Không bao lâu, Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ tay đeo túi xách, từ công ty của Thái Đông Phong đi ra. Mặc dù Trần Thiên Minh không biết công ty này của Thái Đông Phong là thật, hay chỉ là vỏ bọc, nhưng hắn thấy người bên trong đi làm không nhiều lắm, xem ra công ty mậu dịch này có vấn đề.
"Tiểu Trữ," Trần Thiên Minh vội chạy đến trước mặt nàng, nhỏ giọng gọi.
Hắn biết Tiểu Trữ có ấn tượng không tốt về mình, vì thế, hắn vẫn cẩn thận một chút.
"Là anh? Trần Thiên Minh, anh làm gì ở đây?" Tiểu Trữ thấy người ngăn đường mình là Trần Thiên Minh, nàng chán ghét nói.
"Anh có chuyện tìm em, không biết giờ em rảnh không?"
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ vẫn xinh đẹp như trước, trong lòng không khỏi cao hứng hẳn.
"Tôi không rỗi, anh có chuyện gì thì nói nhanh đi."
Tiểu Trữ thấy dáng vẻ cười cười của Trần Thiên Minh, nàng không biết sao đặc biệt hận hắn, nàng chỉ muốn Trần Thiên Minh biến mất ngay trước mặt nàng hiện giờ thôi.
"Em hiện giờ làm việc ở công ty của Thái Đông Phong sao?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Trữ.
"Tôi bây giờ ở công ty của học huynh để thực tập,"
Tiểu Trữ hiện đang rất bực bội, không phải là đến cả chuyện này mà Trần thiên Minh cũng muốn xen vào chứ? Nếukhông, hắn làm sao biết được mình làm ở công ty của Thái Đông Phong đây? Hoặc là hắn cho người theo dõi mình. Nghĩ đến đó, Tiểu Trữ càng thêm tức giận hơn.
"Ồ, nguyên lai là thực tập," Trần Thiên Minh nghe xong cũng hơi gật đầu.
"Trần Thiên Minh, không có chuyện gì thì tôi đi đây."
Tiểu Trữ nhìn Trần Thiên Minh, tức giận nói. Xem rang vẻ của hắn, chắc là cũng không có chuyện gì, mà chỉ muốn quấn lấy mình mà thôi.
"Em đừng đi, kỳ thật thì Thái Đông Phong không phải là người tốt, em phải cẩn thận một chút."
Trần Thiên Minh nhìn bốn phía một chút, nhỏ giọng nói với Tiểu Trữ.
"Thái học huynh có phải người tốt không tôi không biết, nhưng anh thì chắc chắn không phải người tốt."
Tiểu Trữ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, oán hận nói.
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Tiểu Trữ nói mình như vậy, hắn không khỏi
tức giận nói:
"Tiểu Trữ, em làm sao có thể nói anh như vậy? Tốt xấu gì anh cũng là một thầy giáo, là một người chính trực!"
"Anh là người tốt? Haha, thật là chuyện cười quốc tế, anh nói, anh là đối tốt với tôi? Có phải là muốn tôi đền đáp không?"
Tiểu Trữ nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.
"Cái này…"
Trần Thiên Minh không biết phải trả lời Tiểu Trữ thế nào, hắn không ngĩ đến Tiểu Trữ lại hỏi hắn như vậy, kỳ thật thì hắn cũng muốn có được Tiểu Trữ, đây không phải là giả, nhưng mà hắn có thể nói ra sao?
"Làm sao vậy? Không thể trả lời sao?"
Tiểu Trữ cười lạnh với Trần Thiên Minh. Nam nhân như vậy nàng biết, chắc chắn không thật tâm với nàng, hơn nữa sau khi có được nàng sẽ không để ý đến nàng nữa.
"Anh thích em, anh cũng không muốn lừa em." Trần Thiên Minh nói với Tiểu Trữ.
"Vấn đề là tôi không thích anh, tôi không muốn thấy anh, anh biết tôi chán ghét anh thế nào không? Trần Thiên Minh, nếu anh là nam nhân, có liêm sỉ, vậy thì đừng có quấn lấy tôi nữa, như vậy chỉ càng làm tôi thêm chán ghét anh thôi." Tiểu Trữ tức giận nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Anh hiện giờ không có ý đó, anh chỉ muốn nói cho em, Thái Đông Phong không phải người tốt, hắn làm đều là những chuyện thương thiên hại lý, anh sợ hắn sẽ hại em."
Trần Thiên Minh mặc dù bị Tiểu Trữ mắng như vậy, nhưng mà hắn lại không muốn Tiểu Trữ gặp chuyện không may, dù sao, Tiểu Trữ cũng là cô gái mà hắn rất thích.
Nếu là người khác, cho dù nàng có thích, hắn cũng không có cảm giác này, nhưng mà đằng này lại là Thái Đông Phong, Thái Đông Phong đến cả chính bạn gái mình còn có thể giết chết, vậy hắn càng có thể làm ra những chuyện ghê tởm hơn.
Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh càng thêm lo cho Tiểu Trữ.
"Hắn có phải người tốt hay không, anh không cần xen vào. Hơn nữa, hắn
là người xấu thì sao, hắn muốn hại tôi, tôi thích bị hắn hại đó, anh quản được sao? Trần Thiên Minh, anh mau cút xa tôi ra, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, anh càng lúc càng khiến tôi chán ghét đó."
Tiểu Trữ càng nhìn càng thấy Trần Thiên Minh đáng ghét, vì thế, nàng không thèm để ý mà đả kích Trần Thiên Minh, nàng hiện giờ chỉ muốn Trần thiên Minh mau rời xa nàng một chút, đừng để nàng nhìn thấy hắn.
Về phần tại sao nàng ghét Trần Thiên Minh như vậy, nàng cũng không biết, từ sau lần đầu tiên nàng gặp Trần Thiên Minh đã coi hắn là người xấu, nàng đã vô cùng chán ghét hắn, sau đó Trần Thiên Minh lại xuất hiện ở quán cơm nhà nàng, hơn nữa còn như là hợp mưu với Trường Mao, cũng lại khiến nàng thêm chán ghét. Dù sao, Trần Thiên Minh càng thân cận nàng, càng lấy lòng, nàng lại càng ghét Trần Thiên Minh hơn.
Trần Thiên Minh nghe xong lời Tiểu Trữ nói, hắn cũng không nói gì nữa. Đúng vậy, chính mình cũng không là gì với Tiểu Trữ, nàng thích Thái Đông Phong, thích bị Thái Đông Phong hại, vậy thì nàng còn quan tâm gì chứ? Tiểu Trữ thích bị Thái Đông Phong hại, mà hắn lại còn đến đây để bị sỉ nhục,
ôi, Trần Thiên Minh, ngươi có còn chút tự tôn nào không?
Trong lòng hắn tự nói.
Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh dứt khoát ngẩng đầu lên, nói với Tiểu Trữ:
"Ngại quá, Tiểu Trữ, tôi trước kia làm sai rồi, tôi thề trước mặt cô, Trần Thiên Minh tôi sau này không bao giờ quấn lấy cô nữa, cô muốn cho ai hại thì kệ cô, tôi không bao giờ thèm quản nữa."
Trần Thiên Minh nói xong, hắn kiên định xoay người đi. Bây giờ, hắn đã hạ quyết tâm, hắn là một nam nhân có tự tôn, sau này tuyệt đối không xen vào chuyện của Tiểu Trữ nữa, còn hắn tự mình đối phó với Thái Đông Phong là được. Còn Tiểu Trữ nàng muốn ra sao thì kệ?
Tiểu Trữ thấy vẻ mặt cũng biểu lộ của Trần Thiên Minh như vậy, nàng không khỏi đừng ngốc ở đó. Nàng thật sự không ngờ Trần Thiên Minh lại nói vậy với nàng, nàng còn tưởng rằng Trần Thiên Minh mặt dày quấn lấy nàng chứ, nhưng mà Trần Thiên Minh lại nói với nàng, hắn thề sau này không bao giờ thèm quấn lấy nàng nữa. Điều này khiến nàng vừa giật mình lại vừa khó hiểu.
Trần Thiên Minh thất thần đi trên đường, lời Tiểu Trữ nói vừa rồi đã đả kích hắn rất nặng nề, Tiểu Trữ không ngờ lại mắng hắn không phải là nam nhân, không có liêm sỉ, xem ra, hắn thật sự làm sai rồi. Nghĩ vậy, trong lòng Trần Thiên Minh thấy rất thương tâm, bởi vì hắn rất thích, cũng rất coi trọng Tiểu Trữ, cho nên hắn mới như vậy. Nhưng khi hắn nghe thấy Tiểu Trữ nói như vậy, trái tim hắn bắt đầu nhói đau.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh phía trước có một quán bar tên là "Dạ Độc Túy", hai tròng mắt hắn sáng ngời. Tự nhìn lại đồng hồ, hiện tại đã là 7 giờ, không bằng vào ngồi một chút, ăn cái gì đó, uống chút rượu.
Trong lòng hắn âm thầm nghĩ vậy. Hiện giờ, trong lòng hắn chỉ muốn uống
rượu, để mà say một hồi, mà quán bar "Dạ Độc Túy" này lại vừa hợp với
hắn.
Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh thong thả đi về phía quán bar, rồi đi vào. Chỉ thấy bên trong cũng không quá lớn, cũng không tính là nhỏ, bày biện rất tinh sảo, khiến người khác muốn ngồi lại uống rượu.
"Tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho anh?"
Một tiểu thư bán hàng nhẹ nhàng đi đến bên người Trần Thiên Minh, mỉm cười nói với hắn.
"Giúp tôi tìm một chỗ ngồi, tôi muốn uống rượu, ăn cái gì đó."
Mặc dù tâm tình Trần Thiên Minh không tốt, nhưng nhìn thấy vị tiểu thư bán
hàng xinh đẹp này hắn không thể giận dữ được, không thì đúng là thiếu lễ phép. Vì thế, hắn cười mỉm nói với cô ta.
"Mấy người? Thưa tiên sinh." Cô phục vụ lại quay qua hỏi Trần Thiên Minh.
"Một người," Trần Thiên Minh nói.
"Vậy mời tiên sinh đi theo tôi."
Cô phục vụ cúi người, sau đó dẫn Trần Thiên Minh bến một chiếc bàn đơn ở trong góc, bản này đại khái có thể ngồi được 2, 3 người, rất thích hợp với người độc thân như Trần Thiên Minh, muốn đơn độc uống rượu ở nơi thanh tĩnh.
"Các cô ở đây có gì ăn?"
Trần Thiên Minh rất hài lòng với vị trí này, sau khi ngồi xuống, hắn liền hỏi cô bán hàng. Hiện giờ nhạc trong quán bar đang rất nhu hòa, không giống như một số quán bar mở nhạc bốc, khiến người ta đau đầu nhức tai, mà âm nhạc hiện giờ rất phù hợp với tâm tình Trần Thiên Minh hiện giờ, có chút ưu thương, có chút muốn độc ẩm.
"Anh chờ một chút, tôi đi cầm Menu đến,"
Cô phục vụ nói xong thì rời đi, chỉ lát sau đã quay lại, trên tay cầm theo một quyển Menu.
Trần Thiên Minh cầm lấy Menu nhìn một hồi, sau khi gọi một chút thức ăn
để cho vào bụng, hắn liền gội một chai vang. Một mình uống rượu, thôi thì uống vang đi.
Chỉ lát sau, đồ ăn đã được mang lên, Trần Thiên Minh vừa ăn vừa uống rượu. Rượu vang phải uống thong thả mới có thể nhận ra vị, vì thế, sau khi uống chút rượu, Trần Thiên Minh cảm thấy tốt hơn chút, hắn vừa chậm rãi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, vừa uống rượu.
Mặc dù hiện giờ vẫn chưa phải là khuya, nhưng người ở đây cũng không ít, do đó có thể thấy, sinh ý nơi này không tệ. Những người đó có đám 5, 3 người, có đám thì hai người đi riêng, tất cả đều một mặt thì tán dóc, một mặt lại uống rượu. Mặc dù trong quán bày biện cũng không xa hoa, nhưng lại vô cùng tao nhã, qua đó có thể thấy ông chủ của nơi này rất am hiểu nghệ thuật.
"Tiểu thư, lão bản của các người đâu? Gọi lão bản lại đây!"
Lúc này, có một đám 4, 5 người đột nhiên đừng lên, còn lớn tiếng nói.
"Tiên sinh, chào các ông, lão bản của chúng tôi có việc ra ngoài, còn chưa về."
Cô phục vụ ở bên cạnh nói với mấy nam nhân kia.
"Cái gì? Lão bản của các ngươi có phải là xem thường mấy huynh đệ chúng
ta không, mỗi lần chúng ta đến đều nói là bận bịu, cũng không chịu đến uống rượu cùng chúng ta,"
Một nam nhân nghiêng ngửa đừng dậy, cầm bình rượu lớn tiếng nói với cô phục vụ.
"Không phải vậy, không phải đâu, tiên sinh." Cô bán hàng vội vàng xua xua tay, nói.
Đối mặt với tình huống như hiện giờ, một cô gái tất nhiên là sợ hãi rồi.
"Nhanh gọi lão bản của các người đến đây, nếu không, hôm nay huynh đệ chúng ta không đi. Mẹ kiếp, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt
à"
Nam nhân vừa rồi đưa chai rượu lên miệng tu mạnh một hơi, sau đó ném chai xuống đất. "Choang" một tiếng, bình rượu vỡ tan, thủy tinh bắn ra bốn phía.
"Là ai tìm tôi hả?" Một thanh âm từ bên ngoài cửa truyền vào.
Trần Thiên Minh kỳ quái ngẩng đầu lên, hắn muốn xem xem lão bản của
quán bar này rút cục là ai mà mấy nam nhân kia muốn uống rượu cùng.
Nhưng vừa nhìn thì hắn ngốc luôn, trợn trừng cả hai mắt.