Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Thanh nghiêm túc nói. Hắn thấy Trần Thiên Minh sao như vậy được, những lần mình mời hắn ăn cơm, hắn đều đã quên.

"Ừ, tôi nhớ ra rồi, có điều, đó là lần thứ nhất, còn tôi mời anh nhiều lần rồi." Trần Thiên Minh nói.

Ngô Thanh nói: "Lần thứ nhất cũng là đã mời, như vậy đi, Thiên Minh, tôi lần này sẽ không cùng cậu tranh giành để gọi món ăn, cậu mời khách cậu gọi món ăn, cái này thế nào?"

Ngô Thanh chuyển cặp mắt ti hí của hắn nhìn thoáng Trần Thiên Minh, dường như Trần Thiên Minh nếu không đồng ý thì có lẽ hắn sẽ liều mạng với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, đồng ý, "Tốt lắm, tôi sẽ mời vậy, có điều trước hết phải nói cho rõ ràng, món ăn sẽ do tôi gọi, anh không cần phải ở bên cạnh quấy rối đấy."

Nếu để cho Ngô Thanh gọi món ăn loạn cả lên, khả năng tiền trả càng nhiều, đã như vậy, chính mình tính toán trước sẽ hay hơn.

Ngô Thanh nghe Trần Thiên Minh đồng ý rôì, hắn liền xoay người nhìn Dương Quế Nguyệt cười một cách quyến rũ:

"Người đẹp, có thể chứ? Có thể cùng chúng tôi ăn cơm chứ? Tôi mời khách cô không cần phải lo lắng. Hề hề!"

Ngô Thanh cười, lộ ra một cái miệng đầy răng vàng.

Dương Quế Nguyệt nghi hoặc liếc nhìn Trần Thiên Minh, sau đó lại liếc nhìn Ngô Thanh, không trả lời. Vừa rồi lúc Ngô Thanh vừa nói muốn mời mình cùng ăn cơm, Trần Thiên Minh lại nghiêm mặt kéo Ngô Thanh sang một bên nói nhỏ, sau đó bọn họ lại tới nữa. Chẳng lẽ Trần Thiên Minh có âm

mưu gì?

Dương Quế Nguyệt nghĩ, bởi vì gần đây nàng cùng Trần Thiên Minh như nước với lửa, đối với mình có thể có ý đồ gì khác?

Ngô Thanh thấy Dương Quế Nguyệt không nói gì, sốt ruột nên hỏi lại một tiếng:

"Người đẹp, như thế nào? Chẳng lẽ một người đẹp trai, anh tuấn như tôi mời ăn cơm lại có vấn đề gì sao?"

Ngô Thanh vừa nói vừa sờ nhẹ mái tóc đầy keo của mình. Hắn muốn để cho Dương Quế Nguyệt thấy rõ thân phận của mình, nói mình chính nhân quân tử, chứ không phải là người xấu.

"Ngô Thanh, thôi đi, người đẹp đã không chịu, anh cũng không cần phải đem mặt mình dán vào mông người tôi như thế."

Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt không chịu, vì vậy cao hứng mà nói.

Không chịu là tốt nhất, như vậy mình có thể tiết kiệm được một khoản tiền, hơn nữa, mời một cô gái ăn cơm, có điểm nào đó không tình nguyện cho lắm.

Dương Quế Nguyệt nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, hào khí nổi lên,

Trần Thiên Minh nói không cần, nàng lại càng muốn:

"Tốt, các anh đã mời tôi ăn cơm, sao tôi lại không đáp ứng chứ!"

Ngô Thanh nghe Dương Quế Nguyệt đồng ý rồi, cao hứng lên thiếu chút nữa

là nhảy dựng lên. Hắn vội vàng ngồi xuống ghế bên phải Dương Quế Nguyệt, cười nói:

"Ha ha, người đẹp, tôi là Ngô Thanh, cô tên gì vậy?"

Dương Quế Nguyệt liếc Ngô Thanh, nói: "Anh hỏi như vậy là sao? Anh bây giờ là tra hộ khẩu, hay là mời tôi ăn cơm?"

Dương Quế Nguyệt phát hiện thấy Trần Thiên Minh ở bên cạnh bộ dáng nhìn có chút hả hê, liền trừng mắt liếc Trần Thiên Minh.

"Ngô Thanh, anh không cần phải như vậy, người mà cô ta nhìn là tôi đây, anh thì nhìn sao nổi!" Trần Thiên Minh kỳ quái nói.

"Anh, anh nói ai hả?"

Dương Quế Nguyệt dựng lông mày lên trừng mắt với Trần Thiên Minh, bộ dáng như muốn giết Trần Thiên Minh đến nơi.

"Người đẹp, cô không cần lo cho hắn, hắn có thiệt nhiều bạn gái, hắn rất biết quyến rũ người khác đấy."

Ngô Thanh mặt trắng không còn chút máu liếc Trần Thiên Minh, mình ở đây tán gái, mà Trần Thiên Minh lại làm loạn gì đây?

"Cái gì, quyến rũ người khác?"

Trần Thiên Minh tức giận đến muốn dựng râu lên, đáng tiếc là hắn không có râu mép.

"Ồ, hình dung sai rồi, quyến rũ người khác là của phụ nữ, còn cậu là người phong lưu. A, Thiên Minh, tôi cũng không biết phải nói cậu như thế nào nữa, cậu đã kết hôn cậu phải ở trong nhà giữ trẻ, mà ở trong nhà là tốt nhất, không cần phải ở bên ngoài thêm gì nữa."

Bộ dáng Ngô Thanh rất nghiêm khắc, chỉ muốn Trần Thiên Minh đàng hoàng hơn.

"Tôi kết hôn đã có con?" Trần Thiên Minh ngây người,

Vấn đề này chính mình cũng không biết, làm sao Ngô Thanh hắn lại biết? Chuyện này thật khác thường, Ngô Thanh đúng là không có nhân tính, chỉ vì muốn khoa trương với cô ta, lại ở bên cạnh đâm mình.

"Đúng vậy, Thiên Minh, cậu không cần phải như vậy." Ngô Thanh bộ dáng

rất nghiêm túc:

"Thiên Minh, ngươi giúp tôi đi gọi món ăn, giúp tôi gọi những món ăn ngon nhé, gọi nhiều nhiều một chút, không cần phải khách khí với tôi." Ngô Thanh lớn tiếng kêu.

Dù sao cũng không phải hắn trả tiền, hắn ước gì bây giờ cái miệng mình lớn thêm một chút, ở trước mặt Dương Quế Nguyệt sẽ thêm nhiều thiện cảm.

Trần Thiên Minh hung hăng trừng mắt liếc Ngô Thanh, đứng lên đi gọi món

ăn.

Đúng là hại tôi, tôi đây sẽ cho ngươi ăn thật nhiều món ngon.

Dương Quế Nguyệt nghe Ngô Thanh vừa rồi nói như vậy, hứng thú hỏi Ngô

Thanh:

"Suất ca, người bên cạnh anh là một gã nam nhân xấu xí như vậy à?"

Ngô Thanh nghe Dương Quế Nguyệt gọi mình là suất ca, lại gọi Trần Thiên

Minh là nam nhân xấu xí, mặt hắn lập tức phát ra hào quang. Hắn vội vàng gật đầu, tiếp tục phỉ báng Trần Thiên Minh:

"Đúng vậy, hắn thật là xấu trai, hắn vừa nhìn thấy một người đẹp như cô đã nghĩ đến chuyện tồi bại rồi, cô ngàn vạn lần phải cẩn thận đấy, nhìn thấy hắn phải lập tức né tránh ngay. Thế gian bây giờ không giống với lúc trước, người càng xấu lại càng xằng bậy, không giống tôi, lớn lên đã đẹp trai như vậy lại rất chuyên tâm. Người giống tôi như vậy ở trong xã hội này rất khó mà tìm được."

Ngô Thanh bây giờ là vua bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi, dù sao Trần Thiên Minh đã không ở nơi này, muốn Trần Thiên Minh thấp đi và nâng mình lên. Ngô Thanh lại ra vẻ phẩy mái tóc của mình một cách rất tự nhiên, lại nhìn Dương Quế Nguyệt dâm đãng.

Cha mẹ ơi, khuôn mặt người đẹp thực tươi ngon mọng nước, dáng người lại tốt như vậy. Ngô Thanh hiện tại hận không thể lập tức bổ nhào đến mà ôm Dương Quế Nguyệt.

Dương Quế Nguyệt nghe Ngô Thanh nói dường như chỉ có hắn là nam nhân

tốt trên đời, không khỏi cười ra tiếng. "Anh, anh thật là rất thú vị. Hì hì!"

"Đâu, đâu, người đẹp quá khen!"

Ngô Thanh nghe Dương Quế Nguyệt nói mình thú vị, còn tưởng rằng là Dương Quế Nguyệt đang khích lệ mình.

"Người đẹp, lát nữa người đồng sự của tôi Trần Thiên Minh đến đây, cô

đừng để ý gì đến hắn, coi như hắn không có ở đây vậy."


"Đúng rồi, hắn thật sự là có môt đứa con trai ở nhà trẻ?" Dương Quế Nguyệt hoài nghi nói.

Dường như Trần Thiên Minh tuổi không lớn, tại sao lại có thể có một đứa con lớn như vậy? Vả lại, lúc trước, dường như có nghe bọn Lâm Quốc nói Trần Thiên Minh còn chưa kết hôn mà?

"Thật đấy, đó là sự thật! Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ nói láo ai cả!" Ngô Thanh liều mạng vỗ ngực mình nói.

"Xem ra, đồng sự của anh là người rất xấu!" Dương Quế Nguyệt nói.

"Đương nhiên, hắn không phải là người xấu thường đâu, cô không cần để ý

đến hắn là được."
Ngô Thanh cười nói.

Xem ra kế hoạch của mình đã thành công, lát sau Trần Thiên Minh đến đây, coi như là mình đang muốn tán tỉnh người đẹp, nàng cũng sẽ không để ý đến Trần Thiên Minh. Làm sao một người đẹp như vậy lại để ý đến một gã đàn ông đã có con?

"Các người đang nói cái gì đấy? Có phải là đang nói xấu tôi đấy không?"

Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh nhìn Dương Quế Nguyệt mà nói như nghiến

răng nghiến lợi, mà Dương Quế Nguyệt nhìn Ngô Thanh cười vui vẻ, khiến cho hắn tức giận đến cực điểm, đúng là một đôi gian phu dâm phụ, Trần Thiên Minh âm thầm mắng chửi bọn họ.

"Hừ, chuyện xấu của anh không muốn người khác nói sao? Chuyện xấu của

anh, anh tưởng không ai biết sao?"
Dương Quế Nguyệt mắng Trần Thiên Minh,

Hôm nay nàng đặc biệt không giận, bởi vì có Ngô Thanh ở bên cạnh nói xấu Trần Thiên Minh, cho nên tạm thời được giải hận phần nào.

"Này, cô không cần phải nói tôi như vậy được không? Tôi vừa rồi không có dẫm lên cái đuôi của cô."

Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt nói mình như vậy, hắn cũng rất tức giận.

"Thiên Minh, cậu làm sao vậy, một chút lễ phép cũng không có sao, nhìn người đẹp nhã nhặn ôn nhu thế, khó trách cậu tán gái không đến nơi đến chốn!" Ngô Thanh nén giận nhìn Trần Thiên Minh,

Nếu như Trần Thiên Minh còn cùng Dương Quế Nguyệt mắng nhau, lát nữa hắn có thể sẽ muốn đi xuống phòng bếp khách sạn mà mượn một cái dao rồi tính sổ với Trần Thiên Minh.

"Cái gì?" Dương Quế Nguyệt kỳ quái nhìn Ngô Thanh, vừa rồi Ngô Thanh không phải nói Trần Thiên Minh có con sao? Tại sao lại không đến nơi đến chốn?

"Ôi, tại tôi nói nhanh quá, là hắn có không có con gái ấy mà."

Ngô Thanh vội vàng nhìn Dương Quế Nguyệt giải thích.

Trần Thiên Minh không nói gì, xem ra đây là cẩu nam nữ đã liên hợp lại cùng đứng ở một chiến tuyến để đối phó với mình, được, nam nhân không đấu với nữ nhân và tiểu nhân đâu.

"Suất ca, tại sao anh lại cùng với gã nam nhân xấu xí kia ngồi cùng một chỗ?"

Dương Quế Nguyệt cố ý dùng miệng phủi Trần Thiên Minh, sau đó nhìn Ngô Thanh nói.

"Ha ha, người đẹp, cô cũng hiểu được tôi là đấng xuất sắc sao, còn hắn là gã xấu xí à? Ôi, thật không có cách gì, chúng tôi là đồng sự, vả lại, tôi là người tốt, nên từ lúc lớn lên tôi không để ý gì đến chuyện xấu đẹp của người khác." Ngô Thanh tự hào nói.

Hắn càng ngày càng rung động trước Dương Quế Nguyệt, đặc biệt nghe Dương Quế Nguyệt càng lúc càng khích lệ mình, làm thấp đi Trần Thiên Minh, cho tới bây giờ hắn đều không gặp được chuyện như thế này, đến hôm nay lại may mắn như vậy.

Xem ra, Dương Quế Nguyệt đối với mình đã có ý, chỉ cần mình ân cần đối với nàng, phỏng chừng không bao lâu nữa, nàng sẽ yêu thương nhung nhớ mình mà thôi. Ngô Thanh càng nghĩ càng cao hứng.

"Tu..." Một trường âm phát ra nghe thúi lắm, mà thanh âm này lại dường

như phát ra từ dưới mông đít Ngô Thanh.

Thanh âm này đặc biệt lớn tiếng, khiến Trần Thiên Minh và Dương Quế Nguyệt đều nghe được rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK