Đầu tiên là một ít đệ từ bình thường của Huyền Môn thi đấu, sau đó đến trận của Trương Ngạn Thanh, đối tủ của hắn là một đệ từ của Huyền Môn, gọi là Thành Mộc. Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ tự tin đắc ý của tiểu từ Trương Ngạn Thanh, trong lòng âm thầm mắng: “Nếu không phải tối hôm qua ta truyền giúp chú ít chân khí, cú có được như vậy không?”
Thì ra là tối qua Trần Thiên Minh sợ đám Lâm Quốc cách biệt quá xa so với đám đệ từ Huyền Môn, vì thế, mới dùng đến kiến thức về việc đưa chân khí qua kinh mạch, để giúp bọn họ một chút chân khí, dù sao hiện tại võ công của hắn cũng đã đến thiên địa hợp nhất, chân khí trong cơ thể hầu như không cạn kiệt, hơn nữa dùng xong có thể hấp thu lại thiên địa khí.
Chỉ là đám Lâm Quốc khi nghe Trần Thiên Minh lại đả thông kinh mạch, bọn họ sợ hãi chạy hết, đặc biệt là tiểu từ Trương Ngạn Thanh còn chạy trước. Vì thế, Trần Thiên Minh đành “giết một dọa trăm”, phi đến trước mặt Trương Ngạn Thanh, sau đó nhẹ nhàng điểm huyệt của hắn, đem hắn chế trụ luôn.
“Các chú ai dám chạy, kết cục chính là như vậy,” Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào Trương Ngạn Thanh đang đừng im ờ bên cạnh, rồi nói với Tiểu Tô và Lâm Quốc.
“Lão đại, chúng em không dám chạy, là Trương Ngạn Thanh chạy trước, nếu không, anh trước tiên giúp Trương Ngạn Thanh truyền chút chân khí xem.” Lâm Quốc thấy võ công lão đại càng lúc càng lợi hại, biết là có chạy cũng không thoát, không bằng cứ để Trương Ngạn Thanh làm thì nghiệm, nếu không sao, bọn họ sẽ làm, còn không thì nghĩ biện pháp khác chạy trốn.
“Được, anh đang có ý này, vốn lấy A Quốc để lam đầu, nhung thấy Trương Ngạn Thanh chạy còn nhanh hơn thỏ, vì thế lấy hắn làm đầu đi. Ha ha.” Trần Thiên Minh nói với mọi người.
Lâm Quốc vừa nghe xong, toát hết mồ hôi, “May là mình không chạy nhanh hơn Trương Ngạn Thanh, nếu không mình đã bị chém đầu tiên rồi.” Lâm Quốc vừa nói vừa lâu mồ hôi lạnh trên trán.
Vẻ mặt Trần Thiên Minh đột nhiên ngưng trọng, Trương Ngạn Thanh nhìn thấy, chỉ thấy hắn vận khí lên tay, sau đó liên tục đánh lên người Trương Ngạn Thanh, sau đó thì dừng lại ờ mệnh môn ờ sau lưng Trương Ngạn Thanh, chậm rãi truyền chân khí thâm hậu của mình vào.
Sau một lúc, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng rời tay, sau đó điểm một chút lên người Trương Ngạn Thanh, khiến Trương Ngạn Thanh có thể cừ động được.
“Ngạn Thanh, chú có cảm thấy thân thể có gì không ồn không? Hay là có đau ờ đâu không?” Lâm Quốc quan tâm hỏi Trương Ngạn Thanh. Hắn sao lại không quan tâm chứ? Bởi vì người tiếp theo chính là hắn mà, thế nên hắn phải làm rõ, xem mình phải chịu bao nhiêu đau khổ.
“Quốc ca, emhiện tại thấy cơ thể rất tốt, cả người tràn đầy lực lượng, nhất định là chân khí lão đại đưa vào có tác dụng.” Trương Ngạn Thanh hưng phấn nói với Lâm Quốc. Vừa rồi hắn còn tưởng lần này xong rồi, phải chịu đau khổ đây, mà ngày mai thi đấu sẽ không tốt, ai ngờ Trần Thiên Minh giúp hắn điểm điểm vào kinh mạch mấy cái, cơ thể liền đặc biệt thỏai mái.
Càng thích hơn chính là chân khí do Trần Thiên Minh đưa vào, vốn chân khí của hắn rất nhỏ, nay được Trần Thiên Minh đưa vào thì trờ nên mạnh hơn nhiều, công lực của hắn hiện giờ, tối thiểu cũng mạnh hơn gấp đôi lúc trước, điều này sao không khiến hắn cao hứng chứ?
“Đừng nói nhiều vô nghĩ, chú mau luyện Hỗn Nguyên Công của chú đi, đem chân khí ta vừa truyền chuyển thành của mình sừ dụng.” Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn Trương Ngạn Thanh. Nếu hiện giờ Trương Ngạn Thanh mà còn không vận công, vậy thì chân khí hắn truyền vào lãng phí rồi.
“Cám ơn lão đại, em vận công ngay đây.” Trương Ngạn Thanh vội vàng lên giường của mình, bắt đầu luyện Hỗn Nguyên Công.
“Lão đại, đến lượt em, anh cũng truyền cho em chút chân khí đi!” Tiểu Tô mắt thấy Trương Ngạn Thanh vô sự, lai còn cạo hứng như vậy, hắn biết lần này Trần Thiên Minh chắc chắn cho bọn hắn thứ tốt, vì thế, hắn vội vàng chạy lên trước, dũng cảm nói với Trân Thiên Minh.
“Tiểu Tô, sao chú lại như vậy, không biết lớn nhỏ gì cả, lão đại không phải nói là đến anh sao? Chú làm sao mà lại muốn tranh chứ?” Lâm Quốc cũng biết lần này Trần Thiên Minh truyền chân khí cho Trương Ngạn Thanh là thật, hắn hưng phấn chờ Trần Thiên Minh truyền chân khí cho mình, thế nhưng Tiểu Tô lại nhảu ra, muốn tranh với hắn, hỏi sao không tức chứ?
“Quốc ca, em là vì tốt cho anh mà, anh mới rồi không phải sợ lắm sao, anh đã sợ lão đại đả thông kinh mạch, vậy giờ để em lên đi.” Tiểu Tô làm ra vẻ chính nghĩa nói.
“Các chú không cần tranh, để A Quốc lên trước, đằng nào cũng chỉ là một chút công phu, không cần tranh nhau.” Trần Thiên Minh vẫy tay với Tiểu Tô, sau đó đi đến bên người Lâm Quốc, giúp hắn đả thông kinh mạch, sau đó truyền chân khí. Một lát sau, sau khí Trần Thiên Minh truyền cho chân khí, Lâm Quốc cũng đi luyện công như Trương Ngạn Thanh.
Tiếp theo, Trần Thiên Minh giúp Tiểu Tô, mà sau khi giúp truyền chân khí cho Tiểu Tô, Trần Thiên Minh cảm thấy toàn thân có chút mệt mỏi, liên tục truyền chân khí cho ba người, không mệt mới là lạ. Vì thế, hắn cũng giống như đám Lâm Quốc, ngồi khoanh chân luyện công, khôi phục công lực của mình.
Từ sau khi thiên địa hợp nhất, Trần Thiên Minh cảm thấy mình luyện công thoải mái hơn nhiều, một lần luyện, là bốn đạo chân khí cùng vận chuyển trong cơ thể hắn, đặc biệt là hiện giờ, chân khí trong cơ thể hắn không còn nhiều lắm, thiên địa khí liền lập tức giúp hắn bồ sung, khiến hắn nhanh chóng khôi phục lại công lực. Trần Thiên Minh nhẹ nhàng mở mắt, công lực hiện tại đã được khôi phục, tuy nhiên địa khí ờ nơi này không mãnh liệt như trong huyền quan, nhưng cũng đù cho hắn hấp thu. Hiện tại hắn mới hiểu được vì sao nhiều người thích luyện công ờ huyền quan như vậy, đại khái là do thiên địa khí ờ đó mạnh mẽ hơn nhiều, khiến người ta dễ dàng hấp thu.
Nếu không phải nơi này thiên địa khí mạnh mẽ như vậy, phỏng chừng hắn cũng không nhanh chóng luyện đến thiên địa hợp nhất như vậy. Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.
“Lão đại, anh tỉnh rồi, hiện tại anh thế nào?” Lâm Quốc quan tâm thăm hỏi Trần Thiên Minh.
“Không có việc gì, vừa rồi hơi mệt, hiện giờ thì không sao rồi.” Trần Thiên Minh lắc đầu, cười nói.
“Không có việc gì thì tốt, em còn tưởng anh vì bọn em mà tồn thất nhiều công lực chứ?” Lâm Quốc vừa nghe Trần Thiên Minh nói vô sự, hắn yên lòng hơn nhiều.
“Anh tồn thất rất nhiều công lực cho mấy chu, các chú có thấy công lực hiện tại tăng nhiều không?” Trần Thiên Minh nói với đám Lâm Quốc.
Trương Ngạn Thanh gật đầu, nói: “Đúng vậy, em hiện tại thấy công lực như đề cao gấp đôi, phỏng chừng, em ngày mai tỷ thí chắc cũng dọa người lắm.” Nói xong, hắn cao hứng tự xoa đầu.
“Đó là đương nhiên, anh truyền chân khí cho các chú, tương đương với chân khí các chú luyện 10 năm, hiện tại các chú cũng đã xem là cao thù rồi. Nhưng mà các chú vẫn kém lý quân, Bàng Chí Dũng, Ngả Tiểu Ny, nhưng mà cũng kém không xa, về sau rảnh rỗi thì nhớ luyện công, vượt qua bọn họ.” Trần Thiên Minh thấy khởi điểm của đám Lâm Quốc cũng chậm như mình, nhưng mà hắn vì kỳ ngộ nhiều nên có cảnh giới như hiện giờ, còn đám Lâm Quốc lại không có, cho nên hắn mới truyền cho mỗi người 10 năm công lực, khiến chệnh lệch của họ giảm dần. Hơn nữa, hơn nữa bọn họ là thù hạ của mình, sau này cũng giúp mình kinh doanh mà.
“Trời ơi, hiện giờ bọn em đã có thêm 10 năm công lực sao?” Tiểu Tô hưng phấn kêu lớn, hắn hiện tại cảm thấy công lực mình mạnh hơn nhiều.
“Lão đại, hay là anh cho bọn em thêm 10 năm công lực nữa, khiến bọn em mạnh hẳn lên đi.” Trương Ngạn Thanh ngại ngùng nói với Trần Thiên Minh. Ai không muốn mình càng lúc càng mạnh hớn chứ, mà nói lại, mình càng mạnh, lại càng có thể giúp lão đại chứ!
“Ngạn Thanh, không phải là anh tiếc, mà là với công lực hiện tại của các chú, nhiều nhất chỉ có thể nhận được như vậy. Giống như anh cho chú ăn cơm của cả một tháng, chú khẳng định là không ăn được, có khi còn hỏng người đó. Chân khí cũng như vậy, anh cho chú nhiều, mà chú không thể sừ dụng, ngược lại là hại chú đó. Hiểu chưa?” Trần Thiên Minh trịnh trọng nói.
Trương Ngạn Thanh cái hiểu cái không, nói: “Em hình như có hiểu một chút.”
Trần Thiên Minh cười cười, tiếp tục nói: “Cho nên, chân khí của chính mình, tốt nhất là do tự mình luyện ra, giống như khi ta đi đường vậy, người khác chỉ có thể chỉ cho chú cách chạy ra sao, cũng không ai giúp chú chạy cả. Chân chính đi đường, vẫn là chú. Bởi vậy, các chú có thời gian thì phải chăm chỉ luyện công, chúng ta còn lại một tuần cuối nữa là hạ sơn, đến lúc đó, chúng ta bận rất nhiều việc, thời gian luyện công càng lúc càng ít.”
“Chúng em biết, lão đại.” Cả đám Lâm Quốc vội gật đàu.
“Tốt lắm, các chú ngẫm lại võ công cùa mình, chuẩn bị cho luận võ ngày mai.” Trần Thiên Minh nói.
Trương Ngạn Thanh cũng Thành Mộc bắt đầu động thù. Thành Mộc học võ tại Huyền Môn đã lâu, võ công cũng thâm hậu, quyền cước đánh ra rất mạnh mẽ, nếu không phải tối qua Trần Thiên Minh truyền chân khí cho Trương Ngạn Thanh, hiện giờ hắn không phải là đối thủ cùa Thành Mộc. Nhưng hiện giờ, Trương Ngạn Thanh đã đánh ngang tay với Thành Mộc, hơn nữa còn có vẻ mạnh hơn Thành Mộc một chút nữa.
“Dừng, cuộc luận vồ này, Trương Ngạn Thanh thắng.” Trọng tài đã lêntiếng, phân định thắng bại. Bởi vì trong khi giao đấu một quyền cuối cùng, Trương Ngạn Thanh đã đánh Thành Mộc lùi lại hai bước, còn hắn chỉ lúi 1 bước.
Tiếp theo là đến Lâm Quốc và Tiểu Tô dần dần lên đài, bọn họ cũng không khiến Trần Thiên Minh thất vọng, đều chiến thắng đối thù, nhưng tất cả đều làm đệ từ Huyền Môn không vừa mắt. Bởi vì võ công của đám Lâm Quốc bình thường không mạnh như vậy, thời diêm luận võ hôm nay, giống như biến thành người khác vậy, tất cả đều thắng. Dựa vào phỏng đoán của họ, căn bản là Trương Ngạn Thanh không thể thắng được Thành Mộc.
Lúc này, Trí Hải giống như là cười cười đầy thâm ý với Trần Thiên Minh ờ bên cạnh.
Trần Thiên Minh cũng phát hiện ra anh mắt của Trí Hải, hắn vội vàng quay đầu, làm như không thấy. Nhất định là Trí Hải phát hiện hắn giờ trò với đám Lâm Quốc, nếu không thì họ cũng không lập tức tiến bộ như vậy. Chẳng qua, cái này cũng khó trách, ai kêu đám Lâm Quốc là huynh đệ mình, không giúp huynh đệ, còn giúp ai? Lại không có mỹ nữ cho hắn giúp, nếu Tiểu Ny tối qua cùng hắn song tu luyện hương ba công, vậy nhất định có thể đề thằng côn lực hơn vài lần so với đám Lâm Quốc. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Trí Thâm ở bên cạch Trí Hải lại nhíu mày, hắn thấy Trí Hải cười ẩn ý với trần thiên mình, tựa hồ như đang ám chỉ gì đó.