. Vì vậy, Phương Minh Ngọc đã âm thầm vận nội lực bàn tay mình, chuẩn bị tìm cơ hội để xuống tay với Trần Thiên Minh.

"Dừng tay", một đám người của Hoàng Lạt Ma Giáo tiến vào, bọn họ kêu lớn bảo mọi người dừng tay, mà người đứng đầu chính là Hồ Minh. Xem ra hắn đã nhận được báo cáo của đệ tử mà chạy luôn tới đây.

Bọn đệ tử đang đánh nhau với Ngô Tổ Kiệt thấy người của Hoàng Giáo tới thì không thể đánh tiếp được nữa mà phải dừng tay. Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ cũng vội vàng dừng lạ chạy về bên cạnh Trần Thiên Minh. Phương Minh Ngọc thấy vào đúng thời khắc quan trọng mà bọn Hồ Minh lại xuất hiện thì trong lòng không khỏi nguyền rủa, nếu như bọn Hồ Minh đến chậm vài phút thôi thì có thể Trần Thiên Minh đã bị bọn chúng cho tiêu đời rồi.

"Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hồ Minh lớn tiếng hỏi. Dù sao đây cũng là địa phận của Hoàng Giáo, mà người Hồng Giáo lại đang đánh nhau với Hoàng Giáo trên chính địa phận của họ, thật không hiểu nổi.

"Hồ Minh, người kia đã cưỡng hiếp con gái trưởng thôn, trưởng thôn bảo chúng ta hãy đứng ra lấy lại công lý cho ông ấy". Hổ vương thấy bọn Hồ Minh đến biết rằng mình không thể động thủ được nữa nên hắn liền giải thích sự tình vừa rồi theo hướng tích có lợi nhất.

Trưởng thôn thấy Hồ Minh tới vội vàng khóc lóc nói: "Hồ Minh đại sư, tối hôm qua chính người kia đã tới cưỡng hiếp con gái tôi, các người nhất định phải đứng ra làm chủ cho chúng tôi!" Nói xong, thôn trưởng lại kéo chính cô con gái ra trước mặt Hồ Minh, hai người quỳ xuống đất rồi khóc lớn lên. Trưởng thôn cũng thấy Trần Thiên Minh võ công rất cao cường, chỉ có dựa vào nhân tài của Lạt Ma Giáo mới có thể giúp ông trả thù được.

"Tối hôm qua? Trưởng thôn, ông nói là tối hôm qua hắn cưỡng hiếp con gái ông? Ông có chứng cớ gì không?" Hồ Minh cau mày hỏi trưởng thôn.

Thấy vậy, trưởng thôn liền đưa thẻ phòng khách sạn của Trần Thiên Minh cùng chiếc quần của cô con gái đã lục soát được ở phòng của hắn.

"Trần tiên sinh, anh thử nói cho tôi nghe xem chuyện tối hôm qua là như thế nào?" Hồ Minh cố ý hỏi Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Hồ Minh đại sư, tôi không có cưỡng hiếp con gái ông ta, là có người cố ý hãm hại vu oan cho tôi. Tối qua tôi đến nhà một người bạn, cơ bản là không có khả năng đến nhà trưởng thôn cưỡng hiếp con gái ông ta".

"Chỉ đơn giản vậy thôi sao, anh nói như vậy thử hỏi có ai tin được không. Tối hôm qua anh đến nhà người nào? Người nào có thể làm chứng cho anh?" Hổ vương bên cạnh lớn tiếng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK