Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Thi Mạn kéo quần lót của Trần Thiên Minh xuống, Tiểu Trữ nhìn thấy thằng em của Trần Thiên Minh, vội vàng nhắm mắt lại, đỏ mắt không dám nhìn nó nữa.

Lương Thi Mạn nhìn vào thằng em của Trần Thiên Minh, phát hiện nó tuy không cương cứng, nhưng trông vẫn khá to và dài. Kỳ thực Lương Thi Mạn làm như vậy là bởi vì cô nàng nhớ tới ba tiếng mà mình cùng Trần Thiên Minh ở ngoại ô ngày trước.

Lúc đó Trần Thiên Minh vốn bị Thái Đông Phong hạ Nhuyễn cốt đoạt hồn tán, vốn là không thể sống nổi, nhưng mình kích thích thằng em của hắn, sau ba tiếng thì Trần Thiên Minh không có chuyện gì. Có điều là khiến cho cô em của mình cả tháng không được thoải mái, cho nên, cô nàng hiện tại muốn dùng phương pháp cũ để cứu Trần Thiên Minh.

"Tiểu Trữ, dùng tay làm cho cái thứ ở phía dưới của Thiên Minh cửng lên đi." Lương Thi Mạn đỏ mặt nói với Tiểu Trữ.

"Làm cho cái thứ này... cửng lên..."

Tiểu Trữ vừa nghe thấy Lương Thi Mạn nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn. Hiện tại ngay cả nhìn vào cái chỗ đó của Trần Thiên Minh còn không dám, mà Lương Thi Mạn còn bắt mình dùng tay làm cho nó cương lên, như thế, như thế không phải là khiến mình xấu hổ chết đi được ư? Tiểu Trữ càng nghĩ càng xấu hổ.

Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ không dám làm, biết rằng cô ta xấu hổ, hiện

tại cứu người là quan trọng nhất, cô nàng cũng không nhiều lời với Tiểu Trữ nữa. Vì thế, cô nàng tự bò tới cạnh Trần Thiên Minh, thò bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy thằng em của Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng sục.

Cô nàng vừa làm vừa nói với Tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, muốn cứu Thiên Minh thì chỉ có dùng cách này thôi, trước đây chị cũng từng làm thế để cứu anh ấy rồi,

đợi lát nữa chỉ sẽ kể cho em nghe chuyện ngày trước."


Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Trữ, Lương Thi Mạn chỉ nói qua loa hai câu, để cứu Trần Thiên Minh, cô cũng không thể để ý quá nhiều. Có điều, Trần Thiên Minh đã hôn mê, sao có thể biết rằng Lương Thi Mạn đang kích thích cho thằng em bên dưới, nếu như hắn biết, thì sớm đã chuẩn bị đạn dược, sẵn sàng chiến đấu rồi.

Ve vuốt thằng em của Trần Thiên Minh một lúc lâu, Lương Thi Mạn phát hiện nó vẫn không có chút khởi sắc, chẳng có chút cảm giác cương cứng nào cả. Vì thế, cô nàng vội vàng cúi xuống, dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình nhẹ nhàng ngậm lên thằng em của Trần Thiên Minh.

"Ối!" Tiểu Trữ xấu hổ vội vàng lấy tay che miệng, để cho tiếng hét kinh hãi không phát ra.

Tình cảnh hiện tại, Lương Thi Mạn dùng miệng ngậm cái đó của Trần Thiên Minh mà nhẹ nhàng mút mát, khiến cô nàng vừa thẹn lại không dám nhìn. Cô nàng trước đây chưa từng nhắc đến chuyện tình ái, cái lần hôn môi đó với Trần Thiên Minh đã khiến cho nàng ta cảm thấy mình làm như vậy là có chút quá lắm rồi.

Hiện tại, lại bảo cô nàng nhìn cái đó của Trần Thiên Minh, đồng thời Lương Thi Mạn còn hôn cái chỗ đó nữa, điều này sao không khiến cho nàng ta xấu hổ? Tuy rằng Lương Thi Mạn nói đây là vì cứu Trần Thiên Minh, nhưng kiểu cứu này khiến nàng ta không chịu nổi.

Tiểu Trữ hiện tại không dám nhìn, thế nhưng sợ Trần Thiên Minh gặp phải chuyện gì nên không thể không nhìn. Loại tâm lý mâu thuẫn này khiến cho Tiểu Trữ một lúc thì quay đầu lại nhìn, một lúc lại quay đi.

Lương Thi Mạn không chỉ dùng miệng của mình hôn thằng em của Trần Thiên

Minh, mà còn chầm chậm ngậm lấy nó, cô nàng cảm thấy thứ đó hình như đã

có chút phản ứng. Thế là, cô nàng còn dùng cái lưỡi thơm của mình chầm chậm miết quanh nó, do đó càng kích thích Trần Thiên Minh hơn.

Kỳ thực, lần này Lương Thi Mạn đã chó ngáp phải ruồi. Bởi vì Trần Thiên Minh vì tiêu hao quá độ tiềm năng trong cơ thể, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, hôn mê bất tỉnh.

Nếu như Trần Thiên Minh không đả thông được kinh mạch đã thác loạn, hậu quả e rằng không kham nổi. Mà hiện tại lại không có hạng cao thủ giống như đại bá ở bên cạnh, Trần Thiên Minh chỉ đành tự mình cứu mình mà thôi.

Mà lần trước Trần Thiên Minh kích thích thằng em bị Huyết Nghĩ Hoàng cắn, do đó kích phát huyết dịch của Huyết Nghĩ Hoàng trong thân thể, từ đó sản sinh ra nhiệt lưu cường đại để giúp hắn khôi phục thân thể, nhiệt lưu này sau đó đã chuyển hóa thành một đao huyết khí chân khí trong cơ thể Trần Thiên Minh.

Hiện tại Trần Thiên Minh trong cơ thể đã không còn một chút chân khí nào, cái mà hắn thiếu chính là chân khí, cho nên, nếu như Lương Thi Mạn có thể kích thích được máu của Huyết Nghĩ Hoàng trong cơ thể Trần Thiên Minh, từ đó hình thành một cỗ nhiệt lưu để cung cấp chân khí cho Trần Thiên Minh, vậy thì mới có thể cứu được Trần Thiên Minh.

Dần dần, Trần Thiên Minh đang hôn mê cũng cảm giác được sự kích thích của Lương Thi Mạn, chỗ bị Huyết Nghĩ Hoàng cắn cũng bắt đầu có phản ứng, nó càng lúc càng cứng, càng lúc càng to hơn.

"Ối!" Lương Thi Mạn ngẩng đầu dậy, kêu lên một tiếng mệt mỏi, thân thể nàng ta vừa mới được khôi phục đã phải mút mát thằng em của Trần Thiên Minh trong một khoảng thời gian dài nên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hơn nữa còn phải cúi người xuống nên càng làm cho nàng ta mệt hơn. Vì vậy, nàng ta ngồi dậy thở hổn hển.

Nhưng nàng ta vừa ngồi dậy đã cảm thấy thằng em của Trần Thiên Minh lập

tức ỉu xìu. Vì thế, nàng ta vội vàng nói với Tiểu Trữ:

"Tiểu Trữ, chị mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi một lát, em mau dùng tay vuốt ve chỗ đó của Trần Thiên Minh đi, mau lên không phí hết công của chị vừa rồi."

Tiểu Trữ nhìn thằng em của Trần Thiên Minh đã hơi ngóc đầu dậy, xấu hổ không dám nhìn, cô nàng trước giờ đã bao giờ nhìn thấy chỗ này của đàn ông đâu, hiện tại Lương Thi Mạn bảo cô phải dùng tay vuốt ve chỗ đó, mình sao dám làm đây?

"Chị Thi Mạn, muốn em vuốt ve chỗ đó á? Em sợ, sợ lắm!"

"Tiểu Trữ, mau đi, làm một lúc thôi, nếu như thứ đó của Thiên Minh lại mềm xìu thì không cứu được anh ấy đâu." Lương Thi Mạn sốt ruột nói.

Hiện tại, cô thấy Tiểu Trữ đang xấu hổ như vậy, liền cao giọng nói với Tiểu Trữ.

"Chị Thi Mạn, em, em không biết phải làm thế nào." Tiểu Trữ đỏ mặt nói.

"Em cứ làm như chị ấy, nắm lấy chỗ đó của Thiên Minh rồi nhẹ nhàng sục,

Tiểu Trữ, đừng do dự nữa, nhanh lên một chút đi!"


Lương Thi Mạn hiện tại đã sốt ruột lắm rồi.

Tiểu Trữ thấy Lương Thi Mạn sốt ruột như vậy, biết rằng tình huống hiện tại rất khẩn cấp, nếu như không làm vậy Trần Thiên Minh có thể sẽ xảy ra chuyện. Vì thế, nàng đưa cánh tay đang run nhẹ của mình ra, nắm về phía thằng em của Trần Thiên Minh. Cô nàng nhìn cái thứ vừa dài lại vừa to đó, tim đập thình thịch, như muốn nhảy tót ra ngoài.

Rốt cục tiểu Trữ cũng nắm được chỗ đó của Trần Thiên Minh, một loại cảm

giác vừa cứng lại vừa to lập tức từ tay truyền lên não, khiến cô nàng vừa xấu hổ lại vừa có một loại cảm giác khác lạ. Hiện tại, cô nàng không biết mình phải làm thế nào mới đúng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, giống như cảm giác đang choáng váng vậy.

"Tiểu Trữ, em lấy tay sục đi chứ!"

Lương Thi Mạn thấy tiểu Trữ chỉ cầm cái đó của Trần Thiên Minh, sốt ruột nói với Tiểu Trữ. Chỉ nắm như thế mà không sục, thì chẳng có hiệu quả gì cả, đặc biệt là hiện tại Trần Thiên Minh còn chưa tỉnh.

Nghe được lời "dạy bảo" của Lương Thi Mạn, Tiểu Trữ không thể làm gì khác hơn là lấy tay nhẹ nhàng làm theo động tác vừa rồi của Lương Thi Mạn. Dần dần, Tiểu Trữ cảm giác được chỗ đó của Trần Thiên Minh càng lúc càng cứng hơn, giống như là đang vùng vẫy thoát khỏi tay của mình.

Tiểu Trữ cảm thấy chỗ đó của Trần Thiên Minh đang cương cứng, cô nàng xấu hổ nhắm mắt lại, vừa run rẩy vừa sục.

Một lát sau, hô hấp của Lương Thi Mạn đã bình ổn trở lại, cô thấy vẻ mặt xấu hổ của Tiểu Trữ, mỉm cười với nàng ta, nói:

"Tiểu Trữ, để chị làm cho, em nghỉ ngơi một lát đi!"

Tiểu Trữ nghe thấy Lương Thi Mạn nói vậy, vội vàng buông tay ra, sợ hãi chạy về ghế của mình. Bởi vì, khi nàng sục, không ngờ đã phát hiện ra rằng mình thích làm như vậy, đồng thời trong lòng còn có một loại khoái cảm không tên, phát hiện này khiến nàng ta thực sự vô cùng xấu hổ.

Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ đã chạy đi, liền lập tức lại dùng tay của mình cầm lấy thằng em của Trần Thiên Minh, sau đó lại nhẹ nhàng sục tiếp.

"Ối!" Trần Thiên Minh khẽ rên một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Vì Lương Thi Mạn và Tiểu Trữ không ngừng mà kích thích thằng em bị Huyết

Nghĩ Hoàng cắn của hắn, cho nên, khiến cho máu của Huyết Nghĩ Hoàng trong cơ thể hắn sản sinh biến hóa, tạo ra một cỗ nhiệt lưu, lan tỏa khắp người hắn, do đó hắn mới tỉnh lại được.

"Thiên Minh, anh sao rồi? Hiện giờ cảm thấy thân thể của mình thế nào?"

Lương Thi Mạn phát hiện Trần Thiên Minh tỉnh lại, vừa kêu lên vui mừng

vừa tiếp tục sục thằng em của Trần Thiên Minh.

"Anh, anh cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể hình như không có một chút khí lực nào." Trần Thiên Minh yếu ớt nói.

Hiện tại chủ yếu là hắn cảm thấy trong cơ thể của mình không có một chút chân khí nào, nếu như mình có thể tìm lại được chân khí, thì có thể tự liệu thương.

"Thiên Minh, anh tỉnh rồi!"

Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh tỉnh lại, vội vàng từ trên ghế chạy lên giường, nhìn Trần Thiên Minh với ánh mắt quan tâm.

"Bộ dạng vừa rồi của anh làm em sợ muốn chết."

"Anh, anh không sao."

Trần Thiên Minh muốn lắc đầu với Tiểu Trữ, nhưng

hắn phát hiện mình không sử ra nổi chút khí lực nào nữa rồi.

"Thiên Minh, anh đừng nói chuyện, còn nhớ lần trước không? Anh vừa rồi hôn mê bất tỉnh, em và Tiểu Trữ đã giúp anh sục chỗ này, hiện tại anh tỉnh rồi, có cần bọn em làm tiếp không, anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Lương Thi Mạn nói xong, lại đổi tay khác tiếp tục sục thằng em của Trần Thiên Minh.

"Á!" Trần Thiên Minh hiện tại mới biết Lương Thi Mạn đang sờ mó thằng em của mình, hắn nhìn thân thể của Lương Thi Mạn vì đang quay tay mà ngực đung đưa, mắt sáng rực lên, hơn nữa chỗ thằng em của mình được Lương Thi Mạn sục đang mang tới từng đợt khoái cảm, hắn nhịn không được mà hét lên.

Hiện tại, hắn đã cảm thấy chỗ đó lại sinh ra một cỗ nhiệt lưu, từ từ lan tỏa khắp bên trong thân thể hắn, dường như đang trùng kích những kinh mạch đang hỗn loạn và không thống suốt của hắn.

"Thi Mạn, cứ làm tiếp đi, thân thể của anh hình như đã cảm thấy nhiệt lưu rồi, cứ làm như lần trước là được." Trần Thiên Minh cao hứng nói,

Nếu Lương Thi Mạn cứ tiếp tục làm vậy, chỗ đó của mình nhất định sẽ sinh ra nhiệt lưu mạnh hơn, giúp thân thể của mình điều tức, từ đó sẽ khiến chân khí từ từ khôi phục, như vậy mình sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma nữa.

Lương Thi Mạn nghe thấy giọng nói cao hứng Trần Thiên Minh, biết rằng mình làm như vậy là đúng, Trần Thiên Minh vì cứu mình mà biết thành như vậy, cho dù bảo mình làm chuyện đó ba tiếng như lúc trước, mình cũng bằng lòng. Nghĩ tới đây, mặt Lương Thi Mạn lại đỏ lên.

"Thiên Minh, anh cảm thấy thân thể của mình sao rồi, khá hơn chưa?"

Lương Thi Mạn lo lắng hỏi Trần Thiên Minh.

Hiện tại, nàng cảm thấy thân thể của mình đã quá mệt, đồng thời cứ tiếp tục ve vuốt cái chỗ cương cứng này của Trần Thiên Minh mãi, thân thể của của mình cũng bắt đầu hưng phấn rồi.

"Vẫn như vừa rồi, nhiệt lưu vẫn chưa nhanh và mãnh liệt, không thể dẫn chân khí của anh ra để liệu thương được." Trần Thiên Minh lo lắng nói.

Hiện tại nhiệt lưu mà Huyết Nghĩ Hoàng sản sinh không lớn, chỉ có thể khiến cho thân thể của hắn có chút phản ứng, nhưng vẫn chưa thể dẫn chân khí trong cơ thể ra được.

Trần Thiên Minh biết rằng, nếu như không thể làm vậy, thì không có cách nào để chữa thương, vậy thì mình cũng không thể khôi phục được công lực lúc trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK