Cách Đan gật đầu nói: "Đúng thế." Nói xong nàng phất tay, đám nam nữ già trẻ lập tức bỏ ngụy trang, thì ra bọn họ đều là tráng niên.
"Võ công các cô thế nào?'' Trần Thiên Minh sốt ruột hỏi.
"Có thể dùng được." Cách Đan nói.
"Vậy các cô hỗ trợ nhóm bên trái, một người ở lại đây giúp tôi." Trần Thiên Minh nói. Hiện tại có mười tám người của Cách Đan giúp, tình thế sẽ chuyển biến tốt, vốn không cho rằng quốc an bên kia để ý đến chuyện Lạt Ma, xem ra trách nhầm bọn họ.
Tình thế thực sự có cải biến, tuy rằng đám Cách Đan võ công không cao, nhưng cũng nàng với Ngô Tổ Kiệt, có bọn họ giúp, đám Lâm Quốc đã bớt chật vật. Mà Trần Thiên Minh bên này tình thế cũng không lạc quan, mộc thi sát thủ cứ hai tên một tổ, phân biệt tập kích bọn họ, đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy.
Trần Thiên Minh một mình đánh với sáu mộc thi sát thủ, hắn càng đánh càng giật mình, những mộc thi này đúng như lời Ngật Tang Đạt Kiệt, lì đòn vô cùng, dù mình có đánh trúng bọn chúng nhưng bọn chúng tuyệt không bị sao, nếu cứ đánh vậy, mình không bị bọn chúng đánh chết cũng bị mệt chết.
Mà Ngật Tang Đạt Kiệt bọn họ cũng khổ cực, cùng Ngật Tang Đạt Kiệt đối chiến chính là hai mộc thi sát thủ, đánh cho hắn chỉ có thể chống đỡ không có lực hoàn thủ.
"ầm." Một người Cách Đan mang tới bị mộc thi sát thủ đánh bay ra mặt đất hình như bị thương không nhẹ, mộc thi như là tượng gỗ, bị đánh trúng hoàn toàn không bị thương.
"Lạt Ma, xem ra bọn Hồ Minh bên ngoài bị ngăn cản không vào được." Trần Thiên Minh nói với Ngật Tang Đạt Kiệt, qua một khoảng thời gian, bọn Hồ Minh còn chưa vào, khẳng định là bị để tử Hồng giáo cản trở.
"Trần tiên sinh, các người mau vào đây, mau vào trận pháp của tôi." Ích Tây Dát Mã ở phía sau nói, thì ra nàng loay hoay là khởi động trận pháp.
Nghe Ích Tây Dát Mã nói thế, Trần Thiên Minh vội nói những người khác lui về, đến khi Trần Thiên Minh lùi đến bên người Ích Tây Dát Mã, Ích Tây Dát Mã đưa một thứ giống như nắm tay cho Trần Thiên Minh nói: ''Trần tiên sinh, anh đặt vật này lên điểm trắng phía trước, sau đó lui về sau ba bước, sang trái bốn bước, lại sang phải hai bước, có thể đến đây."
Trần Thiên Minh nhận lấy vật từ tay Ích Tây Dát Mã, không quản là vật gì, hắn vội lao lên, phía trước mấy mộc thi sát thủ thấy hắn vội công kích, vài đạo phong nhận sắc bén chém tới.
Hắn vội vung chưởng đỡ, sau đó thừa dịp đem vật kia đặt ở điểm trắng. Trần Thiên Minh sờ lên điểm trắng thấy dương như cảnh vật có chút thay đổi, phía trước có đường nhỏ, có rừng cây, bên trái còn có núi nón. Hắn biết đây là tác dụng của trận phá, nhưng những thứ này là ảo giác, làm sao mà đi?
"Trần tiên sinh, anh theo lời tôi nói là tiến tới." Ích Tây Dát Mã thấy Trần Thiên Minh đứng đó không nhúc nhích, sốt ruột kêu.
Lúc này Trần Thiên Minh mới dựa theo lời nàng đi tới, hắn vừa đi phát hiện ảo giác không còn, mà mộc thi sát thủ chỉ ở trước mặt hắn không xa, nhưng hình như không thấy hắn, bọn họ đuổi tới đuổi lui, cũng là di chuyển ở một chỗ, nhìn buồn cười vô cùng.
" Thánh nữ, trận pháp của cô thật là lợi hại, bọn họ đều loanh quanh không ra được." Trần Thiên Minh âm thầm thở phào.
"Ai, chỉ là tạm thời nếu bọn họ tìm được bí quyết, có thể phá trận. Trần tiên sinh, anh đem bọn họ mang vào đây." Ích Tây Dát Mã chỉ vào Lâm Quốc nói, Hắc Bạch thần bà cũng hiểu được trận pháp, chỉ chốc lát sau, mang theo đệ tử Hoàng giáo đi vào.
Nói xong Ích Tây Dát Mã ở bên tai Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói cách di chuyển để đưa bọn Lâm Quốc vào, sau khi nghe xong, Trần Thiên Minh phi thân đi ra, hắn chạy tới bên đám Lâm Quốc, sau đó để cho một người nắm tay hắn lui về.
Ta khỏi trận pháp, Lâm Quốc lau mồ hôi trên mặt, nói: "Lão đại đây là chuyện gì? Chúng ta vừa cùng Phương Minh Ngọc chiến đấu. trước mặt đột nhiên thay đổi, như trúng tà, hoàn cảnh trước mặt thay đổi."
Trần Thiên Minh nói: "Đây là thánh nữ bố trí trận pháp, nếu như không phải nàng nói cho anh biết làm thế nào để ra khỏi trận, anh cũng không di chuyển được."
"Lão đại, anh xem Phương Minh Ngọc bọn họ đi lòng vòng, hình như không thoát ra được, nếu chúng ta vào đánh lén, bọn họ nhất định không biết." Trương Ngạn Thanh chỉ vào Phương Minh Ngọc nói.
Trần Thiên Minh nói: "Vần đề là chúng ta không hiểu trận pháp, trờ ra, như vậy không khác gì bọn Phương Minh Ngọc."
Ích Tây Dát Mã nói với Hắc Bạch thần bà" Hắc bà, Bạch bà, các bà vào trận tiêu diệt bớt Hồng giáo đệ tử đi." Bên trong trận pháp có để tử võ công yếu hơn, hiện tại chính là thời cơ tốt để tiêu diệt bọn họ, mà Phương Minh Ngọc bọn họ võ công cao, không nhất định có thể ám toán thành công.
Hắc Bạch thần bà gật đầu, phân biệt từ hai bên tiến vào trận pháp,
"Ai da!" trong trận lần lượt vang lên tiếng thét của Hồng giáo đệ tử, Hắc Bạch thần bà chuyên môn nhắm vào những kẻ có võ công yếu mà ra tay, vừa ra tay là có kẻ bỏ mạng.
Lạp Đạt ở một bên thấy vậy sốt ruột, hắn vốn cho rằng kết quả đã nắm chắc, nhưng không ngờ Ích Tây Dát Mã lại đem ra một cái trận pháp quái quỷ, vây khốn người của mình ở bên trong. ở trong đó bị Hắc Bạch thần bà giết đi ít nhiều. "Mọi người chú ý, các người đã rơi vào trận pháp, không nên lộn xộn, cẩn thận bị người ta ám toán. Hổ Vương Hắc thần bà ở bên trái ngươi."
Tuy rằng Hổ Vương bị vây trong trận, nhưng người ở ngoài thấy rõ mồm một, hắn cũng không có cách nào, nếu hắn cũng chạy bừa vào, nhất định cũng bị như bon họ, bị vây trong trận không thoát ra được. Rút cuộc phải làm sao? Lạp Đạt trong lòng lo lăng, nếu cứ thế, đệ tử bên trong có khi bị giết sạch.
May mà bên phía Trần Thiên Minh chỉ có Ích Tây Dát mã và Hắc Bạch thần bà hiểu trận pháp, nếu như Trần Thiên Minh mà biết, vậy đám Phương Minh Ngọc có khả năng bị giết chết.
Đột nhiên Lạp Đạt hai mắt sáng lên, hắn phát hiện trận pháp được cấu thành từ vậy như bát úp, chúng được xếp thanh hình bát quái, lại có chút không giống. Nếu ở bên ngoài phá hết cái thứ kia đi, trận pháp có thể bị phá không? Lạp Đạt thầm nghĩ.
Nghĩ đến đây Lạp Đạt vận nội công, bắn tới đồ vật kia, thứ kia bị chưởng phong bắn trúng "bốp" một tiếng bay ra thật xa.
Phương Minh Ngọc vốn đang nhìn hồ nước trước mặt, hiện tại bỗng nhiên biến mất, hắn phát hiện Trần Thiên Minh đứng ngay trước bọn họ, trận pháp bị phá, kỳ thực cái này gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Nếu như Lạp Đạt không phá được trận pháp, nhưng hắn ở bên ngoài có thể thấy rõ ràng, khi hắn phá bố cục trong trận, lập tức trận cũng bị phá,
Ích Tây Dát Mã phát hiện trận pháp bị phá vội kêu: "Hắc Bạch thần bà, mau trở về, trận pháp bị phá."
Trần Thiên Minh thấy trận pháp bị phá, vội kêu: "Mọi người thủ vững, kẻ thù quá mạnh, có thể kéo dài thêm được phút nào hay phút ấy." Đối với hai mươi mộc thi sát thủ, Trần Thiên Minh đau đầu vô cùng, thứ biến thái như vậy, đánh nhiều như vậy bọn chúng không có chuyện gì, lẽ nào bọn họ thực sự không có chỗ trí mạng? Trần Thiên Minh nghĩ.
Nhất thời Trần Thiên Minh phân biệt vị trí vai trò từng người, chuẩn vị nghênh địch.
"Giết, giết hết cho ta." Lạp Đạt kêu lớn, lần này Lạp Đạt không có ở bên nhìn, mà hắn là tiên phong, lao tới Trần Thiên Minh giết qua.
"A Quốc, các người mau dùng tam hợp thuật kháng địch, Ngật Tang Đạt Kiệt Lạt ma, các người đi theo hai bên tôi." Trần Thiên Minh vừa nói vừa sử nội lực toàn thân, song chưởng đánh ra.
Nhưng kẻ thù quá mạnh, 20 mộc thi sát thủ hơn nữa còn Lạp Đạt, liên tiếp ép bọn Trần Thiên Minh lui về sau, căn bản không có biện phá thủ vững.
"Ầm." Bên Trần Thiên Minh lại có một người ngã xuống, là đệ tử Hoàng giáo, hắn bị một mộc thi sát thủ xé đôi ăn tươi nuốt sống, mau me vung vãi vẻ mặt mộc thi vui vẻ vô cùng. Mộc thi còn dùng lưỡi liếm liếm mép như vừa ăn bữa ăn ngon.
"Mk, lũ biến thái." Trần Thiên Minh thấy vậy, lửa giận ngút trời, nhưng hắn không có cách nào đối phó với mộc thi, bọn họ đánh không chết, vô luận thế nào cũng không thụ thương. Trừ phi có một cây bảo đao, cắt đầu bọn chúng. "Lão đại, chúng ta không xong." Lâm Quốc bị đanh cho từ từ lui về sau đụng phải Trần Thiên Minh.
"Ngật Tang Đạt Kiệt các ngươi thích không?" Lạp Đạt hưng phấn nói, Một hồi đại chiến, hiện tại đám Trần Thiên Minh liên tục bị đẩy lùi, nhưng mộc thi sát thủ này, tuy răng mới lần đâu dùng, nhưng uy lực khiến hắn thỏa mãn vô cùng.
Nhưng mộc thi sát thủ này quả thực là mình đông da sắt, mặc kệ Trần Thiên Minh bọn họ có đánh thế nào, cũng không sao, lại đánh cho đám Trần Thiên Minh bị thương không ít, đang tiếc năng lực có hạn, nếu có thể luyện ra bốn mươi mộc thi sát thủ, hôm nay chính là một mìn độc diễn.
"Tao liều mạng với chúng mày." Trần Thiên Minh giậm chân cả người bay lên cao, hai tay cùng xuất, một chiêu vạn phật quy tông, chân khí cường đại đánh tới đầu hai mộc thi sát thủ.
"Bốp.'' Hai mộc thi sát thủ vị Trần Thiên Minh đánh cho lún xuống đất nửa mét, nhưng đầu chúng không bị sao càng không nói đến Trần Thiên Minh muốn đánh đầu chúng thành đậu hũ.
Trần Thiên Minh nhìn hai mộc thi như không có việc gì từ mặt đất rống giận lao lên, như muốn nuốt sống Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh không có cách nào, như vậy còn không chết, vậy phải thế nào?
Lúc này bốn mộc thi sát thủ đột nhiên cùng quay sang chiến Trần Thiên Minh bọn chúng một người một bên, bôn hướng công kích Trần Thiên Minh, mà hai mộc thi lúc trước từ hai bên trái phải đánh tới Trần Thiên Minh. Bọn họ tuy rằng là mộc thi, nhưng vẫn biết Trần Thiên Minh võ công cao nhất ở đây, chỉ cần giết Trần Thiên Minh những người khá thu thập dễ dàng.
Trần Thiên Minh vừa công kích hai mộc thi còn chưa kịp thở, đã bị sáu một thi tập kích, bọn họ dùng chiêu liều mạng, dưới phạm vi công kích khác nhau, khiến Trần Thiên Minh thấy toàn thân như đều trong phạm vi công kích.
"Bốp!" Trần Thiên Minh không tránh khỏi, cuối cùng cũng bị một mộc thi sát thủ đanh trúng sau lưng, hắn lảo đảo, không vững chân ngã ra mặt đất.