Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thiên Minh thấy Ba Đặc sợ như thế vội vàng nói: "Ba Đặc đại thúc, chú không phải sợ, chú chỉ cần lái thuyền này cho tốt là được, cá mập này để cho cháu tới đối phó."

Ba Đặc nhớ tới võ công của bọn Trần Thiên Minh vả lại thấy Trần Thiên Minh tự tin như thế, đứng ở trên đỉnh buồng nhỏ trên tàu không cần đỡ vật gì lại có thể làm thuyền lại chạy được nhanh như vậy, hắn mới an tâm một ít.

"Đến đây đi, cá mập, tao cho mày kiến thức sự lợi hại của ta một chút." Trần Thiên Minh tự nhủ nói. Hắn nhìn cá mập càng bơi càng gần nhanh đến. Trần Thiên Minh ở trong lòng nghĩ "Oanh". Trần Thiên Minh đã đem nội lực của mình ra, hai cổ nội lực âm dương mạnh mẽ mà có lực liền như hai đầu mãnh long rời bến bắn trúng miệng rộng của cá mập.

Nhất thời cá mập bị nội lực của Trần Thiên Minh bắn trúng mạnh mẽ xoay thân thể một chút, thấy nó nhe răng lộ hàm lại tiếp tục hướng bên Trần Thiên Minh này lội tới, hẳn là nó bị Trần Thiên Minh đánh lừa, muốn tìm Trần Thiên Minh báo thù.

Ba Đặc thấy cá mập bị Trần Thiên Minh bắn trúng như vậy, bất an trong lòng đã giảm đi rất nhiều, vài người khác có võ công cũng không yếu, cho dù cá mập trở lại cũng không sợ. Ba Đặc thấy cá mập hướng qua liền lập tức thay đổi đầu thuyền về phía trước mặt chạy tới.

Cá mập thấy phương hướng của bọn Trần Thiên Minh thay đổi, nó cũng thay đổi đầu đuổi theo bọn họ. Ba Đặc sợ hãi nói: "Mọi người nhanh lên một chút, cá mập ở phía sau."

"Để cho nó tới gần, Đình tỷ cùng Tiết Phương đem tất cả vô ảnh phi đao trên người chuẩn bị cho tốt, một hồi nữa tôi bảo 2 người đánh liền đem phi đao đánh vào trong miệng của cá mập. A Quốc em tới hoán đổi cho Tiểu Tô một chút, bây giờ chúng ta trước tiên buông thả chậm chút, đến lúc đó tôi bảo chạy, mọi người liền cùng nhau đem thuyền chạy nhanh." Trần Thiên Minh nói với mọi người.

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Đình tỷ cùng Tiết Phương vội vàng đem vô ảnh phi đao trên người của mình chuẩn bị cho tốt, mặc dù đang cách cá mập ngàn mét nhưng Trần Thiên Minh biết vô ảnh phi đao của hai người các nàng rất lợi hại, nhất định có thể đánh tiến vào trong miệng của cá mập. Nếu như may mắn trực tiếp xuyên thấu dạ dày của cá mập sẽ rất tốt.

Trần Thiên Minh cũng đem vô ảnh phi đinh^^của mình được xưng chuyên môn đục lỗ con ngươi của con người đem ra, hắn cũng chăm chú nhìn chằm chằm cá mập đi tới.

"Trời ạ, cá mập sẽ đi tới." Ba Đặc nhìn phía cá mập càng bơi càng gần mà bọn Trần Thiên Minh lại không có làm cho thuyền tăng tốc chỉ là nhìn chằm chằm cá mập, hắn không khỏi quá sợ hãi.

"Ha hả, Ba Đặc đại thúc không phải sợ, một hồi nữa cháu cho chú thấy Suất Ca Tán Đinh chuyên môn đánh con mắt của cá mập." Trần Thiên Minh ước lượng đinh sắt trong tay, nếu như đánh đánh, xác suất một nắm đinh hắn đánh qua hẳn là trúng mục tiêu phi thường cao.

"Suất Ca Tán Đinh?!" Trương Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô liếc mắt nhìn nhau, thật không ngờ lão đại lợi hại như vậy, người ta là Tiên Nữ Tán Hoa lão đại lại tự nghĩ ra một chiêu Suất Ca Tán Đinh. Lợi hại, quả nhiên phi thường lợi hại!

"Lão đại, cá mập sắp đến." Lâm Quốc nhìn cá mập đại khái cách bọn họ khoảng 10 mét, không khỏi nhắc nhở một chút Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nói: "Lại làm cho nó gần một chút đến sáu bảy mét, xác suất đánh trúng mục tiêu của chúng ta sẽ cao thêm một chút. Mọi người chuẩn bị đánh!" Trần Thiên Minh vừa kêu vừa cầm đinh sắt trong tay đánh đi ra ngoài. Đồng thời vô ảnh phi đao của Đình tỷ cùng Tiết Phương cũng đánh đi ra ngoài.

Cá mập đang liều mạng đuổi theo thuyền nhỏ nhưng thật không ngờ người ta đã ở ám toán nó. Lúc này phi đao của Đình tỷ cùng Tiết Phương đã bắn vào trong miệng của cá mập làm cho cá mập kêu lên tiếng kêu đau đớn. Nhưng làm cho nó càng đau nhức hơn chính là đinh sắt của Trần Thiên Minh, lúc đầu nội lực của Trần Thiên Minh đã rất cao, bây giờ xác suất trúng mục tiêu càng cao, đinh sắt kia tại dưới nội lực của Trần Thiên Minh điều động giống như có mắt bắn trúng vào con mắt của cá mập.

Ngay lúc bọn Trần Thiên Minh ném ra ám khí cũng là lúc ba người Lâm Quốc liều mạng dùng nội lực đem thuyền tăng tốc. Cá mập kia tại dưới tình huống mình thụ thương lại mạnh mẽ nhảy lên hướng thuyền của bọn Trần Thiên Minh nhảy qua.

"Mẹ nó, tao đang lo đánh không được mày, mày lại tự đưa lên cửa."Trần Thiên Minh thấy sau khi bị thương cá mập bị thương lại liều mạng đuổi theo, hắn bắn ra nội lực do tám đạo chân khí của bản thân hợp thành."Ba" một tiếng nổ lớn, cá mập bị Trần Thiên Minh đánh rớt vào biển ở phía sau. Con cá mập lớn kia rơi vào biển làm tung bọt sóng lên trên mặt mọi người.

Ba Đặc thấy tình cảnh như vậy lau một chút nước trên trán khong biết là mồ hôi hay là nước biển sợ hãi nói: "Nguy hiểm thật, may nhờ có Trần tiên sinh đem cá mập hủy diệt trong biển, nếu khong thuyền của chúng ta sẽ bị thân thể của cá mập đè hỏng."

"Được rồi, bây giờ giải quyết xong cá mập chúng ta tiếp tục đi tới."Nói xong Trần Thiên Minh tự mình chạy đến sau thuyền sử dụng nội lực của mình hỗ trợ làm cho thuyền tăng tốc. Con cá mập kia bị bắn trúng con mắt lại bị nội lực của Trần Thiên Minh bắn trúng gần như vậy phỏng chừng không chết cũng không có cách nào đuổi theo.

"Còn có mười năm phút." Ba Đặc nhìn đồng hồ một chút nói.

Trần Thiên Minh nói với mọi người: "Chúng ta đều đứng lên đi, tôi không tin không kịp." Vì vậy tạidưới sự thúc dục nội lực của mọi người, thuyền nhỏ chạy nhanh đến mức làm cho Ba Đặc không thể tin được. Nếu như không phải vừa nhìn thấy võ công của bọn họ, hắn còn tưởng rằng phía dưới có người giúp hắn đẩy thuyền.

"Thuyền còn đó, thuyền còn đó." Ba Đặc nhìn thuyền lớn phía trước vui vẻ nói. Hắn vội vàng đem đạn tín hiệu trên người của mình đánh đi ra ngoài, đây là đạn tín hiệu quy ước của bọn hắn, chỉ cần đối phương thấy đạn tín hiệu này sẽ qua đón bọn họ đi tới.

Mọi người thây vậy cũng vui vẻ, xem ra bọn họ là có thể về nước, không phải chết đất khách nữa.

Thuyền nhỏ lại gần thuyền lớn, thuyên lớn liền ném qua dây thừng lớn. Ba Đặc đem thuyền nhỏ cùng thuyền lớn cố định xong, nói với mọi người: "Chúng ta bò lên trên sợi dây này, Ái Địch lão gia đang ở trên mặt thuyền chờ chúng ta."

Nghe Ba Đặc nói như vậy Trần Thiên Minh cười cười, hắn giơ tay ôm lấy eo nhỏ mềm mại của Ái Liên tiếp đó lôi kéo thằng hắn liền bay đi tới. Bây giờ Trần Thiên Minh lấy nội lực của mình căn bản là không cần giẫm cái chướng ngại vật gì, hắn chỉ cần nội lực vận ở trên người là có thể nhẹ nhàng đi tới.

Ái Địch cha của Ái Liên là một nam tử Phiên Quốc chừng năm mươi tuổi, thấy con gái của mình được một nam nhân Z Quốc ôm từ phía dưới bay lên, hắn biết người này khả năng chính là người cứu con gái của mình mà cũng là con gái thích. Nếu không trên mặt của con gái sẽ không có biểu tình hạnh phúc như thế.

Ba Đặc cũng bị Lâm Quốc lôi kéo bay lên, khi chân đứng trên ở boong tàu rồi, hắn liền nói với Ái Địch: "Lão gia, nguy hiểm thật chúng ta thiếu chút nữa không tới được."

Khi Ái Địch nghe được Ba Đặc đem chuyện vừa rồi kể lại không khỏi âm thầm đánh giá Trần Thiên Minh, hắn thật không ngờ người con gái mình thích lại có thể lợi hại như vậy, đem hai mươi mấy người cảnh sát biểni cảnh giết chết, còn đem thuyền cảnh sát cũng đánh hỏng làm cho nó chìm vào đáy biển. Như vậy một thời gian sẽ không ai đuổi theo được bọn họ.

Đặc biệt nghe được bọn họ đem một con cá mập lớn đánh vào trong lòng đáy biển, trong lòng càng khiếp sợ đây rốt cuộc là ai? Không trách được bọn hắn đem thanh phố Lạc Lâm khiến cho gà chó không yên, nếu như không là bọn hắn cứu con gái của mình, Ái Địch thực sự không dám cho bọn Trần Thiên Minh lên trên thuyền của mình.

"Ba,đây là người cứu ta Trần Thiên Minh, cha gọi hắn Thiên Minh là được." Ái Liên nhìn tình lang của mình cười tủm tỉm, đặc biệt khi nghe được Ba Đặc tán dương tình lang của mình, lòng của nàng càng thêm thêm nở hoa căn bản không có biện pháp dùng ngôn ngữ để biểu đạt ái mộ của mình đối với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh khẽ gật đầu đối với Ái Địch nói: "Ái Địch tiên sinh, ngài khỏe chứ, cảm tạ các ngài đã cứu chúng ta, sau này ngài đến Z Quốc chúng ta, chúng ta sẽ đem hết toàn lực tới trợ giúp các ngài, cho dù là hi sinh tính mệnh của chúng ta." Để bày to lòng cảm tạ của mình, Trần Thiên Minh dùng nghi thức cảm tạ tôn kính nhất hướng Ái Địch biểu đạt, lần này nếu như không phải một nhà Ái Liên hỗ trợ, bọn họ căn bản không có khả năng thoát được đi ra. Nghĩ tới trong ngoài đều là địch nhân Trần Thiên Minh bây giờ cũng còn có chút sợ.

Ái Địch cười cười nói: "Trần tiên sinh ngài không nên khách khí, ngài đã cứu con gái tôi trở về, chúng ta giúp đỡ nhau, sau này cũng không cần nói lời gì cảm tạ."

"Ba, đã bảo ba kêu Thiên Minh, làm sao ba còn gọi Trần tiên sinh nghe rất xa lạ a!" Ái Liên nói xong, hai tay liền ôm cánh tay của Trần Thiên Minh, bộ ngực mềm mại dựa vào Trần Thiên Minh, làm cho Trần Thiên Minh có chút địa phương có phản ứng.

"Ha ha, Thiên Minh ngài có nghe hay không, nếu như ta khách khí, nữ nhi của ta cũng sẽ không tha thứ, ta đi nào, mọi người một đường khổ cực rồi,u mau vào trong thuyền nghỉ ngơi một chút. Tiếp qua vài ngày nữa,. thuyền của chúng ta sẽ đến Z Quốc của mọi ngươi, đến lúc đó mọi người có thể về nhà." Ái Địch vừa cười vừa nói.

Ái Liên nói với Ái Địch nói: "Cha, sau này Z Quốc cũng là nhà của con, con bây giờ đã là vợ của Thiên Minh."

"Cái gì?" Ái Địch cả kinh nói không ra lời.

Trần Thiên Minh nghe xong cũng đau đầu, Ái Liên này cũng thật là, muốn nói cũng nên chờ đến Z Quốc nói đi, bây giờ lão ba nếu như nghe được không vui liền đem bọn họ đuổi về Phiên Quốc sẽ rất thảm." Ba, con đã nói con là người của Thiên Minh, sau đó con muốn gả cho hắn."

Ái Địch còn tưởng rằng Trần Thiên Minh đã cùng con gái mình làm như vậy, bây giờ nghe xong Ái Liên nói như vậy, hắn mới yên lòng xem ra chính mình phải bảo Thiên Minh chăm sóc con gái, nghìn vạn lần đừng cho con gái thiệt thòi.

Lúc này Đình tỷ cũng đi tới nói với Ái Địch: "Ái Địch tiên sinh, sau khi tôi trở lại Z Quốc sẽ hướng về phía cấp trên xin cho công ty của ngài từ sau hưởng thụ thuế quan số lẻ."

"Cái gì? Cô cô không gạt tôi chứ?" Ái Địch nghe Đình tỷ nói như vậy không khỏi kinh ngạc nói. Làm một thương nhân hắn nghe được Đình tỷ nói như vậy là phi thường hấp dẫn, bình thường trải qua hải quan của Z Quốc sẽ đánh thuế 100% thậm chí có lúc 200,300%, nếu như bây giờ Z Quốc không thu thuế của hắn, vậy hắn sau này có thể nói là ổn định kiếm tiền.

Đình tỷ mỉm cười nói "Sẽ không, chúng ta nói giữ lời, ngài phải biết rằng chúng ta lần này tới Phiên Quốc là quốc gia phái tới, được ngài lần này giúp chúng ta lớn như vậy, tôi tin tưởng quốc gia sẽ cho ngài một cái cảm tạ này, thuế quan số lẻ này là cảm tạ tót nhất với ngài."

"Tôi cảm ơn cô." Ái Địch không khỏi vui vẻ nói. Nếu như sau này công ty của bọn họ đến Z Quốc có lợi nhuận như vậy, thì hắn lần này thật là làm đúng rồi, lúc đầu trong lòng của hắn còn có chút lo lắng giúp bọn Trần Thiên Minh có thể bị chính phủ Phiên Quốc biết, đến lúc đó bọn họ liền thảm. Nhưng thật không ngờ Đình tỷ lại cho hắn chỗ tốt lớn như vậy, hắn có thể không vui sao?

"Ái Địch tiên sinh ngài không cần khách khí, ngài cũng giúp chúng ta Z Quốc một cái đại ân, hơn nữa lần này chính phủ Phiên Quốc làm quá chặt, đem người của chúng ta len lén giam giữ, nếu như không phải là các ngài trợ giúp, chúng ta là không về được." Đình tỷ nói xong nhìn Lạp Đạt liếc mắt, ý tứ là nói Lạp Đạt bị chính phủ Phiên Quốc giam lại.

Bởi vì Lạp Đạt đã không có y phục lạt ma y, sau khi đến nhà Ái Liên, nàng liền tìm cho hắn một kiện quần áo, làm cho hắn thay, bây giờ Lạp Đạt ăn mặc có chút chẳng ra cái gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK