Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là một bằng hữu?" Hà Đào không tin.

"Thật mà, anh lừa ai cũng không dám lừa em!" Trần Thiên Minh chột dạ nói. Mặc dù là Hà Đào không nhận ra Tiểu Trữ, nhưng chính mình ngày hôm qua đã nói như vậy, mà Tiểu Trữ đi qua thăm lương Thi Mạn, nhưng nàng sẽ quay lại, điều này làm tim Trần Thiên Minh đập thình thịch.

Hà Đào nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, hình như là trong lòng xấu hổ, nàng đỏ mặt liếc về phía Trần Thiên Minh.

"Hà Đào, em đã ăn cơm chứ?" Trần Thiên Minh nói. Hiện giờ, hắn chỉ thầm nghĩ Hà Đào nhanh dời đi một chút, ngàn vạn lần đứng đề Hà Đào và Tiểu Trữ gặp nhau, nếu không thì phiền to.

"Em còn chưa ăn cơm." Hà Đào lắc đầu, nói.

"Vậy em mau đi ăn đi, đừng để mình đói bụng, anh sẽ rất đau lòng." Trần Thiên Minh sốt ruột nói.

Hà Đào thấy dáng vẻ sốt ruột của Trần Thiên Minh, nàng còn tưởng là Trần Thiên Minh sợ nàng đó bụng, trong lòng nàng thấy rất ngọt ngào, vì thế nàng cười, nói: "Thiên Minh, anh không nên lo lắng cho em, em không đói đâu, anh nghĩ muốn ở bên cạnh anh." Nói xong, khuông mặt nàng lại đỏ bừng lên.

"Hả?" Trần Thiên Minh nghe thấy Hà Đào nói vậy, hắn cảm thấy như là mình sắp bị hôn mê vậy, Hà Đào như vậy không phải là muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn sao? Sao bụng của nàng không đói chứ?

"Hà Đào, em nghĩ lại đi, em còn gì chưa hoàn thành không? Anh cũng không muốn làm chậm trễ chuyện của em, nếu như em có việc, trong lòng anh sẽ rất bất an đó." Trần Thiên Minh càng lúc càng sốt ruột, hắn có chút

không yên.

"Em không có việc gì mà, Thiên Minh, anh không phải là có gì không thoải mái chứ? Nếu không thì em giúp anh kêu bác sĩ?" Hà Đào nhìn dáng vẻ hiện giờ của Trần Thiên Minh mà có chút lo lắng.

"Không, không phải," Trần Thiên Minh vội lắc đầu, hắn hiện giờ làm sao mà tốt được cơ chứ?

"Thiên Minh, anh muốn ăn cái gì không? Em lát nữa đi mua đồ cho anh ăn."

Tiểu Trữ vô cùng phấn khởi vọt vào trong phòng bệnh của Trần Thiên

Minh.

Xong hết rồi, hiện giờ sao Hỏa đụng Trái Đất rồi! Trần Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Trữ tiến vào, trong lòng hắn chỉ có thể đau khổ kêu lên.

Hà Đào ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Trữ, nàng bị Tiểu Trữ xinh đẹp làm cho ngây cả người một lúc, "Cô chính là người Trần Thiên Minh cứu tối qua sao?" Hà Đào hỏi Tiểu Trữ.

"Đúng." Tiểu Trữ gật đầu, mỉm cười.

"Cô là gì của hắn? Bạn gái?" Hà Đào lạnh lùng nói. Mới rồi nàng nghe thấy Tiểu Trữ gọi Trần Thiên Minh thân thiết như vậy, phỏng chừng là quan hệ của họ cũng không chỉ đơn giản là bạn bình thường rồi.

"Ân!" Tiểu Trữ đỏ mặt gật đầu, Tiểu Trữ còn tưởng rằng Trần Thiên Minh đã nói với Hà Đào, cho nên, nàng thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn Hà Đào.

Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Tiểu Trữ trả lời, hắn thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh luôn. Hiện giờ, hắn thật muốn mình hôn mê không biết gì luôn, trường hợp này thật sự là quá kinh khủng.

"Trần Thiên Minh!" Hà Đào xoay người lại hét to với Trần Thiên Minh. Hóa ra tất cả đều là Trần Thiên Minh lừa nàng, khó trách hắn lại muốn nàng nhanh chóng rời đi như vậy, hóa ra những quan tâm vừa rồi đều là giả.

"Anh…anh." Trần Thiên Minh thật sự là không biết mình nên làm cái gì nữa.

"Anh đã có Mỹ Cầm rồi mà vẫn ở ngoài true hoa ghẹo nguyệt, anh có còn là người không hả?" Hà Đào chỉ thằng vào Trần Thiên Minh, thương tâm nói. Cứ như là nàng đang nói thay chính mình vậy. Vốn nàng nghĩ đến chuyện chị họ của Trần Thiên Minh và Lưu Mỹ Cầm thì thôi, trong lòng nàng còn miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng mà, hiện giờ bên người Trần Thiên Minh lại có nữ nhân khác, điều này làm sao khiến nàng chấp nhận được chứ?

Trần Thiên Minh cũng không nói gì.

"Trần Thiên Minh, anh là đồ khốn nạn!" Hà Đào trừng mắt mắt Trần Thiên Minh, sao đó nàng chạy thẳng ra ngoài.

"Thiên Minh, người vừa rồi là bạn gái anh sao?" Tiểu Trữ đi tới bên người Trần Thiên Minh, thất vọng nói.

"Xem như vậy đi," Trần Thiên Minh gật đầu, nói.

"Vậy mới rồi nàng nói đến Mỹ Cầm là ai? Là một bạn gái khác của anh sao?" Tiểu Trữ tiếp tục nói.

"Đúng vậy." Trần Thiên Minh lại gật đầu, nói.

"Ang rút cục là có mấy người bạn gái?" Tiểu Trữ thương tâm nói.

"Còn có hai người giống như vậy nữa." Trần Thiên Minh chột dạ nói.

"Cái gì?" Tiểu Trữ không thể tin vào tai mình được, hóa ra Trần Thiên Minh còn có nhiều bạn gái như vậy. "Vậy sao anh còn đến với em nữa?"

Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Trữ, thâm tình nói: "Tiểu Trữ, bởi vì anh thích em, từ lần đầu nhìn thấy em anh đã thích em rồi."

Tiểu Trữ liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó nàng chậm rãi đi ra ngoài.

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ muốn rời đi, hắn sốt ruột nhảy từ trên giường xuống, ôm lấy Tiểu Trữ nói: "Tiểu Trữ, em muốn đi đâu?"

"Em đi qua chỗ chị Thi Mạn, em muốn thăm nàng." Tiểu Trữ cảm thấy rất mờ mịt, nàng lắc đầu, nói.

"Em giận anh sao?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Trữ.

"Em không biết, trong đầu em hiện giờ đang rất hỗn loạn, anh để em suy nghĩ đi." Tiểu Trữ lắc đầu, nói. Hiện giờ, nàng thật sự không biết mình nên làm gì, nàng vừa mới phát hiện mình thích Trần Thiên Minh, nhưng giờ lại phát hiện ra Trần Thiên Minh đã có mấy người bạn gái.

Trần Thiên Minh nhìn thấy dáng vẻ thương tâm rời đi của Tiểu Trữ, hắn cảm thấy rất đau lòng. Ôi. Mình cũng không còn cách nào cả, ai kêu mình thích nàng, không muốn buông tay chứ!

Trần thiên trở lại giường bệnh, đột nhiên lúc này lại có hai người đi vào. Trần Thiên Minh nhìn kỹ lại, hóa ra chính là hai nữ cảnh sát sáng sớm nay đã tới tìm hắn.

"Sao vậy, hai vị mỹ nữ, lại có chuyện gì sao?"Trần Thiên Minh nhìn cô đội trưởng lạnh lùng, hắn cười nói.

Mỹ nữ 90 điểm nhìn thấy dáng vẻ cười hì hì của Trần Thiên Minh, trong lòng rất tức giận, từ lúc cô ta tiến vào thấy Tiểu Trữ ngủ cùng Trần Thiên Minh trên giường bệnh, từ đó cô ta đã không nhìn Trần Thiên Minh vừa mắt rồi.

"Đúng, chúng tôi có việc tìm anh, mới vừa rồi đã cùng trao đổi với bác sĩ điều trị cho anh, ông ấy nói đã kiểm tra qua cho anh, thương thể của anh cũng không có trở ngại gì, đã có thể theo chúng tôi về cục công an."

"Cùng các cô quay về cục công an? Tại sao? Tôi không phải đã nói rõ tất cả sự việc với cô rồi sao? Các cô còn gì không rõ chứ?" Trần Thiên Minh cảm thấy mờ mịt.

"Chúng tôi có chút không rõ, anh tại sao lại muốn giết Thái Đông Phong?" Mỹ nữ 90 khinh thường nhìn Trần Thiên Minh, hơn nữa mọi chuyện cũng không phát sinh như hắn đã nói, mà hắn còn đang lêu lổng trên giường. Người như vậy mà không để pháp luật "chăm sóc", vậy làm sao có thiên lý chứ.

"Cái gì? Thái Đông Phong đã bị người ta giết?!" Trần Thiên Minh cực kỳ hoảng sợ, mình lúc động thủ cũng không giết hắn, là ai đã giúp mình giết hắn chứ? Đám Lâm Quốc? Không phải, bọn họ hẳn là làm theo lời mình nói, hơn nữa, bọn họ cũng không đến biệt thự của Thái Đông Phong.

Không phải là hai kẻ tới sau là do Thái Đông Phong kêu đến giết mình sao? Thế nào mà Thái Đông Phong lại chết chứ? Chẳng lẽ là hai kẻ kia giết Thái Đông Phong? Nhưng mà tại sao chúng muốn giết cả mình? Trần Thiên Minh càng suy nghĩ, hắn càng thấy khó hiểu.

"Trần Thiên Minh, đừng cố gắng giả vờ nữa, đáng tiếc, anh sắp phải án phạt rồi, nếu không có thể đi làm diễn viên đó." Mỹ nữ 90 kia cười cười.

"Tôi nói, tôi lúc đó không giết Thái Đông Phong, tôi chủ đánh hắn bị thương, nội thương như vậy làm sao hắn chết được, không phải là thân thể hắn quá yếu đuối, bị như vậy mà đã chết chứ?" Trần Thiên Minh nói.

"Không phải, Thái Đông Phong là bị người khác đầu tiên cắt đi gân tay gân chân, sao đó thì cắt đi biểu tượng nam nhân của hắn, sau cùng là bị cắt đứt yết hầu mà chết, thủ đoạn gây án vô cùng tàn nhẫn, có thể nói người giết Thái Đông Phong là người có thâm thù đại hận với hắn, nếu không cũng sẽ không đối phó hắn như vậy." Mỹ nữ 90 điểm nói.

"Vậy thì không liên quan đến chuyện của tôi, tôi không mang đao theo, hơn nữa, lúc đó bạn gái Tiểu Trữ của tôi cũng ở bên cạnh, nàng có thể làm chứng." Trần Thiên Minh nói. M, thủ pháp như vậy để giết Thái Đông Phong, mình cũng đã từng nghĩ đến, chỉ là, rút cục ai đã giết chết Thái Đông Phong?

"Nếu chỉ dựa vào lời bạn gái anh thì không nhất định có thể tin được, có khả năng là lúc đó anh giết Thái Đông Phong, bạn gái anh lại giúp anh bao che sự thật." Mỹ nữ 90 nói rất rõ ràng, hình như cũng có đạo lý.

"Tôi không có giết Thái Đông Phong." Trần Thiên Minh nói.

"Có người gọi điện nặc danh đến cục cảnh sát, nói là anh vốn có oán thù với Thái Đông Phong, là anh giết Thái Đông Phong." Mỹ nữ 90 điểm nói.

Người có thể dùng thủ pháp như vậy giết Thái Đông Phong, tâm lý hắn nhất định là có vấn đề, nàng nhìn Trần Thiên Minh thì cảm thấy hắn là người như vậy. (Hài thật!)

"Một cuộc gọi nặc danh thì các người tin tưởng, còn nhân chứng thì các người lại không tin, chuyện này còn có thiên lý không chứ? Nếu như mỗi ngày đều có người gọi điện đến cục công an nói cô thích tôi, vậy cô có tin tưởng không." Trần Thiên Minh tức giận, nói.

"Anh nói cái gì? Người nào nói tôi thích anh?" Mỹ nữ 90 thấy Trần Thiên Minh đùa giỡn mình, nàng tức giận rút súng ra, chỉ thẳng vào đầu Trần Thiên Minh nói.

"Này, cô đừng có bắn nhé, đừng nên tức giận!" Trần Thiên Minh nói. Hắn hiện giờ thấy nữ cảnh sát này tâm lý có vẻ kích động, chính mình không nên trêu nàng nữa, nếu không nàng mà tức giận lên, lại cho mình một phát súng. Vậy không phải mình đi gặp Diêm Vương luôn sao.

"Đội trưởng," Mỹ nữ 80 nhẹ nhàng nhắc nhở mỹ nữ 90.

Mỹ nữ 90 tuy còn tức giận nhưng vẫn cất súng đi, sau đó nàng nói với mỹ nữ 80: "Hiểu Lệ, em bắt hắn lại, sau đó kêu cô gái tên Tiểu Trữ kia cùng về cục công an."

"Các cô dựa vào cái gì mà bắt tôi?" Trần Thiên Minh nói.

"Trần Thiên Minh, anh bây giờ bị hoài nghi là có ý định mưu sát Thái Đông Phong, cho nên, chúng tôi phải bắt anh về cục công an để hỗ trợ điều tra." Mỹ nữ 90 âm trầm cười. Trần Thiên Minh này dám đùa giỡn nàng, chờ hắn đến cục cảnh sát, mình sẽ chậm rãi cho hắn nếm đau khổ.

Lúc này, Trương Ngạn Thanh cũng mấy huynh đệ thấy hai nữ cảnh sát muốn bắt Trần Thiên Minh đi, họ lập tức vây quanh, "Lão đại, có muốn bọn em ngăn các nàng lại không?"

"Ngươi dám?" Cô gái tên là Hiểu Lệ 80 điểm kia thấy Trương Ngạn Thanh muốn động thủ, cô nàng căm tức nhìn Trương Ngạn Thanh.

"Tôi có gì mà không dám? Ai dám bắt lão đại của tôi, tôi sẽ cùng nàng ta ra tay." Trương Ngạn Thanh đi đến chắn trước mặt cô nàng 80 điểm, lớn tiếng nói.

Lúc này, Tiểu Tô ở bên phòng bên cạnh cũng đã nghe thấy, thoáng cái, phòng bênh của Trần Thiên Minh đã có mấy người vây quanh.

Mỹ nữ 90 điểm thấy thủ hạ của Trần Thiên Minh muốn động thủ với bên nàng, nàng tức giận rút súng ra, chỉ thẳng vào đám Tiểu Tô nói: "Các người có muốn đánh người thi hành công vụ hay không? Nếu các người không tránh ra, tôi sẽ nổ súng đó!"

"Ngạn Thanh, các chú không nên động thủ, chúng ta đến đó để nói lý, nếu Thái Đông Phong đã bị người khác giết, anh sẽ nói rõ với cục công an."

Trần Thiên Minh nói với đám Trương Ngạn Thanh. Hắn biết mặc dù Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô giờ công lực đã có thể tránh được đạn, nhưng mà nếu cứ loạn lên, vậy thì mình không thể giải thích được, dù sao mình cũng không giết Thái Đông Phong, sợ cái gì chứ?

"Cái gì? Thái Đông Phong chết rồi?" Tiểu Trữ cũng vừa mới tiến vào trong phòng, nàng nghe thấy Trần Thiên Minh nói là Thái Đông Phong đã chết, nàng cảm thấy rất bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK