Không biết khi nàng cởi hết sẽ đáng yêu cỡ nào? Trần Thiên Minh đột nhiên có một loại ý nghĩ khác thường.
"Chúng ta nên bắt tay vào học thôi?" Vì để che dấu trạng thái ngượng ngùng của mình, Lý Hân Di cũng cố ý tìm cớ mà nói. Nàng nhìn phong cảnh ở đây không tệ, cái chính là ở gần đây không có người nào ngoài bản thân và Trần Thiên Minh. Nhưng chính bản thân mình biết bơi tại sao lại muốn Trần Thiên Minh dạy đây? Chẳng lẽ mình cho hắn cơ hội, nhưng hắn có bạn gái rồi cơ mà. Hiện tại suy nghĩ của Lý Hân Di rất loạn, chính nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy.
"Được, chúng ta bắt đầu học thôi!" Trần Thiên Minh thấy thân thể Lý Hân Di có chút run rẩy, hắn tưởng Lý Hân Di lần đầu học bơi cho nên có điểm sợ hãi. "Hân Di, em không phải sợ, có anh ở đây em cứ thoải mái, không có chuyện gì đâu."
Lý Hân Di gật đầu nói: "Em nghe lời anh. Thiên Minh, em học như thế nào đây?" Lý Hân Di lấy lại bình tĩnh, âm thầm tự an ủi mình không phải sợ.
Trần Thiên Minh đi đến bên người Lý Hân Di, nhỏ giọng nói: "Hân Di, trước tiên em hãy buông lỏng cơ thể, tiếp đó hít sâu một hơi, sau đó hai tay gạt nước là được." Trần Thiên Minh bây giờ phải dạy bơi, hắn nhớ lại hồi bé mình dùng cách này để bơi. Vỗ nước một hồi sau đó thân thể chìm xuống, cuối cùng có người vớt mình lên. Nếu không ngừng như vậy, sẽ biết bơi rất nhanh.
"Ừa, em biết rồi." Lý Hân Di hít thật sâu khiến ánh mắt của Trần Thiên Minh sáng lên, hắn cảm giác được tô phong của Lý Hân Di thoáng cái to hơn, khiến trái tim của hắn cũng co thắt theo. Trần Thiên Minh hiện tại mới biết được nỗi khổ khi chứng kiến tô phong đầy đặn của mỹ nhân lúc đứng trước mặt, thế nhưng lại không thể sờ.
Tiếp đó Lý Hân Di không nhanh không chậm gạt nước, trông bộ dáng của nàng rất dễ nhìn.
"Không tệ, tiếp tục gạt nước đi!" Trần Thiên Minh cảm giác lần đầu tiên mình làm giáo luyện cũng không tệ. Nhìn bộ dáng của Lý Hân Di làm rất tốt khiến cho hắn nào có cơ hội đỡ cái eo nhỏ nhắn của Lý Hân Di? Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.
Đúng rồi, không bằng bây giờ mình mô phỏng cách bơi cho nàng. Trần Thiên Minh cao hứng nói: "Hân Di, dưới sự cố gắng chỉ đạo của anh, em đã rất tiến bộ rồi, hiện tại em có thể bơi lặn rồi đó."
"Hiện tại em có thể bơi lặn sao?" Lý Hân Di kỳ quái nói. Không thể tưởng được Trần Thiên Minh hắn dạy mình có điểm lầm người, nếu như ngày đầu tiên có thể huấn luyện người biết bơi ngay, vậy hắn có thể đi làm huấn luyện viên bơi lội quốc gia rồi.
"Đúng vậy, không phải sợ, anh sẽ đỡ eo của em, em chỉ cần duỗi một chân ra, một chân co lại, hai tay cứ như vậy gạt nước là được." Nói xong Trần Thiên Minh lập tức dùng tay đỡ lấy cái eo thon của Lý Hân Di. Oa thật mềm, vuốt ve thật thoải mái. Trong lòng Trần Thiên Minh hưng phấn mà rên lên.
Lý Hân Di hồng nghiêm mặt nói: "Thiên Minh, em còn chưa bắt đầu bơi sao anh đã đỡ eo của em?"
Nghe Lý Hân Di nói như vậy, Trần Thiên Minh cũng cảm giác mình hơi vội. Nhưng mà không thể nhận là mình xấu được, cho nên hắn nói: "Hân Di, anh đỡ lấy eo của em là muốn cảm giác tốt trọng lượng của em, như thế mới bảo trì được cân bằng, khi bơi mới có hiệu quả." Trần Thiên Minh nói quả là có bài bản hẳn hoi.
"Thiên Minh, anh thật lợi hại." Lý Hân Di nói. Hừ anh là đồ lưu manh, đòi chiếm tiện nghi của người ta. Trong lòng Lý Hân Di nghĩ như vậy.
"Đương nhiên, anh còn nhiều chỗ lợi hại nữa cơ!" Được Lý Hân Di nói như vậy hắn cũng cảm thấy lâng lâng.
Lý Hân Di nói: "Thiên Minh, em sẵn sàng rồi."
Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Được, bắt đầu thôi!" Cứ như vậy Trần Thiên Minh đỡ lấy cái eo thon của Lý Hân Di, Lý Hân Di dùng cả hai tay làm động tác bơi lội. Nhìn động tác của nàng dường như rất có bài bản, liệu khi mình buông tay ra nàng có thể bơi được hay không? Trần Thiên Minh nghĩ thầm.
Thế nhưng Trần Thiên Minh nhất định sẽ không đơn giản buông cái eo của Lý Hân Di ra, hắn từ từ dùng ngón tay véo nhẹ lấy cái eo của nàng, cảm giác thật mềm mại.
Lý Hân Di cũng cảm giác được bàn tay của Trần Thiên Minh đang không thành thật, thế nhưng hiện tại mình cũng không có cách nào, ai bảo mình nhờ tên lưu manh này dạy bơi chứ! Nhưng mà may là hắn chỉ nắm eo mình, còn không có đem tay di chuyển lên trên hoặc xuống dưới. Lý Hân Di nghĩ vậy khiến cho cơ thể của mình cũng nóng lên.
Cứ như vậy dạy Lý Hân Di một hồi, mưu ma chước quỷ tiếp theo của Trần Thiên Minh là, hắn cố ý buông tay ra để Lý Hân Di rơi vào trong nước, tiếp đó tay của hắn sẽ đặt ở ngực của Lý Hân Di để cứu nàng. Nghĩ tới tô phong mềm mại của Lý Hân Di là phía dưới của Trần Thiên Minh lại có phản ứng.
Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Trần Thiên Minh âm thầm đè xuống ý dâm của mình. Hắn từ từ buông tay ra, tiếp đó một tay chuẩn bị đặt ở trước ngực của Lý Hân Di, tay kia lại đặt ở hai chân của nàng. Chỉ cần nàng vừa chìm xuống nước hắn sẽ lập tức dùng tay phủ lên bộ ngực của nàng cuối cùng sẽ nâng nàng lên.
Xuống đây đi Hân Di ta muốn...Muốn sờ phía dưới của nàng. Trong lòng Trần Thiên Minh thâm nói. Lúc hắn cho rằng Lý Hân Di chìm xuống nước, nhưng thật không ngờ khi hắn buông tay ra Lý Hân Di lại bơi về phía trước. Chân của nàng đập nước khiến nước bắn tung tóe lên mặt Trần Thiên Minh.
Trời ạ đây là chuyện gì vậy? Tại sao nàng đã biết bơi rồi? Trần Thiên Minh có điểm hoài nghi ánh mắt của mình nhìn lầm, hắn lại nhìn xuống mặt nước, hai tay đang trống trơn, ngay cả nước trên mặt cũng không có lau đi.
Lúc này Lý Hân Di ngừng lại, đứng vững sau đó cao hứng nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, dưới sự chỉ bảo của anh, em biết bơi rồi." Thật ra Lý Hân Di đã biết Trần Thiên Minh có ý đồ xấu, cho nên nàng mới bơi ra ngoài đánh tan âm mưu của hắn. Chứng kiến hai cánh tay của Trần Thiên Minh vẫn còn để nguyên, nàng vừa bực lại vừa buồn cười.
"Em em thật lợi hại." Trần Thiên Minh vuốt mặt, buồn rầu nói.
"Là anh lợi hại mới đúng, nếu không làm sao em lại học nhanh như vậy chứ? Đều là một tay anh dạy mà." Lý Hân Di khen ngợi.
Trần Thiên Minh cao hứng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, anh thật đúng là có tài làm huấn luyện viên quốc gia đó." Mặc dù mình mình không sờ được ngực của Lý Hân Di, thế nhưng không thể biểu lộ ra vẻ nuối tiếc trên mặt để nàng thấy.
Hai người Trần Thiên Minh nói chuyện, đặc biệt Lý Hân Di rất lớn tiếng cho nên hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Mà Tiểu Châu bên kia cũng vô tình nói chuyện với Ngô Thanh càng hận đến độ nghiến răng. Hắn thầm nghĩ tên Trần Thiên Minh chết tiệt kia, ngươi bảo ta tới giúp trông đám học sinh của ngươi, bây giờ ngươi lại ở một bên tán tỉnh Lý Hân Di. Ta mà không dẫm đạp lên ngươi, ta không phải là Ngô Thanh.
Nghĩ tới đây Ngô Thanh ở bên này đi qua, nói: "Thiên Minh, cậu đang làm gì đó? Lớn tiếng như vậy a. Cậu quên bên cạnh còn có học sinh sao? Cậu phải chú ý tới ảnh hưởng đó."
"Ngô Thanh lão sư, vừa rồi là Thiên Minh dạy tôi bơi mà." Lý Hân Di diễn trò khá tốt, nàng không tham gia tranh giải bình chọn diễn viên cúp Kim Kê thì thật là đáng tiếc.
"Cắt, Hân Di cô còn không biết kỹ thuật bơi lội của Thiên Minh còn kém hơn mấy chục lần so với tôi hay sao? Cô muốn học bơi vậy tìm tôi mới là lựa chọn tốt nhất đó." Ngô Thanh trợn mắt trắng dã liếc nhìn Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nghe vậy rất tức giận, tên Ngô Thanh chết tiệt này lại dám ở trước mặt Lý Hân Di nói xấu mình. Hắn lạnh lùng nói: "Ngô Thanh, kỹ thuật bơi của anh lợi hại như vậy sao?"
Ngô Thanh nói: "Đó là đương nhiên, nếu không chúng ta bơi thử nhé."
"Tỷ thí à?" Trần Thiên Minh hỏi.
"Chúng ta từ đây liên tục bơi sang bờ bên kia sau đó bơi về, xem ai là người quay về trước tiên thì người đó thắng." Ngô Thanh coi kỹ thuật bơi của mình rất lợi hại, trước đây chính mình cũng đã từng tham gia làm tổ trưởng trong một trường du lịch, lúc đó hắn đã từng bơi ở biển. Nghĩ con sông nhỏ này sao có thể so sánh với biển rộng được. Lúc đó hắn còn cùng với một vị tiểu thư ở trong biển uyên ương nghịch nước muốn làm gì thì làm a, sướng.
Trần Thiên Minh nhìn thoáng cái sang bờ sông biên kia, sau đó nói với Ngô Thanh: "Ngô Thanh, nhiều học sinh như vậy đang nhìn, tôi xem ra không nên tỷ thí thì hơn?"
Nếu như Trần Thiên Minh không nói những lời này, Ngô Thanh còn lo lắng một chút, thế nhưng bây giờ nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Ngô Thanh liền cho rằng Trần Thiên Minh sợ hắn, Trần Thiên Minh không có bản lĩnh, sợ đám học sinh nhìn thấy sẽ bị mất mặt, cho nên mới khuyên mình không cần phải tỷ thí.
Thế nhưng Ngô Thanh chính là muốn Trần Thiên Minh mất mặt, Trần Thiên Minh càng sợ thi đấu hắn lại càng muốn đấu, hắn chờ xem một hồi nữa thắng cuộc sẽ hảo hảo mà chế nhạo Trần Thiên Minh. Nếu như Ngô Thanh biết lúc trước Trần Thiên Minh đã từng đánh cá mập trên biển mà nói, phỏng chừng hắn nhất định sẽ không dám thi đấu.
Lúc này đám học sinh cũng đã đi tới, vừa rồi Ngô Thanh lớn tiếng nói muốn tỷ thí, đám học sinh cũng nghe được. Bọn họ nhìn thoáng qua một cái liền biết có trò hay cho nên đều chạy tới.
"Thầy Trần đừng để cho người ta xem thường thầy, tỷ thí cùng với thầy ấy đi." Hoàng Lăng ở bên cạnh nói với Trần Thiên Minh. Tuy Tiểu Hồng cũng ở bên cạnh thế nhưng nàng lại không dám nói như vậy.
"Đúng, thầy Trần, cho thầy ta bẽ mặt đi, bọn em sẽ cổ vũ cho thầy." Có một vài nam sinh cũng ồn ào. Bọn họ còn ước Trần Thiên Minh đánh nhau với Ngô Thanh như vậy càng thêm tuyệt vời. Trần Thiên Minh dạy Lý Hân Di bơi khiến một ít nam sinh rất bất mãn.
"Thế nào? Không dám tỷ thí sao? Thiên Minh, cậu cũng không nên làm con rùa đen nha!" Ngô Thanh thấy đám học sinh kia đều trợ giúp Trần Thiên Minh, hắn càng cảm thấy lát nữa đánh bại Trần Thiên Minh sẽ hãnh diện cỡ nào.
Nghe Ngô Thanh dùng từ rùa đen để uy hiếp mình thi đấu, vô luận là một người đàn ông nào cũng sẽ lập tức đáp ứng. Trần Thiên Minh nói: "Vậy được rồi chúng ta đi tỷ thí. Nhưng mà chỉ thi một lần này thôi đó, không có lần thứ hai đâu." Trần Thiên Minh nhìn thân thể nhỏ gầy của Ngô Thanh, có thể còn nhìn rõ vài đốt sương sường nữa a.
"Được, Hân Di, cô tới hô một, hai, ba sau đó chúng tôi sẽ xuất phát." Ngô Thanh cười nịnh nọt với Lý Hân Di, nếu như có thể đả bại Trần Thiên Minh, rất có thể Lý Hân Di sẽ thích mình. Trong đầu Ngô Thanh có ý nghĩ kỳ quái này.
"Không được, để cho em tới hô, em là giáo viên thể dục mà." Tiểu Châu cũng chạy tới, nàng dùng cái giọng ồm ồm của mình để kháng nghị. Bạn trai của mình đi thi, đương nhiên mình phải tới giúp hắn.
"Dường như cô giáo Tiểu Châu cùng thầy Ngô Thanh là một đôi yêu nhau mà, có thể thiên vị không đây?" Có một học sinh thông minh đưa ra nghi vấn.
"Không có việc gì, để cô ấy hô đi!" Trần Thiên Minh nhún nhún vai nói không sao.