Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nghe thấy Ái Hoa nói như vậy, toàn bộ im lặng. Bởi vì theo như lời Ái Hoa, chỉ cần mọi người lao ra khỏi trấn này thì sẽ có biện pháp, cho nên tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Trần Thiên Minh cũng là mừng rỡ: "Xin hỏi, Ái Hoa tiên sinh, rốt cuộc là cái phương pháp gì?"

Ái Hoa dừng lại một chút nói: "Ở trên núi có một bí động có thể trực tiếp thông đến bên ngoài, lúc ấy tổ tiên chúng ta vì chống cự kẻ thù bên ngoài mà đào một cái bí động ở trên núi, có thể thông đến quốc lộ bên ngoài. Ta biết rằng bọn họ bao vây, trọng điểm là vây Lâm Hải trấn chúng ta, địa phương khác thì không có mấy người. Nếu võ công các cậu cao cường, hẳn là có thể chạy trốn được."

Mọi người vừa nghe thế, trong lòng vui vẻ, nếu mọi người chạy đến trên núi mà nói, là có thể đi tới bí động trên ngọn núi, tiếp theo chạy ra khỏi trấn này."Ái Hoa tiên sinh, vậy cám ơn ngài, đêm nay chúng tôi sẽ đi, ngài nói cho chúng tôi biết bí động ở chỗ nào là được."

"Trần tiên sinh, nói cho các anh biết bí động ở nơi nào không khó, khó chính là đám người các cậu làm sao xông được lên núi. Theo ta được biết, ngoài trấn chúng ta thì có hơn một ngàn quân cảnh vây bắt, không chỉ nói bọn họ cầm súng, còn có tất cả đám người thuộc đội hành động của quốc gia đều xuất động, các cậu sao là đối thủ của bọn chúng được." Ái Hoa lo lắng nói.

Trần Thiên Minh gật đầu cười nói: "Tôi biết rằng, dẫn đội chính là một người là lão đầu hiệu trưởng, còn có Li-ma."

"Ôi, cậu cũng biết lão hiệu trưởng, hắn là nhân vậy thần kỳ của Phiên Quốc chúng ta, không nghĩ tới lần này ngay cả hắn cũng đến đây. Lúc xế chiều, lão hiệu trưởng mang theo người tới chỗ ta, ra lệnh cho ta thông báo cho toàn bộ người trong trấn, nếu trước ngày mai mọi người không giao ra các cậu, thì lập tức bắt chúng ta rút khỏi cái trấn này." Ái Hoa đau đớn nói.

"Không nghĩ tới chính phủ Phiên Quốc các ông vì mấy cái phương pháp cực kỳ tàn ác kia, lại có thể đến ngay cả dân thường cũng đều không buông tha." Trần Thiên Minh khẽ thở dài một hơi.

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Ái Hoa tức giận nói: "Nếu không phải Tra Đức thị trưởng đối với cháu gái ta, còn có chính phủ muốn chúng ta nộp nhiều tiền hơn mới có thể ra biển, ta cũng sẽ không giúp các cậu. Bây giờ, bọn họ vì đối phó các cậu, lại có thể mặc kệ tài sản của tất cả mọi người trong trấn chúng ta, nếu cái trấn này không còn, sau này mọi người sẽ sống như thế nào chứ?"

Trần Thiên Minh nói: "Ái Hoa tiên sinh, sẽ không, rạng sáng mai, chúng ta sẽ đi, sẽ không liên lụy các ngươi."

"Ta không biết tại sao các cậu lại đối nghịch cùng chính phủ, nhưng ta tin tưởng các cậu là người tốt." Ái Hoa nói.

"Ái Hoa tiên sinh, ngài nói cho chúng tôi biết bí động ở nơi nào đi?" Trần Thiên Minh hỏi Ái Hoa.

Ái Hoa nói: "Ở bên cạnh mộ tổ của chúng ta, bất quá các cậu không biết, đến lúc đó ta phái một người đi với các cậu."

"Không được, như vậy sẽ bại lộ ra mọi người, ngài cho chúng tôi một cái địa đồ là được, chúng ta có thể tìm được." Trần Thiên Minh lắc đầu nói. Hắn không dám làm phiền tới người nhà Ái Hoa.

"Có thể tương đối khó tìm, bất quá ta sẽ vẽ địa đồ ra, đến lúc đó các cậu đi, ta đưa cho các cậu là được. Mộ tổ nhà ta tổ mộ là có tên, cậu dối chiếu tốt là được." Ái Hoa nhìn thoáng qua mọi người, nói tiếp: "Các cậu nghỉ ngơi đi, chúng ta đi ra ngoài trước. Rạng sáng khoảng 4 giờ, chúng ta lại xuống tới."

"Tốt, cám ơn ngài, Ái Hoa tiên sinh. Nếu chúng ta có thể đi ra ngoài, sau này nhất định báo đáp đại ân của các vị." Trần Thiên Minh hướng Ái Hoa tiên sinh khom người một cái.

Nhìn đám Ái Hoa đi lên, Đình tỷ lo lắng nhìn Trần Thiên Minh nói: "Thiên Minh, em nắm chắc được bao nhiêu phần khi lao ra?"

Trần Thiên Minh cười khổ mà nói: "Đình tỷ, em không có nắm chắc. Người ta có tới một trăm mấy chục cao thủ, cho dù không ở cùng một chỗ, bọn họ cũng có hai mươi người một đội, chỉ cần bọn họ cuốn lấy chúng ta một hồi, lúc cao thủ khác chạy tới, chúng ta sẽ bị một trăm cao thủ kia đánh chết tươi."

"Vậy anh còn nói xông đi ra ngoài?" Tiết Phương trợn trắng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái.

"Tôi còn có biện pháp nào?" Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẻ chúng ta chỉ lo tánh mạng của mình mà hại toàn bộ người trong trấn sao? Vừa rồi khi Ái Hoa tiên sinh đi xuống cũng đã nói rõ rằng, nếu chỉ là uy hiếp nhà bọn họ, bọn họ sẽ không sợ. Mà vấn đề là toàn bộ người trong trấn, cho nên bọn họ biết rõ chúng ta lao ra sẽ chết, nhưng vẫn phải cho chúng ta lao ra. Ái Hoa tiên sinh cũng là không có cách nào a!"

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Tiết Phương biết rằng mình sai rồi, nàng cúi đầu không nói lời nào.

"Lão Đại, chúng ta cũng không sợ, chết thì chết, chúng ta giết đám quỷ Phiên Quốc nhiều một cái." Lâm Quốc hào khí nói.

"Hảo huynh đệ, chỉ là khổ anh em, đi theo tôi chưa từng có ngày lành gì, mỗi ngày hối hả ngược xuôi, bất quá chúng ta vừa chết, nhất định là liệt sĩ!" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Đối mặt với người ta nhiều cao thủ như vậy, lấy công lực cùng nhân số của bọn họ hiện tại, trừ phi là xuất hiện kỳ tích, bằng không bọn họ là tuyệt đối xông vào không ra.

Trương Ngạn Thanh trợn mắt nhìn Trần Thiên Minh nói: "Lão Đại anh sao lại nói như vậy, mọi người là huynh đệ, đương nhiên là có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng. Chỉ cần vì nước nhà làm chút chuyện, chúng ta dù chết cũng có làm sao."

"Đúng, chúng ta lần này cuối cùng là hoàn thành nhiệm vụ, cũng là không làm quốc gia thất vọng." Tiểu Tô vội vàng tiếp lời nói.

Tiết Phương nhìn bọn Trần Thiên Minh hào khí vạn trượng như thế, trong lòng cũng không kìm nổi kích động, nàng nghĩ thân phận của Trần Thiên Minh chỉ là một sư phụ, đám Lâm Quốc trước kia cũng chỉ là một ít cuồn cuộn, nhưng bọn hắn vì nước nhà mà bay đầu chảy máu nóng cũng không có một chút nhíu mày. Trước kia nàng vẫn xem thường bọn họ, hiện tại, trong long nàng phát hiện hình tượng bọn họ là cao lớn như vậy.

"Trần Thiên Minh ", Lạp Đạt ngồi ở một bên đột nhiên kêu Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh quay đầu lại nhìn Lạp Đạt nói: "Chuyện gì? Lạp Đạt."

Lạp Đạt nói: "Các người giết ta đi, như vậy các người lao ra lại tăng thêm một phần nắm chắc, nếu đem theo ta, các người căn bản có đi không về." Lạp Đạt nhìn bộ dáng bọn Trần Thiên Minh lý tưởng hào hùng, không khỏi nói ra lời trong lòng.

"Không.", Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Lạp Đạt ngươi phải nhớ kỹ, Trần Thiên Minh ta đáp ứng chuyện của ngươi, liền sẽ nhất định phải làm được. Trừ phi ta chết, bằng không ta sẽ không giết ngươi." Trần Thiên Minh cũng làm tốt dự định cuối cùng, vào lúc mình thở hơi cuối cùng, trước tiên đem Lạp Đạt giết.

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Lạp Đạt đột nhiên há mồm muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Nhưng Trần Thiên Minh nhanh hơn so với hắn một bước, bay đến bên cạnh hắn, điển lên người hắn vài cái."Lạp Đạt, ngươi không nên làm chuyện điên rồ, mạng của ngươi là của chúng ta, chờ lúc chúng ta xông vào không ra được, chúng ta mới có thể cùng chết với ngươi." Trần Thiên Minh căm tức nói với Lạp Đạt.

"Lão Đại, chúng ta nghỉ ngơi đi, khoảng ba bốn giờ sáng, chúng ta phá vòng vây có thể còn có một đường sống." Lâm Quốc nói.

Trần Thiên Minh nói: "Khó a, không chỉ nói mấy quân cảnh cần sung kia, cho dù là người của đội hành động cũng đủ để đem chúng ta giết chết. Cho nên ta mới không cần Ái Hoa tiên sinh phái người dẫn đường cho chúng ta, thật ra chúng ta cầm cái bản đồ kia có thể cũng là không có lúc dùng."

Đột nhiên, Đình tỷ nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, nếu nội lực của em thoáng cái mạnh mẽ lên, chúng ta cũng không phải không thể dùng phương pháp đánh lén mà xông lên."

"Nếu hai loại chân khí của em cân đối mà nói, chúng ta còn có ba thành cơ hội, có em thêm vào có thể sẽ ở trong nháy mắt giết chết hai mươi người của đội hành động. Đáng tiếc chúng ta đối với địa hình của cái trấn này không quen thuộc, bằng không phần thắng lại lớn thêm một chút." Trần Thiên Minh không phải không nghĩ qua chính mình dùng phương pháp đánh lén, nhưng nội lực của hắn vẫn là chưa đạt tới cái trình độ kia, vả lại thêm vào còn có một Lạp Đạt, hắn nghĩ mọi người khẳng định là không lao ra được bao xa đã bị địch nhân vây quanh.

"Có ba thành cơ hội?" Mắt Đình tỷ sáng lên: "Thiên Minh, các em nghỉ ngơi một hồi trước đi, chị cùng với Tiểu Phương qua bên kia nghỉ ngơi." Nói xong, Đình tỷ không phân trần mà đem Tiết Phương lôi đi.

Sauk hi Tiết Phương bị Đình tỷ kéo vào trong một phòng khác như vậy, Tiết Phương oán giận nhìn Đình tỷ nói: "Đình tỷ, chị lôi em vào cấp bách như thế làm gì?"

"Tiểu Phương, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, bây giờ chị hỏi em, em thích Thiên Minh phải không?" Đình tỷ hỏi Tiết Phương.

"Cái gì?" Tiết Phương thật không ngờ Đình tỷ lại hỏi nàng như vậy."Đình tỷ, có phải chị thấy vừa rồi Trần Thiên Minh nói vậy mà sợ hãi, nghĩ mọi người có thể không sống được, chị mới hỏi như vậy."

"Chị là hỏi nghiêm túc, em thích hắn không hả?" Đình tỷ nói.

Tiết Phương nghiến răng nói: "Không, em không thích hắn, em hận hắn, hận không thể ăn tươi hắn."

Đình tỷ liếc Tiết Phương một cái nói: "Tiểu Phương, em đừng lừa gạt chính mình, không có yêu thì sao có hận, em càng là như thế này, càng là thích Thiên Minh. Đặc biệt là lúc bị Thiên Minh phát hiện em là con gái, em lại càng thêm thích hắn."

"Không, không thể." Tiết Phương liều mạng lắc đầu, hai tay còn che lổ tai.

"Tiểu Phương, em không nên lừa gạt chính mình. Chúng ta từ nhỏ ở cùng một chỗ lớn lên, nếu em không thích Thiên Minh, em sẽ không mắng hắn như vậy, hắn có một Ái Liên thích hắn, biểu hiện của em chính là em ghen, em không thể dễ dàng tha thứ Thiên Minh có nữ nhân khác." Đình tỷ nói.

"Đình tỷ, là em quan tâm chị." Tiết Phương nói có chút nhỏ giọng.

Đình tỷ nói: "Vấn đề là chị nhìn thấy Ái Liên cũng không có tức giận như em như thế, nếu em không thích Thiên Minh, sao em lại như vậy hả? Biết rõ Ái Liên người ta là giúp chúng ta, em còn trợn mắt đối với nàng."

"Em, em..." Tiết Phương nói không ra lời.

"Tiểu Phương, chúng ta phá vòng vây lần này có thể sẽ chết, cho nên cũng là không cần phải gạt làm cái gì, bất quá, chị có thể tìm được người mà mình yêu, chị chết cũng không sợ." Đình tỷ nói.

"Em cũng không sợ." Tiết Phương vội vàng nói.

Đình tỷ nhìn Tiết Phương chậm rãi nói: "Tiểu Phương, hiện tại có một phương pháp có thể lại cứu mọi người đi ra ngoài, không biết em có thể giúp hay không?"

"Em đáp ứng, là cái phương pháp gì?" Tiết Phương sốt ruột, có cách mà chính mình lại không đáp ứng sao? Lúc đầu mới nghe được bọn Trần Thiên Minh nói chuyện, trong lòng mình nhức nhối.

"Đó chính là đem nội lực của Thiên Minh đề cao, bây giờ chân khí âm nhu trong cơ thể của hắn vẫn còn không cao, chỉ có thông qua nam nữ song tu mới có thể đem chân khí âm nhu của hắn biến thành mạnh mẽ, lần trước chị cùng với hắn song tu, chỉ có thể đem chân khí âm nhu của hắn đề cao được một nửa, còn có một nửa bởi vì nội lực của chị không mạnh, cho nên không đề cao hơn được. Cho nên bây giờ nhờ em hỗ trợ." Đình tỷ nói ra ý nghĩ của mình.

"Hỗ trợ như thế nào?" Tiết Phương đỏ mặt lên, nàng cũng không phải ngốc, Đình tỷ nói như vậy có thể là đang nói song tu.

Đình tỷ ngồi dưới đất nói tiếp: "Chính là chị cùng với em đồng thời cùng Thiên Minh song tu. Nội lực của hắn quá mạnh mẻ, một mình chị ứng phó không nổi, đến lúc đó chẳng những không đề cao được nội lực của hắn, còn có thể gặp chuyện không may."

Tiết Phương nghe Đình tỷ nói như vậy, không khỏi ấp a ấp úng nói: "Này, cái này..." Tiết Phương hơi khó nghĩ, mình vẫn là một cô gái, cứ như vậy cùng Trần Thiên Minh song tu, điều này làm cho mặt nàng đỏ lên, nói không ra lời.

Đình tỷ thấy Tiết Phương không có cự tuyệt, biết rằng có thể hấp dẫn, nàng đối với Tiết Phương nói: "Tiểu Phương, chị biết rằng điều này làm cho em hơi khó nghĩ, nhưng nếu không phải em thích Thiên Minh, chị cũng sẽ không tìm em. Hơn nữa nội lực của em còn mạnh hơn chị, càng thích hợp cùng Thiên Minh song tu." Nói xong, Đình tỷ liền nhìn Tiết Phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK