"Thật sao? Quá tốt! Cái đám rỗi việc của ủy ban đáng ra nên sớm đến tra, phải đưa hắn ra công lý." Trần Thiên Minh vỗ vỗ tay kêu hay.
"Thiên Minh, có phải là em tìm người của ủy ban không?" Lý Yến cảm thấy lần này người của ủy ban đến kiểm tra Lâm Hoa, chắc chắn là có quan hệ đến Trần Thiên Minh.
"Chị, mặc kệ là ai, làm chuyện xấu, chắc chắn là sẽ gặp phải báo ứng, đúng không? Lần này Lâm Hoa bị tra, kết quả ra sao thì sau mới biết được?" Trần Thiên Minh vội chuyển đề tài, hắn không muốn Lý Yến biết quá nhiều chuyện. Có nhiều chuyện biết nhiều cũng không tốt.
Lý Yến đi tới, hôn lên mặt Trần Thiên Minh một cái, nói: "Thiên Minh, em đối với chị thật là tốt."
Trần Thiên Minh quay mạnh đầu về phía sau, rồi lớn tiếng nói: "Mẹ ở phía sau kìa."
Lý Yến vừa nghe thấy dì út ở phía sau, nàng vội nhảy dựng lên. Sau đó nàng quay lại nhìn, hóa ra là Trần Thiên Minh lừa nàng.
"Hư hỏng, làm hại tim người ta nhảy mạnh như thế này." Lý Yến dùng phấn quyền đánh Trần Thiên Minh. Nếu vừa rồi dì út thật sự đứng đằng sau, vậy quả thật là ngượng chết mất.
Trần Thiên Minh vuốt ve ngực của Yến, sau đó thừa cơ bắt lấy đôi song phong đầy đặn của nàng, nói: "Chị, chị nói là ở đây nhảy lên sao?"
Lý Yến nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm!"
Trần Thiên Minh lại dùng đôi tay xấu xa của hắn nằm lấy nửa vòng tròn trước ngực Lý Yến, mà song phong của Lý Yến quả thật rất co dãn, sờ lên cảm giác rất thoải mái. Trần Thiên Minh tất nhiên là rất xúc động. Hắn biết, nếu hắn thật sự muốn "bá vương ngạnh thượng cung", Lý Yến khẳng định là cũng không ngăn hắn. Nhưng mà hắn lại muốn Lý Yến tình nguyện, thôi thì cứ để cho tự nhiên đi.
Bỗng nhiên, Trần Thiên Minh lại quay lại nói: "Mẹ."
Lý Yến lần này lại không tin lời Trần Thiên Minh, hai tay cũng ôm lấy cổ Trần Thiên Minh, sau đó cười duyên nói: "Hư hỏng, lại muốn lừa người ta."
Trần Thiên Minh vội vàng đẩy Lý Yến ra, sau đó ngồi rất nghiêm chỉnh.
Lý Yến lúc này mới ngẩng đầu, mẹ Trần Thiên Minh quả thật đang ở sau lưng, bà cũng vừa mới mua đồ ăn về.
Mẹ Trần Thiên Minh cao hứng nói: "Không sao, ta cái gì cũng không thấy, các con cứ tiếp tục đi." Mẹ Trần Thiên Minh cười cười rồi đi vào bếp, bà nghĩ rằng giấc mơ bà muốn ôm cháu rất nhanh sẽ thành hiện thực.
Lý Yến lúc này rất xấu hổ, nàng ôm mặt chạy vào trong phòng.
"Anh rể, hôm nay người của ủy ban có đến tra em" Lâm Hoa đóng cửa văn phòng của cục trưởng Cục Vệ Sinh Quan Thiên Sơn lại, sau đó nhanh chóng nói.
"Tìm cậu? Có chuyện gì vậy?" Quan Thiên Sơn vừa nghe người của ủy ban đến tra xét Lâm Hoa, trong lòng cũng rất chú ý hỏi.
"Tra xét việc em bao gái cùng với làm giả thuốc. Mẹ ơi, việc này đã bí mật như vậy, thế mà cũng bị bọn họ tra ra được. Đặc biệt là em đi bao gái, ủy ban còn đưa ra cả ảnh mà em và cô ta ở cùng nhau nữa." Lâm Hoa hiện giờ chỉ có thể dùng một từ để chỉ hắn đó là: không kịp thở.
"Cậu cũng lớn mật thật, họ thậm chí còn có cả ảnh cậu ở cùng cô gái kia ư?" Quan Thiên Sơn hiện giờ trong lòng rất hối hận, đã nói với hắn bao lần là cứ dính tới nữ nhân là rất mệt, nhưng mà tên này vẫn cứ háo sắc, hoàn toàn không nghe.
"Không, đó là ảnh chụp trộm. Mẹ nó, ủy ban chuyển thành An Toàn Cục rồi, loại chuyện này mà cũng có thể chụp được." Lâm Hoa nhớ lại vẫn còn tức giận.
"Cậu nhận sao?" Quan Thiên Sơn lúc này hỏi ngay vấn đề mấu chốt.
"Em, em nhận." Lâm Hoa cúi đầu, ủ rũ nói.
"Cậu là thằng ngốc, cậu cứ nói là không có việc này, ảnh kia chỉ là ảnh ghép, là người khác vu oan cho cậu." Nghĩ lại tên này thừa nhận, Quan Thiên Sơn cảm thấy có gì đó không tốt.
"Em lúc đầu cũng nói như vậy, chỉ là ủy ban đã tìm nữ nhân kia từ trước rồi, cô ta vừa nhìn thấy em, cái gì cũng khai hết luôn." Lâm Hoa vẻ mặt méo mó, phong quang của hắn từ trước, đến giờ đã hoàn toàn mất hết.
"Bây giờ thì khó đây." Quan Thiên Sơn nâng cằm,tự nói.
"Anh rể, anh nhất định phải cứu em. Anh mà không cứu em, em sẽ xong đời đó." Lâm Hoa thở dài nói.
"Tôi bây giờ còn có thể làm gì, ủy ban có thể sẽ còn tra cả đến tôi, đặc biệt là cái tên Hà "mặt đen" kia, tôi gặp hắn thì còn có thể trốn sao?" Quan Thiên Sơn đột nhiên nói: "Xem ra đành phải đi gặp lãnh đạo cũ của tôi, xem xem hắn có thể làm gì không."
"Là ai? Nhân vật đó là ai?" Lâm Hoa hai mắt lập tức sáng lên, có lẽ đây sẽ là cây cỏ cứu mạng của hắn.
"Ông ta là Chánh án Ngũ của thành phố, nếu ông ta còn không thể cứu cậu, vậy thì cậu chỉ có thể đi tù thôi!" Quan Thiên Sơn dùng bút gõ gõ vào bàn, "Cậu bình thường đã đắc tội với ai, tôi đã nói là cậu phải thu liễm một chút, nhưng cậu không nghe. Như vậy đi, tôi gọi điện cho ông ta một chút, mời ông ta tối nay ăn cơm. Cậu trở về chuẩn bị cho tốt, mấu chốt chính là ở lần chuẩn bị này đấy." Tay Quan Thiên Sơn tạo thành thủ thế "$".
"Em biết rồi." Lâm Hoa cười gian trả lời. Con mẹ nó, tài khoản của bệnh viện hôm nay đã bị ủy ban phong tỏa, may mắn là mình vẫn còn quỹ đen, nếu không thì thật sự là không còn tiền rồi.
"Lão đại, vừa rồi cái tên viện trưởng Lâm Hoa khốn kiếp kia cùng với cục trưởng Cục Vệ Sinh Quan Thiên Sơn đến khách sạn của chúng ta, vào phỏng 318, hiện giờ bọn họ còn chưa gọi đồ ăn, hình như là đang chờ người nào đó?" Lâm Quốc gọi điện thoại cho Trần Thiên Minh, thông báo tình hình cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh trong lòng chợt động: "A Quốc, chú giữ phòng 317 lại cho anh, anh lập tức tới ngay. Phái người chú ý ở bên ngoài, xem bọn họ mời ai tới ăn cơm. Còn nữa, cử phục vụ nào thông minh đi vào, xem bọn chúng có lộ ra tin tức gì không." Xem ra, Lâm Hoa đã đến bước "chó cùng dứt dậu" rồi. Có thể làm quan được, hắn chắc chắn là có mạng lưới quan hệ, nếu không hắn rất khó mà sống trong giới quan trường được.
"Sao rồi? A Quốc." Trần Thiên Minh đi vào phòng 317, sau đó liền hỏi ngay Lâm Quốc.
"Người bọn họ đợi vẫn còn chưa tới, phục vụ vừa rồi cũng đã vào, nhưng bị bọn họ đuổi ra, nói là không được gọi thì không được vào, xem ra bọn họ cũng rất thận trọng." Lâm Quốc bình thường thăm dò tin tức rất nhanh, nhưng mà bây giờ cũng vẫn bó tay không có biện pháp.
"Không vội, chú cứ chờ xem, đợi xem chúng nói gì." Trần Thiên Minh bình tĩnh nói.
"Lão đại, người đến là Chánh án Ngũ." Lần này Lâm Quốc rất sốt ruột. Người đến chính là người có quyền lớn thứ hai của thành phố, nếu hắn nhúng tay vào, vụ này chắc chắn là rất phiền toái.
"Anh biết, chú cứ ra ngoài trước đi." Trần Thiên Minh vừa nghe thấy người đến là quan tòa của thành phố, cũng rất sốt ruột.
Trần Thiên Minh đợi Lâm Quốc rời đi, sau đó hắn lập tức ra khóa cửa, sau đó vận khởi "Hương Ba Công", sau đó đem chân khí vận chuyển đến tai. Rồi chậm rãi, Trần Thiên Minh loáng thoáng nghe được thanh âm bên trong phòng 318.
"Lão Quan, chú có chuyện gì thì nói đi, ta lát nữa còn có tiệc." Một thanh âm uy nghiêm cất lên, phỏng chừng là vị Quan tòa kia.
"Chánh án Ngũ, đây chính là Tiểu Lâm, thân thích của em, hắn làm việc ở bệnh viện thành phố số 3, hắn bây giờ đang gặp chuyện, bị ủy ban tóm. Anh xem có thể nói giúp với người của ủy ban, đem chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có." Đây là thanh âm của Quan Thiên Sơn, trước kia Trần Thiên Minh cũng đã nghe qua một lần rồi.
"Đây, việc này thì có chút khó khăn, tên Hà "mặt đen" kia rất khó chịu, tuy ta lớn hơn hắn một cấp, nhưng mà hắn ra sao thì ngươi cũng không phải là không biết." Thanh âm kia có chút khó xử nói.
"Chánh án Ngũ, nếu anh không giúp đỡ, thằng thân thích của em chắc chắn là xong đời đó. Tiểu Lâm, ngươi nhanh đem tài liệu ra cho Chánh Án Ngũ xem." Quan Thiên Sơn thấy có cửa vội nói.
Qua một lúc, thanh âm kia lại tiếp tục: "Được, để ta đi nói chuyện với tên Hà "mặt đen" kia, xem hắn có để cho ta chút mặt mũi không."
"Vậy thì tốt rồi, thật là cảm ơn trời đất, Chánh án Ngũ, chúng ta ăn cơm xong thì đí thôi." Quan Thiên Sơn lúc này cao hứng như thấy vợ chết vậy.
"Không cần, ta phải đi rồi, lát nữa còn phải gặp một thương nhân nước ngoài, còn các người cứ chờ điện thoại của ta. Đặc biệt là Tiểu Lâm, ngươi cũng không cần đến văn phòng tìm ta." Sau đó thì Trần Thiên Minh nghe được tiếng cánh cửa đóng lại.
"Lão đại, Chánh Án đã đi rồi." Lâm Quốc đẩy cửa vào nói.
"Anh biết, A Quốc, có khó khăn rồi, Chánh Án Ngũ muốn nhúng tay vào việc này, anh phải đến tìm Hà thư ký để nói chuyện rồi." Trần Thiên Minh đứng dậy nói.