Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều, Thái Đông Phong nhận được điện thoại của Diệp Đại Vĩ, nói có chuyện gấp muốn xin hắn hỗ trợ, nhất định phải gặp hắn. Vì vật, Thái Đông Phong liền lái xe đến câu lạc bộ đêm của Diệp Đại Vĩ. Dù sao mười giờ đêm nay mới giao dịch ở Thiên Tinh Bang, thời gian vẫn còn sớm.

"Anh Thái, lần này anh phải giúp em!" Diệp Đại Vĩ đã chờ Thái Đông Phong từ lúc câu lạc bộ đêm mở cửa, vừa thấy Thái Đông Phong đến đã vội vàng chạy ra đón, vẻ mặt đau khổ cầu xin Thái Đông Phong.

"Ở đây nhiều người quá, vào bên trong rồi nói." Thái Đông Phong nhìn thấy bộ dạng khổ sầu của Diệp Đại Vĩ, trong lòng có chút cao hứng. Xem ra, chuyện Diệp Đại Vĩ mắc phải không phải là nhỏ, chắc là chuyện rất lớn. Hắn đang muốn tìm một cơ hội như vậy, bởi vì bạn gái Diệp Đại Vĩ là Lương Thi Mạn, vẫn làm cho hắn trong lòng ngứa ngáy, chỉ có điều là chưa có cơ hội xuống tay.

Giờ thì cơ hội đã đến, Diệp Đại Vĩ có việc cầu hắn. hắn đã ở bên cạnh quan sát quan hệ của Diệp Đại Vĩ với Lương Thi Mạn, hơn nữa Diệp Đại Vĩ là người vì tiền, chuyện gì hắn cũng dám làm. Vốn dĩ muốn đêm nay ở tại Thiên Tinh Bang không đi, nhưng thấy Diệp Đại Vĩ có việc gấp cầu hắn, cơ hội như vậy, hắn không thể để lỡ. Hơn nữa, chỉ cần trước mười giờ trở về là được.

"Tốt tốt." Diệp Đại Vĩ vội đi trước dẫn đường, sốt ruột dẫn Thái Đông Phong vào trong một căn phòng kín trong câu lạc bộ đêm.

"Đại Vỹ, nói đi, em có chuyện gì?" Thái Đông Phong thấy Diệp Đại Vĩ giờ như con kiến ở trên chảo nóng, mỉm cười nói với Diệp Đại Vĩ.

"Anh Thái, chuyện là như thế này, không biết tên khốn nạn nào nói xấu sau lưng ta, nói nơi này của em chứa gái mại dâm, chưa hết, hôm qua còn có người tới đây bắt quả tang." Diệp Đại Vĩ nói.

"Em mở câu lạc bộ đêm này, không có người bảo kê sao?" Thái Đông Phong nhíu mày, Diệp Đại Vĩ này cũng quá kém, loại câu lạc bộ đêm này nếu như không có người trong cục công an, làm sao hoạt động.

"Em có tìm người bảo kê, sở trưởng sở cảnh sát ở đây là bạn thân của em, em cũng có một người bạn đang làm ở cục công an huyện. Nhưng lần này trong cục hành động rất bí mật, nghe nói lần này là do một vị lãnh đạo chỉ thị, chỉ có đến lúc chuẩn bị xuất phát mới được biết kế hoạch hành động. Đến kiểm tra nơi này của em." Diệp Đại Vĩ thở dài một hơi, lắc lư đầu, nói.

"Thì ra là thế, có người muốn bắt em?" Thái Đông Phong ngẫm lại, nói.

"Đúng vậy, em cũng cho là như vậy, hôm nay lại có công thương, cục thuế, phòng cháy, vệ sinh toàn bộ các ngành đến kiểm tra nơi này." Diệp Đại Vĩ nói.

"Có phải là lại xảy ra chuyện gfi?" Thái Đông Phong hai tròng mắt sáng ngời, hắn giờ ước gì Diệp Đại Vĩ ngồi lao, như vậy lát nữa mình đàm phán sẽ có lợi thế lớn hơn nữa.

"Anh Thái, anh không biết, trước kia em đều dựa vào quan hệ, cho nên cái gì em cũng không làm, ngay cả giấy phép cũng chưa có chuẩn bị đủ, lần này lại có gì gì phòng cháy, thuế, vệ sinh, em vẫn chưa có chuẩn bị, anh nói đi sao em lại gặp chuyện xui xẻo vậy chứ? Lần này khẳng định có người muốn hại em, bọn họ cũng nói chuyện anfy rất khó, hơn nữa lãnh đạo ở trên đều nói muốn xử lý nghiêm. Bởi vậy, ai cũng không dám cầu xin cho em, xem ra lần này em thảm rồi." Diệp Đại Vĩ nhìn Thái Đông Phong với bộ mặt đáng thương, hắn muốn từ trên mặt Thái Đông Phong nhìn ra được một ít tin tức giúp ích cho mình.

Thật ra lúc này đây Diệp Đại Vĩ bị kiểm tra, là Trần Thiên Minh vận dụng sức mạnh của đồng tiền với một số người có chức quyền, hắn mời họ ăn cơm, sau khi ăn xong liền đưa phong bì cùng một chút lễ vật, bọn họ liền sai cấp dưới của mình đến câu lạc bộ đêm của Diệp Đại Vĩ kiểm tra. Thế giới này chuyện dễ làm nhất là kiểm tra, nói anh có việc liền có việc, nói anh không có chuyện liền không có chuyện. Cho nên, bọn họ liền sảng khoái đáp ứng.

Nhưng làm Diệp Đại Vĩ thất vongh, Thái Đông Phong là kẻ thông minh sâu kín như vậy, làm sao có thể biểu lộ hỉ nộ trên mặt mình!

Diệp Đại Vĩ thấy Thái Đông Phong không tỏ vẻ gì, không thể làm gì khác là tiếp tục làm vẻ đáng thương: "Anh Thái, lần này anh nhất định phải giúp em, nếu như anh không giúp em, chẳng còn ai giúp em nữa."

Thái Đông Phong thấy Diệp Đại Vĩ bắt đầu cầu mình, biết đã đến lúc mình lên trận rồi. "Đại Vỹ, không phải ta không muốn giúp em, em ngẫm lại đi, chúng ta là quan hệ gì, ai với ai? Nhưng chyện này của em thật sự rất khó làm, trên cơ bản chứng kiện gì em cũng không có cả, lại để người ta bắt quả tang, em nói, làm sao anh giúp em được?"

"Vậy… vậy làm sao bây giờ?" Diệp Đại Vĩ nghe Thái Đông Phong nói chuyện này rất khó làm, tâm lý "ca khách" một tiếng, lục thần vô chủ.

Thái Đông Phong bưng chén trà bên cạnh lên, nhẹ nhàng uống vài ngụm, sau đó lại thổi một hơi, chậm rãi hưởng thức mùi thơm cùng mùi vị của lá trà. Hắn không vội, cá đang từ từ cắn câu của hắn, hắn muốn làm cho Diệp Đại Vĩ trước thật cấp bách, như vậy đến lúc mình kéo câu, Diệp Đại Vĩ sẽ cam tâm tình nguyện cho mình kéo lên.

"Đại Vỹ, chuyện không phải là không có đường sống." Thái Đông Phong ngẩng đầu nhìn Diệp Đại Vĩ, nhẹ nhàng nói.

Diệp Đại Vĩ vừa nghe Thái Đông Phong nói như vậy, liền nói với Thái Đông Phong: "Anh Thái, anh phải cứu thằng em này, nếu không, sản nghiệp của em sẽ đều bị phong tỏa, đến lúc đó cứ một ngành phạt một khoản, tiền mấy năm em cực khổ kiếm sẽ không còn. Anh Thái, anh giúp em đi, em nguyện làm trâu làm ngựa để đền ơn anh." Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa nghiêm mặt đau khổ, cầu xin Thái Đông Phong.

"Đại Vỹ, việc này của em phải vận dụng mọi lực lượng mới giúp được em, có thể đến lúc đó anh sẽ để lão già của anh ra mặt giúp em, em nói đi, em nên cảm ơn anh thế nào?" Thái Đông Phong vừa nói vừa gips mắt nhìn Diệp Đại Vĩ, bây giờ đã đến lúc cùng Diệp Đại Vĩ ngả giá.

"Sao cũng được, anh Thái, anh chỉ cần giúp em qua được cửa ải này." Diệp Đại Vĩ vội vàng vỗ ngực nói. Bời vỉ hắn hỏi qua vài người quen, lần này những khoản phạt sẽ làm hắn phả sản, hơn nữa tổ chức hoạt động gái mại dâm, sẽ làm cho mình phải ra tòa vào nhà lao. Cho nên, hắn mới vội vã như vậy, muốn tìm Thái Đông Phong hỗ trợ. Hắn cũng biết tìm người hỗ trợ để hậu thuẫn hắn, nhất định phải trả giá rất lớn.

"Đại Vỹ, chúng ta đã quen như vậy, em cũng đừng nói nặng nề thế, làm trâu làm ngựa của anh, chuyện của em, ta có thể giúp." Thái Đông Phong cười cười, nói. Hắn đánh gái Diệp Đại Vĩ, nhìn bộ dáng nóng lòng của hắn, biết mình đã làm thả mồi đủ rồi, đến lúc kéo dây rồi.

"Đúng vậy, đúng vậy, rất cảm ơn anh Thái, phi thường cảm tạ." Diệp Đại Vĩ cũng không biết Thái Đông Phong muốn gì, vội vàng nói lấy lòng.

"Đại Vỹ, bạn gái của em tên là gì?" Thái Đông Phong híp mắt nhìn Diệp Đại Vĩ, bây giờ Diệp Đại Vĩ trong mắt hắn, tựa như một con dê núi mặc cho người ta xẻ thịt, giờ mình muốn chém muốn giết gì tùy ý.

"Tên là Lương Thi Mạn." Diệp Đại Vĩ nghi hoặc nhìn Thái Đông Phong, không biết ổng đột nhiên hỏi là có ý gì.

"Không sai, cô nàng lớn lên phi thường xinh đẹp, hiện đang làm gì?" Thái Đông Phong làm như tùy ý tán gẫu, không có gì quan trọng.

Diệp Đại Vĩ thấy Thái Đông Phong thoáng cái chuyển tới đề tài này, lại còn khen bạn gái mình xinh đẹp, hắn lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, như thế nào không biết Thái Đông Phong muốn gì chứ? "Anh Thái, Thi Mạn là một sinh viên đại học, theo em làm một ít công việc tài vụ. Nàng ấy có thể không đồng ý, nếu cần, à hay là như vậy, em gọi một vài tiểu thư trong câu lạc bộ đêm đến, để anh Thái thỏa sức lựa chọn, sẽ rất vui vẻ."

Thái Đông Phong vừa nghe Diệp Đại Vĩ cự tuyệt yêu cầu hắn đưa ra, liền biến sắc, lập tức đứng dậy, nói với Diệp Đại Vĩ: "Đại Vỹ này, chuyện của em khi nào anh có thời gian lại giúp em, anh giờ không giúp em được, gặp sau nha." Nói xong, Thái Đông Phong liền làm cử chỉ như muốn đứng lên.

"Đừng, đừng, anh Thái anh đừng đi."Diệp Đại Vĩ thấy Thái Đông Phong biến sắc, muốn đi, biết hắn đã muốn vậy, nếu không đáp ứng, vậy hắn sẽ không giúp mình. Nghĩ đến đây, Diệp Đại Vĩ cân nhắc các bên nặng nhẹ, thầm cắn răng quyết định.

"Tốt, anh Thái, em gọi Thi Mạn đến cho anh." Diệp Đại Vĩ rốt cục hạ quyết tâm, hắn sẽ làm điều này, dù Thái Đông Phong muốn làm gì cũng chiều.

"Diệp Đại Vĩ, như vậy đi, em để Thi Mạn theo anh một thời gian, chờ anh khi nào không còn hứng thú, anh để nàng trở về." Thái Đông Phong nghe Diệp Đại Vĩ nói như vậy, lại lập tức thay đổi sắc mặt, ha ha cười một tiếng, sau đó ngồi lại chỗ cũ uống trà.

"Bồi một đoạn thời gian?" Diệp Đại Vĩ trong lòng thầm nghĩ, không phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? Dù sao Lương Thi Mạn cũng là mình dùng sức đoạt được, sau này mình sẽ kiếm người khác giờ phải bảo trụ chính mình, bảo trụ gia sản của mình, lo gì không có đàn bà? Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Đại Vĩ lập tức sáng suốt, hắn nói với Thái Đông Phong: "Được, anh Thái, em nghe lời anh, anh phải giúp em bãi bình việc này, anh em chúng ta cả mà, có phải xa lạ đâu?" Nói xong, Diệp Đại Vĩ nhìn Thái Đông Phong rồi cười một trận to.

"Tốt, tốt, Đại Vỹ, có lời này của em, anh chính thức nhận em làm bạn. Chuyện của em, cũng là chuyện của anh. Chờ sau đêm nay anh trở về lập tức điện thoại cho người ta, bãi bình giúp em, chuyện này với ta chỉ là chuyện nhỏ." Thái Đông Phong vừa cười vừa nói. Thật ra Ngũ huyện trưởng thường xuyên tới nhà hắn báo cáo công việc, muốn bãi bình chuyện này cũng không phải chuyện gì quá khó.

"Tốt lắm, cám ơn anh Thái." Diệp Đại Vĩ vừa nghe mừng rỡ, biết Thái Đông Phong sẽ giúp mình, hắn như trút được tảng đá trong lòng. Con mẹ nó, nếu như tra được là ai làm, hắn nhất định bằm thấy kẻ đó thành vạn mảnh. Diệp Đại Vĩ oán hận nghĩ.

"Đại Vỹ, nếu Thi Mạn của em không đồng ý thì sao?" Thái Đông Phong nói với Diệp Đại Vĩ, hắn muốn biết Diệp Đại Vĩ dùng biện pháp gì để hắn chơi được Lương Thi Mạn, là dùng sức để cưỡng ép, hay là sao?

"Em, em sẽ nghĩ biện pháp." Diệp Đại Vĩ ngẫm lại, nói với Thái Đông Phong: "Anh Thái, anh yên tâm đi, việc này sẽ không để anh phải bận tâm." Diệp Đại Vĩ nói xong, liền đi tới cạnh bàn, lấy ra một chén không, sau đó rút từ trong túi tiền mình một gói thuốc.

"Đại Vỹ, đây là cái gì?" Thái Đông Phong thấy Diệp Đại Vĩ làm như vậy, kỳ quái hỏi Diệp Đại Vĩ.

"Anh Thái, loại thuốc này gọi là con ruồi màu đỏ, cũng là gọi là con ruồi đỏ, là hàng nhập khẩu, nó có thể tích nhỏ, dược tính rất mạnh, không màu không vị, rất khó để phát hiện, cho dù có tan trong nước cũng không đổi màu. Nếu như người nào ăn phải, cho dù cô ả có là một bà lão tám mươi tuổi, cũng vô cùng thèm khát được người ta chơi." Diệp Đại Vĩ nói xong, cao hứng cười rộ lên.

Lương Thi Mạn ơi Lương Thi Mạn, lần đầu tiên em bị anh chơi cũng là ăn cái này, bây giờ bị người đàn ông khác chơi cũng ăn cái này, xem ra, con ruồi đỏ này với em thật là vô cùng có duyên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK