Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ai, chẳng qua đáng tiếc là ngươi muốn đi." Điền Cát nhẹ nhàng thở dài một hơi nói. Giống như có chuyện tốt sẽ nói rõ với Trần Thiên Minh nhưng lại ngượng ngùng.

"Không có biện pháp ta là người trong nước Z. Chuyện nơi đây xong xuôi thì ta phải đi." Trần Thiên Minh nói rõ, hắn chuẩn bị liên lạc với đại sứ quán một chút. Nói cho nơi đó biết tình huống của nơi này. Sau đó hắn liền chuẩn bị trở về.

"Tốt lắm Trần tiên sinh, ngươi phải bảo trọng a. Chúng ta sau này không biết còn có thể gặp mặt hay không." Điền Cát thở dài một hơi. Hắn nghĩ tới không lâu sau sẽ đối phó với Tỉnh Điền gia tộc. Trong lòng của hắn cũng có chút không vui. Điền Cát từng nghĩ nếu có Trần Thiên Minh hổ trợ thì bọn hắn có thể dễ dàng đối phó với Tỉnh Điền Đại Lang nhưng không nghĩ đến chuyện Trần Thiên Minh lại muốn đi. Tối hôm qua hắn nghe được Trần Thiên Minh muốn đi lập tức, liền hồi báo với Liễu Sanh Lương Tử để kêu nàng khuyên Trần Thiên Minh ở lại một lát. Nhưng không nghĩ tới Liễu Sanh Lương Tử không muốn liên lụy Trần Thiên Minh nên không chịu nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nghi ngờ nhìn Điền Cát nói "Điền Cát, sao ngươi lại nói như vậy. Nếu ngươi rãnh rỗi có thể đến nước Z tìm ta. Lúc sau ta lại tới đây. Không phải là các ngươi không hoan nghênh ta tới sao?"

Điền Cát lắc đầu nói "Chúng ta làm sao không hoan nghênh ngươi tới đây? Chẳng qua là..." Điền Cát muốn nói bọn họ sắp sửa cùng Tỉnh Điền gia tộc tiến hành một cuộc ác chiến nhưng nhớ tới Liễu Sanh Lương Tử bảo hắn không được nói ra ngoài liền không dám nói nữa.

"Chỉ là cái gì?" Trần Thiên Minh hỏi Điền Cát.

"Không, không có gì" Điền Cát ấp úng nói.

"Điền Cát nếu như có sự tình gì xin mời ngươi nói ra. Không nên ấp a ấp úng." Trần Thiên Minh nói tiếp.

Điền Cát nói "Thật không có gì, Trần tiên sinh nghỉ ngơi một hồi đi, ta đi đây." Điền Cát xoay người muốn rời đi.

Trần Thiên Minh cố ý nói "Điền Cát, thật ra thì chuyện này tiểu thư các ngươi đã nói với ta. Ta nên làm thế nào đây? Điền Cát nếu đổi lại là ngươi thì ngươi làm gì?”.

"Trần tiên sinh nếu như là ta, ta nhất định phải cùng tiểu thư ở chung một chỗ. Cùng nàng đấu với Tỉnh Điền Đại Lang." Điền Cát không nghĩ tới Trần Thiên Minh cố ý lừa hắn để hắn đem chuyện này nói ra.

"Tiểu thư các ngươi muốn tìm Tỉnh Điền Đại Lang sao?" Trần Thiên Minh hỏi Điền Cát.

"Cái gì? Trần tiên sinh, tiểu thư không có nói cho ngươi biết sao?" Điền Cát ngây người. Trần Thiên Minh chẳng qua chỉ nói như vậy, sao mình lại nói ra toàn bộ?

Trần Thiên Minh cười nói "Tiểu thư các ngươi chỉ nói không rõ ràng lắm. Ngươi đem chuyện này nói cho ta biết đi bằng không ta đi nói với tiểu thư các ngươi là các ngươi đã nói cho ta biết hết." Trần Thiên Minh hiện tại cũng biết Liễu Sanh Lương Tử có chuyện nhưng muốn hỏi Điền Cát cặn kẽ.

Không có cách nào khác, Điền Cát không thể làm gì hơn là đem mọi chuyện nói cho Trần Thiên Minh. Dù sao hắn cũng muốn Trần Thiên Minh hỗ trợ. Giống như tối ngày hôm qua, Trần Thiên Minh hỗ trợ là có thể đem tiểu thư cứu ra. Mà hiện tại võ công Trần Thiên Minh vô cùng lợi hại có sự hổ trợ của hắn nhất định có thể đánh bại Tỉnh Điền Đại Lang.

"Không nghĩ tới tiểu thư các ngươi muốn tìm Tỉnh Điền Đại Lang gây phiền toái" Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói.

"Trần tiên sinh, ngươi có điều không biết rồi. Cho dù chúng ta không tìm Tỉnh Điền Đại Lang thì chúng cũng tìm chúng ta. Hiện tại bọn họ đang điều binh khiển tướng muốn đối phó chúng ta. Bây giờ hai bên da mặt xé rách rồi, mọi người chính là muốn tiến hành một cuộc chiến ngươi chết ta sống." Điền Cát bất đắc dĩ nói."Mặc khác tình báo của chúng ta cũng hỏi thăm được người hại lão gia chúng ta chính là Tỉnh Điền Đại Lang và một người tên là Khiếu Tùng Tỉnh là thuộc hạ của hắn. Thiếu chủ Tá Đằng Mộc cũng bị bọn họ hạ độc. Hiện Tá Đằng Dương phải nghe theo lời của Tỉnh Điền Đại Lang."

"Nguyên lai là như vậy. Xem ra Lương Tử không giết Tỉnh Điền Đại Lang không được." Trần Thiên Minh gật đầu nói "Vậy tại sao Lương Tử không tìm ta hỗ trợ đối phó Tỉnh Điền Đại Lang?"

Điền Cát nói "Tiểu thư nghe nói ngươi phải đi về. Nàng không muốn ngươi tham gia mà nàng cũng sợ ngươi gặp phải bất trắc gì. Tỉnh Điền gia tộc cao thủ đông đảo như mây. Lần trước chúng ta đánh bọn họ trở tay không kịp nên mới thành công thôi."

"Nha đầu này thật tốt. Ta đi tìm tiểu thư các ngươi trước. Giúp các ngươi đối phó Tỉnh Điền Đại Lang rồi về. Dù sao ta cũng nhìn Tỉnh Điền Đại Lang không vừa mắt" Trần Thiên Minh cao hứng nói. Hắn đang nhớ lại lúc trước dẫn dắt Liễu Sanh gia tộc giết người Tỉnh Điền gia tộc. Chuyện này thật thoải mái a!

"Trần tiên sinh, ngươi đừng nói tiểu thư biết là ta nói cho ngươi." Điền Cát lo lắng nói."Bằng không tiểu thư sẽ mắng chết ta."

"Không đâu, ta chỉ nói ngươi bị ta buộc phải nói ra." Trần Thiên Minh cố ý nói."Đi thôi, dẫn ta đi gặp tiểu thư của các ngươi."

Nói xong liền đứng lên kéo đầu của Điền Cát. Điền Cát không thể làm gì khác hơn là mang theo Trần Thiên Minh tới chỗ Liễu Sanh Lương Tử."Trần tiên sinh, gian phòng đó là của tiểu thư. Ngươi nhớ đừng bảo là ta cho ngươi biết. Dù sao chúng ta nơi này có nhiều người như vậy. Ngươi tùy tiện nói là một Ninja nói cho ngươi biết là tốt rồi." Điền Cát vẫn có chút lo lắng sợ Trần Thiên Minh bán đứng mình.

Trần Thiên Minh không thèm để ý tới Điền Cát. Hắn đi sát đến bên cửa liền nghe được có người ở khóc bên trong.

"Tiểu thư ngươi đừng khóc, loại nam nhân này không đáng giá được ngươi thích." Đó là Trinh Tử thanh cánh

"Trinh Tử, ta chỉ là buồn một chút thôi. Không có chuyện gì đâu." Liễu Sanh Lương Tử nức nở nói.

Trần Thiên Minh ngây người không nghĩ tới người luôn luôn kiên cường như Liễu Sanh Lương Tử hiện tại cũng có mặt mềm yếu, Nghe Trinh Tử nói nàng hình như là vì mình mà khóc.

Trinh Tử ở bên trong nói "Tiểu thư, Trần Thiên Minh người đó ta nhìn thấy rất loè loẹt. Vừa nhìn cũng không phải là thứ tốt gì. Tiểu thư không nên thương tâm. Hắn sợ chết nên không dám lưu lại đâu. Ta thấy lấy lực lượng của chúng ta cũng có thể giết chết Tỉnh Điền Đại Lang. Nếu không được thì cùng lắm là liều..." Trinh Tử không nói nữa.

Cái gì? Ta mà loè loẹt? Trời ạ, ta lúc nào trở thành loè loẹt rồi? Trần Thiên Minh sờ sờ mặt của mình, cũng không có chút phấn son nào, mà mình lúc nào lại sợ chết nữa?

"Trinh Tử này, không trách hắn được, ta chưa nói cho hắn biết rằng ta muốn đối phó với Tỉnh Điền Đại Lang. Nếu hắn biết chắc sẽ lưu lại. Lần này ta gặp nạn mà hắn có thể từ địa phương xa như vậy chạy tới giúp ta."Liễu Sanh Lương Tử nói.

"Mặc dù tiểu thư có chút đạo lý nhưng ta cảm thấy được Trần Thiên Minh không phải là thứ tốt" Trinh Tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Trần Thiên Minh rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa. Nếu như mình còn nghe tiếp thì Trinh Tử chắc sẽ nguyền rủa cả mình luôn. Trách không được, trong khoảng thời gian này, vận khí của mình không quá tốt nguyên lai là do Trinh Tử chửi mình. Mình cũng không có làm ra chuyện thương thiên hại lý gì với nàng, chỉ là không cẩn thận đụng trúng phía dưới…..nàng vài cái mà thôi. Sao lại bị chửi như vậy?

"Trinh Tử. Ta là người không tốt thì ngươi là thứ đồ tốt chắc." Trần Thiên Minh đẩy cửa ra đi vào.

"Sao ngươi lại tới đây?" Liễu Sanh Lương Tử thấy Trần Thiên Minh đột nhiên xuất hiện. Nàng vội lau nước mắt của mình, lạnh lùng nói.

"Trần Thiên Minh, ngươi có phải hay không muốn chết. Ngươi dám mắng ta sao?" Trinh Tử vừa thấy Trần Thiên Minh xuất hiện lập tức lửa giận bốc lên.

Trần Thiên Minh không để ý Trinh Tử. Hắn đi tới trước mặt Liễu Sanh Lương Tử nói "Tại sao em muốn đối phó Tỉnh Điền Đại Lang mà không nói cho anh biết một tiếng?"

"Tại sao phải nói cho ngươi biết? Ngươi là người tham sống sợ chết." Trinh Tử lạnh lùng nói. Không biết lúc nào trên tay của nàng xuất hiện một thanh đao. Mới vừa rồi trên tay của nàng cũng không có a. Trần Thiên Minh không khỏi có chút phòng bị. Trinh Tử này không đi đùa bỡn đao thật có điểm đáng tiếc.

"Trinh Tử, ta không hoàn thủ cũng không có nghĩa là ta sợ. Ta chẳng qua là muốn gặp Lương Tử. Nên không so đo với ngươi mà thôi." Trần Thiên Minh nói.

Trinh Tử nói "Trần Thiên Minh, có tin là ta giết ngươi hay không?"

"Trời ạ, ngươi nói như thế nữa thì ta thật muốn điên." Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ nói. Nữ nhân này có phải hay không muốn giết người. Động một chút là muốn giết người.

"Trinh Tử ngươi đi ra ngoài trước. Ta có chuyện muốn nói cùng Trần tiên sinh một chút." Liễu Sanh Lương Tử hướng Trinh Tử phất phất tay nói.

"Tiểu thư phải cẩn thận hắn. Hắn là một sắc lang." Trinh Tử nói.

"Ta là sắc lang? Ta có sắc ngươi không? Sắc ở đâu?" Trần Thiên Minh vẻ mặt tức giận nói. Phải cho Trinh Tử này biết tay mới được. Được đằng chân lân đằng đầu những lời này thật sự là không có nói sai.

Trinh Tử đi ra ngoài nhìn chằm chằm Trần Thiên Minh nói " Trần Thiên Minh, ngươi cẩn thận một chút." Nói xong nàng đi khỏi cửa.

Liễu Sanh Lương Tử nói "Trần tiên sinh, thật xin lỗi mặc dù Trinh Tử là thủ hạ của ta. Nhưng ta xem nàng như muội muội. Cho nên cô ấy có khi tùy hứng một chút. Xin ngươi đừng lấy làm phiền lòng."

Trần Thiên Minh cười nói "Không sao đâu, muội muội của em cũng là muội muội của anh. Anh sẽ không trách móc gì đâu." Trần Thiên Minh nghe được Liễu Sanh Lương Tử có ý tứ với mình. Một người lão luyện như hắn sao lại không biết.

"Trần tiên sinh, xin anh có ý tứ môt chút. Chúng ta không có quan hệ gì. Buổi chiều anh hãy rời đi đi!" Liễu Sanh Lương Tử nghiêm mặt giống như vừa rồi người ở bên trong khóc không phải là nàng. Nếu như không phải là Trần Thiên Minh tự mình nghe được. Hắn bây giờ còn cho là Liễu Sanh Lương Tử không thích mình.

"Lương Tử, nếu em nói như vậy, anh nghĩ mỗi ngày đều phải gặp được em a." Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi lại gần Liễu Sanh Lương Tử hai tay vây quanh người Liễu Sanh Lương Tử. Một cổ mùi thơm ngát hướng tới mũi của hắn.

"Trần Thiên Minh, ngươi buông ra, tên lưu manh này." Liễu Sanh Lương Tử thấy Trần Thiên Minh ôm mình. Nàng cảm giác mặt của mình nóng lên.

Trần Thiên Minh cười nói "Anh chỉ ôm nữ nhân của anh. Nữ nhân khác muốn anh lưu manh cũng không được đó. Lương Tử, em không nhớ anh sao?"

"Ai thèm nhớ tới ngươi?" Liễu Sanh Lương Tử chột dạ nói. Ngày đó ở trong phòng thẩm vấn, chuyện tình phát sinh làm cho nàng đời này cũng không quên được. Lúc đầu mình bị Trần Thiên Minh cường bạo nhưng từ từ mình lại thích cái động tác kia của Trần Thiên Minh. Không được…..hắn là cừu nhân của mình. Bây giờ Liễu Sanh Lương Tử biết mình đã thích nam nhân cường hãn này.

"Anh biết em hận anh nhưng khi đó anh bị một người xinh đẹp như em mắng như vậy thì anh cũng rất hối hận! Cho nên ngày ngày anh đều nghĩ tới em muốn tìm em để chuộc tội. Nhưng nghĩ tới em sẽ không tha thứ cho anh. Nên anh cũng không dám gặp. Hoàn hảo thời điểm em gặp nạn Điền Cát biết tới tìm anh. Anh mới không để ý nguy hiểm tánh mạng dẫn người tới cứu em a!" Trần Thiên Minh ôm Liễu Sanh Lương Tử cảm thấy vô cùng thoải mái. Thân thể của nàng mềm mại tựa như nước vậy. Mềm mại quá!

"Trần Thiên Minh ngươi không nên hoa ngôn xảo ngữ để dụ dỗ ta. Ta biết ngươi thích là thích thân thể của ta. Sau này ngươi cũng không còn thích một nữ nhân như ta nữa. Thà rằng hiện tại ta giết ngươi cho rồi." Liễu Sanh Lương Tử vừa nói vừa vẫy tay lấy tiểu đao giống như muốn giết Trần Thiên Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK