"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Trần Thiên Minh như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, hắn còn nghĩ rằng Hà Đào tự tìm cho mình một lối thoát chứ! Nghĩ đến người con gái mình yêu thương, hạ thể của hắn không tự chủ được nhẹ nhàng động đậy.
Nam bác sĩ lắc đầu nói: "Loại độc tố này rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống như những loại độc tố mà y học chúng ta từng nghiên cứu. Tôi thực sự bất lực, anh thử tới bệnh viện khác xem!"
Trần Thiên Minh nghe bác sĩ nói như vậy, biết là ông ta cũng đã hết cách. Bệnh viện vốn dĩ phải kiếm tiền, khi bọn họ để ngươi chuyển bệnh nhân đến bệnh viện khác, vậy có nghĩa là bọn họ bất lực rồi. Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn là yên lặng đi tới cạnh Hà Đào, chan chứa thương yêu nhìn nàng.
"Thiên Minh, bác sĩ nói thế nào?" Hà Đào nhìn vẻ mặt của Trần Thiên Minh, biết là không có tin tốt.
"Bác sĩ đang nghĩ biện pháp, em không nên lo lắng." Trần Thiên Minh giả bộ tươi cười, "Hà Đào, bây giờ em cảm thấy thân thể thế nào?"
"Toàn thân như mềm nhũn, không có khí lực, đồng thời người em rất nóng." Nói đến đây, mặt Hà Đào có chút đỏ lên. Bởi vì nóng trong lời nàng nói, cũng không phải là loại nhiệt độ trong không khí, mà là nàng cảm giác thân thể mình tê tê ngưa ngứa, giống như đang được Trần Thiên Minh âu yếm vậy.
Trời ạ, mình sao lại có thể tưởng tượng như vậy nhỉ? Hà Đào càng thêm xấu hổ trong lòng. Chẳng lẽ bởi vì cảm thấy mình sắp chết, mà trong đầu mình sinh ra ý niệm như vậy? Nghĩ tới đây, Hà Đào lén liếc nhìn Trần Thiên Minh. Khuôn mặt anh tuấn của hắn hiện ra trước mặt mình, nàng thật sự muốn ôm chặt lấy Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cũng phát hiện Hà Đào đỏ mặt. Hắn tỉ mỉ cảm nhận một hồi. Mình không phải cũng từng ăn nhuyễn cân đoạt hồn tán sao? Vì sao mình lại không có chuyện gì?
Kỳ thực Trần Thiên Minh không biết, bởi vì hắn đã từng ăn một lần, đồng thời độc tố bị huyết dịch của Huyết Hoàng Nghĩ trong cơ thể hóa giải, bởi vậy khi hắn ăn thêm lần nữa, cũng chẳng khác gì người bình thường. Giống như cơ thể hắn có năng lực miễn dịch nhuyễn cân đoạt hồn tán. Cho dù có thêm nhiều nhuyễn cân đoạt hồn tán đi chăng nữa, cũng không thể tác hại đến thân thể hắn.
Hắn lại nhớ đến lúc trước Thái Đông Phong từng nói, nhuyễn cân đoạt hồn tán này trước khi khiến cơ thể biến thành mềm nhũn, sẽ muốn kết hợp với người khác phái. Lẽ nào lúc này Hà Đào cũng như vậy? Trần Thiên Minh lại liếc nhìn Hà Đào, phát hiện hai má nàng ửng hồng, mắt cũng đỏ ửng, giống như ăn phải xuân được.
Nhưng vì sao đến bây giờ Hà Đào mới phát tác chứ? Trần Thiên Minh phiền muộn. Có điều, Trần Thiên Minh không biết Diệp Đại Vĩ bắt Hà Đào ăn nhuyễn cân đoạt hồn tán không nhiều như lúc ép hắn ăn, đồng thời khi ở trên đường, hắn lại đưa một ít chân khí vào trong người Hà Đào, khiến cho độc tính trong cơ thể nàng không thể phát tác nhanh được.
"Thảm rồi, Hà Đào, nhuyễn cân đoạt hồn tán bắt đầu lan tỏa trong cơ thể em. Thứ thuốc này đầu tiên sẽ phát tác giống như xuân dược, sau đó toàn thân trở nên mềm nhũn, biến thành người thực vật, cái này, cái này phải làm sao đây?" Trần Thiên Minh chầm chậm đi đi lại lại, chuyện tới mức này, hắn cũng không muốn lừa gạt Hà Đào.
"Thiên Minh, em biến thành người thực vật như vậy, sau này không thể nói chuyện với anh được nữa đúng không?" Hà Đào thương tâm nói.
"Đúng vậy, trở thành người thực vật, sẽ không có tư tưởng, cái gì cũng không biết." Trần Thiên Minh đau khổ nói. "Hà Đào, em không phải sợ, anh sẽ nghĩ biện pháp, cho dù phải liều mạng, anh cũng phải cứu em."
"Thiên Minh,vì sao anh tốt với em như vậy? Hu hu hu..." Hà Đào lại hối hận òa khóc. Sớm biết như thế này, mình sẽ quý trọng thời gian mà sống chung với Trần Thiên Minh, không cần biết hắn có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần mình sống thật tốt, thật vui vẻ cùng một chỗ với hắn là đủ rồi. Nhưng bây giờ đã quá muộn. Nghĩ tới đây, nước mắt Hà Đào đầm đìa.
"Em là người anh yêu, anh tình nguyện chết, cũng không để em gặp bất cứ chuyện gì." Trần Thiên Minh lớn tiếng kêu lên. Thật không ngờ Diệp Đại Vĩ lại đối xử thâm độc với Hà Đào như vậy. Một ngày nào đó mình sẽ tự tay giết chết hắn. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.
"Ôi, bây giờ nói cái gì cũng đều quá muộn rồi." Hà Đào nhẹ nhàng lắc đầu. Lúc này nàng cảm thấy trong cơ thể mình này lên từng luồng nhiệt nóng bỏng. Loại cảm giác này giống hệt như lần trước nàng bị Diệp Đại Vĩ lừa cho ăn xuân dược, khiến cho nàng hiện tại chỉ nghĩ đến Trần Thiên Minh... Nghĩ tới đây, Hà Đào đỏ mặt kẹp chặt hai chân lại.
Nhìn tình cảnh Hà Đào như vậy, trong lòng Trần Thiên Minh không khỏi rung động. Hắn biết nhuyễn cân đoạt hồn tán trên người Hà Đào đã bắt đầu có tác dụng. Thành phần xuân dược làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Đào trở nên ướt át, rất kiều diễm, làm cho Trần Thiên Minh muốn nhào đến mà hôn một cái.
"Thiên... Thiên Minh" Hà Đào cúi đầu nhỏ giọng kêu lên.
"Em sao vậy?" Trần Thiên Minh nói.
"Anh, anh có thể giúp em giải độc tích của xuân dược không?" Giọng Hà Đào càng nhỏ.
"Cái này, cái này hình như không quá tốt đâu." Trần Thiên Minh khó khăn nuốt nước bọt. Giúp Hà Đào giải độc tính xuân dược, đó chính là bắt mình và Hà Đào giao hợp. Đối mặt với người con gái yêu kiều như Hà Đào, chuyện như vậy mình cầu còn không được. Nhưng hiện tại hắn muốn đứng đắn nghĩ cách cứu Hà Đào. Nếu như lúc này mình và Hà Đào làm cái loại chuyện này, chẳng phải là không đúng lúc sao?
"Thiên Minh, đây là nguyện vọng cuối cùng của em, anh cũng không chịu đáp ứng em hay sao?" Hà Đào yếu ớt nói.
"Không phải anh không muốn, chỉ là anh muốn nghĩ biện pháp cứu em mà." Trần Thiên Minh nhìn Hà Đào lắc lắc thân thể không theo quy tắc, hạ thể hắn bắt đầu cứng lên, hắn sao lại không muốn chứ?
"Vậy anh đến đây đi. Lần trước em không có nhiều cảm giác, lần này anh hảo hảo làm cho em cảm thấy anh yêu em nhé, được không? Thiên Minh, anh đến đây đi!" Nghĩ đến cảnh mình sắp biến thành người thực vật, Hà Đào không muốn nghĩ đến cái gì nữa, đồng thời nàng suy đoán dược lực đã bắt đầu phát tác mạnh, nàng càng lúc càng muốn. Vì vậy, Hà Đào kiều mị nói với Trần Thiên Minh.
"Cái này, cái này..." Trần Thiên Minh động tâm rồi.
Hà Đào khẽ rên rỉ: "A, Thiên Minh, bây giờ mà anh không đến giúp em giải xuân dược, em sẽ chết vì nóng mất." Hà Đào cũng biết lúc này Trần Thiên Minh đang nghĩ cách cứu mình, nếu như vậy, không bằng để Trần Thiên Minh hảo hảo yêu mình, như vậy cho dù mình chết cũng đáng.
"Em chờ anh một chút." Trần Thiên Minh vội vàng chạy ra bên ngoài. Hắn cũng biết, nếu lúc này mình không cứu Hà Đào mà nói, nàng sẽ bị nhiệt lượng trong cơ thể thiêu cháy mà chết. Trần Thiên Minh đi ra ngoài cửa, nói với Lâm Quốc đứng ở bên ngoài: "A Quốc, các ngươi giúp ta canh cửa, không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào." Nói xong, hắn chốt cửa lại, vội vàng chạy trở lại.
Chạy đến bên cạnh giường Hà Đào, Trần Thiên Minh phát hiện Hà Đào đang khẽ rên rỉ. Hà Đào thấy Trần Thiên Minh chạy đến, sốt ruột nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, em muốn, anh mau đến đây cho em." Một phần vì tác dụng của xuân dược, một phần vì rất yêu Trần Thiên Minh, Hà Đào đứng mạnh lên, kéo tay Trần Thiên Minh.
"Được, Hà Đào, để anh yêu chiều em." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lập tức bò lên trên giường bệnh, bắt đầu cởi quần áo của Hà Đào. Hắn không muốn lãng phí thời gian, hắn muốn nhanh chóng giải nhiệt hỏa trong người Hà Đào, sau đó nghĩ biện pháp cứu Hà Đào.
Sau đó, Trần Thiên Minh cởi bỏ áo khoác trên người Hà Đào. Bên trong còn một chiếc áo lót giữ ấm, hắn lại tiếp tục cởi ra, lộ ra áo ngực màu đen của Hà Đào. Nhìn một nửa bộ ngực sữa tròn trịa đầy đặn của Hà Đào, trong đầu Trần Thiên Minh bị kích động mãnh liệt. Hắn kéo quần Hà Đào xuống, lộ ra một cái quần lót màu hồng.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đưa tay sờ soạng phía trên quần lót của Hà Đào. Chỗ đó đã vô cùng ẩm ướt. Hắn biết dược tính trong người Hà Đào đã mạnh lên, mình mới chỉ ve vuốt bên ngoài quần đã ẩm ướt như thế, bên trong thì càng không cần phải nói.
"Thiên Minh, em muốn." Hà Đào nhẹ giọng rên rỉ. Vỗn dĩ phía dưới đã vô cùng ngứa ngáy, lúc này lại bị Trần Thiên Minh sờ soạng, nơi ấy càng không thể chịu đựng nổi.
"Được, anh sẽ giúp em." Trần Thiên Minh vẫn còn đang suy nghĩ biện pháp giúp Hà Đào giải độc, thành thử hắn cũng nóng nảy. Hắn dụng lực kéo tuột quần lót màu hồng của Hà Đào xuống, bãi cỏ âm u mê người của Hà Đào tức thì hiện ra trước mắt hắn.
"Ư." Hà Đào lại rên rỉ một tiếng.
Trần Thiên Minh nuốt một ngụm nước bọt. Hắn cảm thấy yết hầu hắn dường như đang bị lửa thiêu đốt, vừa nóng vừa rát.
"Thiên Minh" Hà Đào nhẹ kêu một tiếng.
"Anh tới đây." Trần Thiên Minh cởi quần, lộ ra phía dưới hùng vĩ.
"A!" Nhìn thấy chỗ đó của Trần Thiên Minh, Hà Đào vừa thẹn vừa mừng, nàng vội vàng nhắm chặt hai mắt, dang hai chân ra, làm cho Trần Thiên Minh muốn làm gì thì làm.
Trần Thiên Minh dùng tay nhẹ nhàng sờ soạng vào phía dưới bãi cỏ âm u của Hà Đào, cảm thấy phi thường có thể tiến vào. Vì vậy, hắn nhẹ đẩy vào nơi mà mình vẫn luôn ao ước.
"Thiên Minh." Hà Đào đột nhiên kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu của Hà Đào khiến cho Trần Thiên Minh hoảng sợ, sợ đến mức động tác của hắn vừa mới bắt đầu cũng không dám tiếp tục, ngượng ngùng hỏi Hà Đào: "Hà Đào, sao vậy?"
Trời ạ, sẽ không phải là mình tiến vào rồi, nàng lại hối hận chứ? Nếu như bây giờ Hà Đào bắt mình đi ra ngoài, cho dù mình đồng ý, huynh đệ phía dưới cũng không chịu a! Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.
"Em, em rất hạnh phúc!" Hà Đào đỏ mặt nhỏ giọng nói. Lần trước tuy rằng mình và Trần Thiên Minh từng tiếp xúc thân mật, nhưng khi đó mình đã mê đắm trong xuân được, đầu óc choáng váng, làm sao có được cảm giác tỉnh táo? Bây giờ không giống như thế, tuy rằng cũng bị xuân dược mê hoặc, nhưng đầu óc mình còn chút tỉnh táo, có thể cảm giác được phía dưới của Trần Thiên Minh cường hãn.
Trời ạ, hóa ra cảm giác này là như thế, khiến cho tim mình đập dồn dập, thoải mái, hưng phấn. Nghĩ tới đây, Hà Đào nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể.
Trong đầu nàng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng cảm giác được, nếu như bình thường nàng tuyệt sẽ không chủ động như vậy. "A!" Dưới động tác của Trần Thiên Minh và dược tính, Hà Đào bắt đầu rên rỉ, thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng hưng phấn.
Cũng may là vừa mới rồi Trần Thiên Minh đã gọi bọn Lâm Quốc giúp hắn canh chừng cửa ra vào thật tốt, nếu không bác sĩ và y tá có thể thấy được một màn biểu diễn đặc sắc.
Nghe thanh âm nhu mì của Hà Đào, Trần Thiên Minh càng thêm hăng say. Vừa rồi hắn còn có chút thương hoa tiếc ngọc, nhưng bây giờ khi động tĩnh đã lớn đến như thế, hắn cũng không khách khí, động tác càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh.
"Thiên, Thiên Minh" Hà Đào đột nhiên kêu to, gắt gao ôm lấy Trần Thiên Minh, đến nỗi hắn đang muốn đao to búa lớn mà vận động, ngay lập tức dừng lại.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh cảm giác được từ bên trong Hà Đào chảy ra một cỗ âm khí, hắn biết, Hà Đào đã đạt đến cao trào.
Sau khi thu lấy toàn bộ âm khí của Hà Đào, hắn liền ôn nhu hôn Hà Đào một cái, nói: "Hà Đào, được rồi, độc tính thứ nhất của em đã được giải, bây giờ anh nghĩ cách giúp em hóa giải loại độc tính thứ hai." Nói xong hắn chậm rãi từ trong cơ thân thể Hà Đào rút ra.