"Là của Ngạn Thanh sao?" Hà Đào nhíu mày, nàng có điểm không tin cái chi phiếu này là của Trương Ngạn Thanh. Coi chừng là kế kim thiền thoát xác của Trần Thiên Minh.
"Đúng vậy đúng vậy, nếu như nàng không tin ta có thể gọi điện thoại hỏi hắn." Nói xong Trần Thiên Minh lấy điện thoại di động của mình ra gọi điện thoại cho Trương Ngạn Thanh. Dù sao Hà Đào cũng không nghe được thanh âm trong điện thoại, tùy tiện nói thoáng qua chút gì đó để cho Ngạn Thanh biết đây là đóng kịch.
Hà Đào cười nói với Trần Thiên Minh "Thiên Minh, ngươi nhất định phải bật loa ngoài cho ta nghe nếu không thì ngươi chính là gạt ta."
Trần Thiên Minh vừa nghe thiếu chút nữa đầu đâm vào trên tường chết. Tại sao Hà Đào thông minh như vậy? Mặc kệ, đi bước nào tính bước đó. Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm suy nghĩ.
"Là Ngạn Thanh sao?" Trần Thiên Minh lớn tiếng nói, đồng thời hắn cũng khẽ cắn môi không đành lòng nhấn nút loa ngoài.
"Là ta, lão đại ngươi có chuyện gì sao?" Trương Ngạn Thanh cao hứng bừng bừng nói. Hắn không có nghĩ đến Trần Thiên Minh chuẩn bị để hắn chịu tôi thay, hắn chuẩn bị chịu tiếng xấu của người khác mà còn tưởng rằng Trần Thiên Minh tìm cái sự tình tốt cho hắn.
Trần Thiên Minh dừng một chút nói "Ngạn Thanh a! Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi làm như vậy là không đúng."
"Ta không đúng?" Trương Ngạn Thanh không hiểu ra mình đã làm chuyện tình thương thiên hại lí gì? Tại sao lão đại nói như vậy a?
"Được rồi ta cũng không nhiều lời với ngươi. Ta thành thật nói cho ngươi biết, chuyện ngươi đem tiền riêng của ngươi giấu ở chỗ của ta là không đúng. Ngươi không nên lừa gạt Hiểu Lệ." Trần Thiên Minh chánh nghĩa nói.
"Tiền riêng của ta ở chỗ của ngươi?" Trương Ngạn Thanh còn không kịp có phản ứng. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mình nào có tiền mà lão đại nói mình có tiền riêng? Hôm nay không phải là do lão đại uống nhiều quá nên giờ say đến không biết trời trăng gì rồi?
"Đúng vậy, Ngạn Thanh buổi tối ta sẽ trả chi phiếu lại cho ngươi. Sau này ngươi không cần phải lừa gạt Hiểu Lệ nữa biết không? Gạt người là không tốt, đặc biệt là lừa gạt bạn gái của mình." Trần Thiên Minh nghiêm trang nói. Giống như cho tới bây giờ hắn không có lừa gạt nữ nhân của mình vậy.
"Lão đại, ngươi…." Trương Ngạn Thanh vốn muốn nói "Lão đại, tiền riêng của ta sao chỗ ngươi? Ngươi hôm nay có phải là uống rượu say rồi không?" Hắn cũng không có nghĩ đến Trần Thiên Minh sợ hắn nói nhiều cho Hà Đào biết liền vội vàng ngăn lời nói của Trương Ngạn Thanh lại.
Trần Thiên Minh nói "Ngạn Thanh, ngươi không cần phải nhiều lời. Ngươi biết sai là được rồi, ta sẽ không trách ngươi đâu. Con người ai lại không một lần sai chứ. Nhớ kỹ, sau này không cần phải như vậy. Hà Đào nàng nói đúng không?"
Trần Thiên Minh vội vàng nói lên tên Hà Đào để cho Trương Ngạn Thanh biết tình hình của mình, nếu như hắn không minh bạch thì một hồi nữa hắn sẽ thê thảm với mình.
"Hà Đào ở đó a!" Trương Ngạn Thanh cuối cùng cũng minh bạch đã xảy ra chuyện gì. Không phải lão đại uống rượu say mà là tiền riêng của lão đại bị người bắt được.
Hà Đào nói vào điện thoại "Ngạn Thanh, chi phiếu này là của ngươi sao?" Nàng ở bên cạnh nghe một hồi cũng không có nghe được bao nhiêu dấu vết. Nên Hà Đào chen vào nói.
"Đúng vậy, là của ta. Chị dâu, là ta không tốt, ta không nên đem chi phiếu gởi lão đại a." Trương Ngạn Thanh nói với vẻ mặt khổ sở. Biết lão đại gặp nạn thì bất luận như thế nào mình cũng phải động thân chịu tiếng xấu thay cho lão đại. Nói chi phiếu này của hắn là được rồi.
"Ngạn Thanh, sau này ngươi không nên làm như vậy chính, chuyện này không công bình đối với Hiểu Lệ." Hà Đào ở bên cạnh giáo dục Trương Ngạn Thanh.
"Ta sai rồi." Giờ đây Trương Ngạn Thanh chỉ có nước đâm lao phải theo lao, tiếp tục thừa nhận sai lầm của mình.
"Biết sai mà sửa là tốt rồi. Buổi tối ngươi nhận lỗi với Hiểu Lệ đi. Ai, Ngạn Thanh, trước kia ta thấy ngươi cũng rất thành thật, rất tốt với Hiểu Lệ không thể tưởng được ngươi lại có thể như vậy." Hà Đào nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Ta, ta......" Giờ đây trong nội tâm của Trương Ngạn Thanh càng khổ. Mình khi nào đã trở thành người lừa gạt Hiểu Lệ a! đây đều là tiền riêng của lão đại mà. Trời ạ, ta tại sao lại thảm như vậy. Trong lòng Trương Ngạn Thanh kêu thảm.
"Thiên Minh, ngươi không được học theo Ngạn Thanh biết không?" Hà Đào nghiêm mặt nói với Trần Thiên Minh.
Trương Ngạn Thanh ở bên kia nghe xong mồ hôi càng nhiều. Cái gì chứ, chính lão đại là người xấu, còn mình mới là người tốt mà. Nhưng mà giờ đây lại ngược lại, mình là người xấu còn lão đại là người tốt. Cái này đúng là ông trời không công bình a. Hà Đào muội tử phải nói là mình không được học lão đại mới đúng!
"Ta biết rồi Hà Đào, nàng cứ yên tâm đi. Ta cũng sẽ không làm bạn với người xấu đâu" Trần Thiên Minh dương dương đắc ý nói. Xem ra hôm nay mình phải cho Ngạn Thanh hơn mười vạn coi như là đền bù chuyện ngươi chịu tiếng xấu thay cho ta a! Dù sao tiền mình gởi Ngạn Thanh còn hơn một trăm mười vạn, trong khoảng thời gian này mình cũng không sợ chết đói.
"Cái gì? Không làm bạn cùng người xấu?" Nghe được Trần Thiên Minh nói như vậy Trương Ngạn Thanh rất muốn đem di động nện lên mặt đất, sau đó hung hăng mà đạp nát nó. Cái này gọi là công đạo sao? Mình chỉ biết yêu duy nhất có Hiểu Lệ mà thôi còn lão đại thoáng cái đã có mười mấy lão bà, hắn là người tốt còn mình là người xấu sao? Chuyện này còn để cho người ta sống không?
"Tốt lắm Ngạn Thanh chúng ta ăn cơm xong. Buổi tối trở về rồi hãy nói." Nói xong Hà Đào lấy tấm chi phiếu mười mấy vạn của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nhìn chi phiếu nói với Hà Đào "Dù sao chúng ta cũng ăn cơm rồi hay là dùng tấm chi phiếu này trả đi!" Hắn nghĩ dù sao cũng phải lấy lại được số tiền của bữa cơm này.
Ngô Thanh lập tức hưng phấn mà phụ họa "Dù sao cũng không phải tiền của chúng ta mà, nên ăn nhiều thêm một chút." Ngô Thanh chuẩn bị gọi người bán hàng lần nữa để kêu thêm một số món ăn quý.
Hà Đào khoát khoát tay nói "Không được đây là tiền của Ngạn Thanh, chúng ta không thể xài tiền của hắn. Thiên Minh, ngươi không có tiền sao? Dùng tiền của ngươi tính đi."
"Đúng vậy, tiền của ngươi có đủ hay không?" Ngô Thanh khẩn trương bụm lấy cái túi tiền của mình túi, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì bữa cơm này hắn sẽ không bỏ ra một phân tiền.
"Đủ, ta còn mấy trăm đồng tiền mặt." Trần Thiên Minh gật gật đầu nói. Thật ra trong ví tiền hắn còn có hơn một ngàn đồng. Đây là do Trương Lệ Linh cho hắn tiêu vặt mỗi tháng. Số tiền này mặc kệ xài như thế nào cũng không cần phải báo cáo.
Nhưng Trần Thiên Minh giờ đây đã có kinh nghiệm. không nên thổi phòng nếu không muốn gây rắc rối cho chính mình. Vừa rồi xảy ra việc làm hắn sợ chết khiếp còn phải đưa mười vạn cho người khác nữa đủ để hắn ớn rồi.
"Như vậy là tốt rồi." Ngô Thanh lúc này mới buông tay đang bụm túi tiền ra. Chỉ cần ăn thức ăn của người khác dù chỉ đáng năm đồng tiền hắn cũng cảm thấy ngon nhưng nếu như ăn thức ăn của mình thì dù ăn thức ăn giá 300 đồng, hắn cũng cảm thấy không ngon.
Trần Thiên Minh nói với Hà Đào: "Hà Đào, thứ bảy này nàng có rãnh không?"
Hà Đào lắc đầu nói "Ta không có rảnh. Ngày đó vừa vặn ba mẹ ta phải hồi hương, họ muốn ta đi cùng bọn họ." Từ sau khi xảy ra chuyện của Diệp Đại Vỉ thì chuyện tình gì, chỉ cần là đi ra ngoài thì Hà Đào đều muốn theo Thiên Minh.
"Thiên Minh, có chuyện gì sao? Sao lại hỏi thứ bảy rảnh không." Ngô Thanh tưởng có chuyện gì tốt liền hỏi Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nghe xong mừng rỡ vội nói "Là chuyện tốt a, thứ bảy lớp chúng ta tổ chức dã ngoại có thiệt nhiều đồ ăn. Ngô Thanh, ngươi cùng Tiểu Châu đi chung nha!" Có thể gọi nhiều thầy giáo đi chung thì đến lúc đó Trần Thiên Minh cũng không cần mệt mỏi như vậy.
"Cái gì? Mang học sinh đi dã ngoại?"Sắc mặt Ngô Thanh lập tức thay đổi, hắn liều mạng lắc đầu nói "Thật xấu hổ, ta vừa mới nghĩ đến ngày đó có khả năng ta kẹt việc không đi được."
Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh nửa đường bỏ cuộc liền đem đầu chuyển tới gần tai của Ngô Thanh nhỏ giọng nói "Ngô Thanh, chuyến dã ngoại này cùng chuyến dã ngoại bình thường không giống nhau. Ngươi không nên từ chối như vậy."
"Cái gì? Không giống nhau sao?" Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh thần bí như vậy, hắn cũng nhỏ giọng hỏi thăm.
"Lần này lớp chúng ta có gọi theo một ít mỹ nữ đi chung. Đó đều là tỷ tỷ, cô cô, tiểu di của các học sinh. Chắc chắn có nhiều người xinh đẹp a." Trần Thiên Minh lừa gạt Ngô Thanh.
"Có mỹ nữ?" Đôi mắt nhỏ của Ngô Thanh lại sáng ngời nếu như đi dã ngoại có mỹ nữ thì sẽ rất là thú vị a.
"Ngươi có muốn đi không?" Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh đã mắc lừa cố ý nói "Ngươi không đi coi như xong, ta gọi thầy giáo khác đi vậy."
"Đi chứ, tại sao ta lại không đi?" Ngô Thanh vội vàng kéo tay của Trần Thiên Minh lại nói."Nhưng mà Thiên Minh, ngươi phải đáp ứng ta một việc."
"Việc gì?" Trần Thiên Minh hỏi.
"Đến lúc đó, ngươi không thể đoạt mỹ nữ của ta nếu không ta sẽ mật báo cho Hà Đào biết." Ngô Thanh đe dọa Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh vốn đang nghĩ mình lừa gạt Ngô Thanh có phải là chuyện tốt hay không? Nhưng bây giờ nghe lời Ngô Thanh vô sỉ như vậy, hắn cảm thấy mình lừa hắn còn ít a, vì sao mình không lừa gạt hắn đến Thái lan làm gay luôn cho rồi!
Tiểu Châu thấy Trần Thiên Minh cùng Ngô Thanh nói thì thầm không biết đang nói cái gì liền hỏi.
"Ngô Thanh, ngươi đang nói cái gì cùng Trần Thiên Minh vậy?"
"Ha ha, không có gì, chẳng qua là Ngô Thanh đáp ứng tham gia chuyến dã ngoại của lớp ta, hắn có một tinh thần đáng để chúng ta học tập a!" Trần Thiên Minh khen ngợi Ngô Thanh một phen.
"Chứ sao…" Ngô Thanh tuyệt không thấy xấu hổ nói "Tất cả mọi người đều quen thuộc như vậy. Nếu ta không giúp ngươi thì ai sẽ giúp ngươi? Đến lúc đó đi dã ngoại, ta sẽ giúp ngươi trông chừng học sinh." Ngực Ngô Thanh đương đương rung động. Trần Thiên Minh có chút lo lắng cho dù hắn bị trọng thương phải vô bệnh viện cũng không dám để cho Ngô Thanh trông chừng học sinh của mình.
Giờ đây Ngô Thanh đang tính toán rốt cuộc ngày đó có bao nhiêu tỷ tỷ, cô cô của học sinh đến. Rốt cuộc có mỹ nữ cỡ nào? Nếu như quá nhiều mỹ nữ thì mình không ứng phó nổi. Không được, chút nữa phải cảnh báo Trần Thiên Minh, nếu như nhiều quá thì mình chịu không nổi đâu. Ngô Thanh thầm nghĩ trong lòng.
Nếu để cho Ngô Thanh biết không thầy giáo nào chịu đi dã ngoại, chuyện mỹ nữ kia chỉ là lừa gạt Ngô Thanh mà thôi chỉ sợ Ngô Thanh sẽ điên lên!