Hôm nay là thứ hai, vào ngày thứ hai từ sáng sớm tinh mơ tất cả giáo viên và học sinh đều phải tiến hành nghi thức chào cờ dưới đài chào cờ. Giáo viên ở Cửu Trung tương đối nhiều, trường liền dựa vào niên cấp mà phân ra, giáo viên cùng niên cấp (lớp) được xếp cùng một chỗ.
Bởi Trần Thiên Minh là chủ nhiệm lớp cao nhất (1), cho nên hắn đứng ngay phía sau học sinh. Còn tổ trường thầy Đặng thấy Trần Thiên Minh xin nghỉ đã trở về, hắn cũng thở ra một hơi, tuy kỷ luật của lớp cao nhất (1) đã chuyển biến tốt đẹp hơn so với trước kia, nhưng vẫn làm hắn phiền lòng mỗi ngày.
Sân trường Cửu Trung khá lớn, mặc dù có mấy nghìn học sinh, nhưng vẫn
còn dư, kéo cờ lên xong, một người lãnh đạo cầm lấy micro hô:
"Học sinh xếp hàng ra về, giáo viên ở lại."
Vị lãnh đạo này là phó hiệu trưởng, tên Đàm Thọ Thăng, tại buổi họp trước Trần Thiên Minh đã gặp qua hắn, từng nghe hắn nói chuyện. Vị Đàm Thọ Thăng này chừng ba mươi tuổi, diện mạo cũng được, chỉ có điều chỉ là Trần Thiên Minh vẫn cảm thấy hắn có cái gì đó hèn hạ.
"Các cô thầy, để chào đón Tết Nguyên Đán và để cho giáo viên trong trường chúng ta càng thêm gắn bó, nâng cao sức khỏe thân thể và sức tập trung của mọi người, nhà trường quyết định cử hành Nguyên Đán giáo chức công giao nghị thi đấu khiêu vũ. Đến lúc đó mọi người tự do lựa chọn bạn nhảy, ra sức đoạt lấy giải thưởng, giải nhất được thưởng ba ngàn đồng."
Đàm Thọ Thăng cao hứng nói với mọi người.
"Ba nghìn đồng."
Mấy giáo viên vừa nghe con mắt liền sáng lên, nếu như lần thi đấu này có thể đoạt được ba nghìn đồng, con số này so với tiền lương một tháng của mình thì nhiều hơn rất nhiều, cho nên, có một vài người đã bắt đầu xoa xoa tay, cúi đầu xuống nghị luận.
Đàm Thọ Nguyên thấy mọi người có hứng thú, hắn cũng cười, nói:"Xét thấy mọi người nhảy có lẽ chưa được tốt,chúng tôi đã để cho người trong khoa âm nhạc tổ chức dạy khiêu vũ cho mọi người, mọi người yên tâm, giáo viên âm nhạc chỉ tham gia bình bầu, không thể tham gia thi đấu, nếu như mọi người tìm được bạn nhảy, có thể đến khoa âm nhạc để tham gia báo danh."
Mọi người nghe được việc giáo viên âm nhạc không tham gia thi đấu, lại càng hưng phấn, người ta là giáo viên âm nhạc đương nhiên là trình độ chuyên gia, nếu như các nàng tham gia, khẳng định bản thân kém hơn rồi.
Giờ thì tốt rồi, các nàng không tham gia thi đấu, đồng thời còn có chuyên gia dạy mọi người khiêu vũ, mọi người nghĩ đến món tiền ba ngàn đồng, trong lòng bắt đầu tính toán dự định nên làm gì với số tiền ba ngàn đồng này.
Sau đó, một vài nam nữ giáo viên đã chia nhau ra bàn luận, dù sao giáo viên trong trường rất nhiều, không phải ai cũng quen nhau, cho nên, mọi người muốn tìm bạn nhảy là giáo viên quen thuộc cùng lớp tổ với mình.
"Thiên Minh, anh có tham gia Giao Nghị thi đấu khiêu vũ không?"
Sau khi tan họp, Ngô Thanh liền chạy tới trước mặt Trần Thiên Minh, hỏi.
"Khiêu vũ, ta không thích." Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.
Nếu như thi đấu đánh nhau thì còn được, chứ khiêu vũ thì hắn không có hứng, nếu như Hà Đào có tham gia lần thi đấu này, hắn sẽ cùng tham gia với nàng, chứ giờ Hà Đào chỉ là giám khảo, hắn không có hứng thú gì.
Về khiêu vũ trước đây hắn cũng từng nhảy ở trong trường đại học, chỉ có điều nếu mình chỉ vì ba ngàn đồng mà tranh đoạt với mấy giáo viên khác sao? Dù sao mình cũng chẳng thiếu tiền, để ba ngàn đồng cho người khác đi!
"Ha ha, tôi biết anh sẽ không nhảy, không nhảy cũng tốt, miễn để cho người giỏi chê cười ''.
Ngô Thanh cũng thấy thoải mái trong lòng, Trần Thiên Minh không tham gia, hắn bớt đi một đối thủ cạnh tranh, ba ngàn đồng lại càng gần hắn thêm.
Trần Thiên Minh nghe Ngô Thanh nói như vậy, không khỏi hỏi: "Ngô Thanh,
anh không muốn tham gia sao?"
Trần Thiên Minh thầm đánh giá Ngô Thanh, thân cao một thước sáu, còn cánh tay chút bắp thịt cũng không có, vóc người gầy đến mức không thể gầy hơn, chỉ sợ đến lúc đó hắn ôm bạn nhảy lâu, sẽ làm bạn nhảy té bị thương.
Ngô Thanh trừng mắt với Trần Thiên Minh, vẻ mặt tức giận nói:
"Thiên Minh, sao anh lại nói như vậy chứ, nhớ lại thời gian trước tôi ở tại trấn phụ thành, nhưng lại là vũ vương trong trường, anh nói, lúc đó còn khiêu vũ ở phòng khiêu vũ huyện, ngoại trừ hiệu trưởng Lý ram trong trường còn ai hơn được tôi sao?"
"Ồ, thì ra là như vậy." Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói.
Thì ra ở tại phòng khiêu vũ lâu, thì bản than sẽ khiêu vũ giỏi, sớm biết như vậy, bình thường mình cứ đến ngân hàng, có thể đến ngân hàng nhiều, mình sẽ kiếm được nhiều tiền.
"Cho nên, chỉ cần Ngô Thanh tôi vừa ra sân, ôm một người đẹp khiêu vũ, nhất dịnh uy hiếp toàn bộ mọi người, đoạt lấy ba ngàn đồng, hắc hắc!"
Hai mắt Ngô Thanh phát sáng, cứ như ba ngàn đồng đã nằm trong túi hắn.
Trần Thiên Minh vỗ vỗ bả vai khô gầy cùa Ngô Thanh, nói:
"Đúng, Ngô Thanh, chỉ cầm anh lấy được ba ngàn đồng, sau đó nắm lấy năm ngón tay bạn nhảy đưa bạn nhảy đi nơi nào chơi, sau đó, anh có thể… Ha ha, anh là đàn ông chuyện sau đó hẳn là hiểu rõ."Trần Thiên Minh dâm đãng cười.
"Sẽ, sẽ, cái này tôi sẽ làm, Thiên Minh, nhờ có anh nhắc nhở, tôi đang định mời mỹ nữ đẹp nhất trong trường của chúng ta, sau đó cùng nàng trải qua một đem tuyệt đẹp."
Ngô Thanh càng nói càng vui vẻ, cứ như muốn té ngã trên mặt đất.
Trần Thiên Minh nghe Ngô Thanh nói muốn tìm mỹ nữ đẹp nhất trường, hắn
vội túm lấy áo Ngô Thanh, hung hăng nói:
"Anh nói, anh muốn tìm ai, có phải muốn tìm Hà Đào của tôi không? Tôi nói cho anh hay, nếu như dám có chủ ý với Hà Đào, tôi phế anh."
Bởi vì Trần Thiên Minh luôn nghĩ Hà Đào là mỹ nữ đẹp nhất trong trường.
"Anh, khụ, anh buông tay ra đi, tôi sao lại tìm Hà Đào cùa anh chứ, trường có rất nhiều mỹ nữ mà, hơn nữa, Hà Đào không phải là giáo viên âm nhạc sao? Không thể tham gia thi đấu được. Khụ."
Cổ của Ngô Thanh vốn đã nhỏ, hiện giờ bị Trần Thiên Minh nắm chặt, hắn thở không ra hơi nữa.
Trần Thiên Minh ngẫm lại cũng đúng, Hà Đào không thể tham gia thi đấu mà? Mình quá kích động rồi, mới nghe Ngô Thanh nói đến mỹ nữ đẹp nhất
trường, hắn cứ tưởng là Hà Đào.
"Ngô Thanh, anh làm sao vậy? Thầy Trần, anh đang làm gì vậy?"
Tiểu Châu ở bên kia thấy Trần Thiên Minh với Ngô Thanh dường như đang đánh nhau, vội vàng huy nắm tay chạy tới.
"Không có gì cả, tôi thấy áo của Ngô Thanh không thẳng, nên tôi giúp hắn sửa lại cho thẳng, giờ tốt rồi, giờ anh càng đẹp trai hơn."
Trần Thiên Minh vỗ nhẹ vài của Ngô Thanh, cười nói.
"Đúng, đúng, giờ tôi đẹp trai hơn."
Ngô Thanh vừa nghe Trần Thiên Minh nói hắn đẹp trai, liền vui vẻ rạng rỡ. Hắn còn quản việc Trần Thiên Minh kích động nữa sao chứ?
Tiểu Châu thấy Ngô Thanh đã nói như vậy, mình cũng không nên hỏi thêm
nữa. Cô ấy nói với Ngô Thanh:
"Ngô Thanh, lần Giao Nghị thi đấu khiêu vũ này anh có tham gia không?"
Ngô Thanh liếc nhìn Tiểu Châu, nói: "Làm sao đây? Tôi đang lo lắng không tham gia được?"
"Tôi nghĩ nếu như anh muốn tham gia, tôi và anh thành một đôi cùng thi đấu, đoạt lấy ba ngàn đồng kia." Tiểu Châu tự tin nói.
"Cái gì? Tôi và cô, không, không."
Ngô Thanh vừa nghe Tiểu Châu nói như vậy, liền cố sức lắc lắc đầu, nếu như mình nhảy với Tiểu Châu, vậy kế hoạch tán gái của mình bị ngâm nước nóng toàn bộ(hỏng) rồi.
"Tôi không quá muốn tham gia lần giao nghị khiêu vũ này, cô tự tìm người khác đi!"
Trần Thiên Minh nghe đối thoại của Ngô Thanh và Tiểu Châu, hắn cũng vội
vàng chạy đi. Chuyện riêng của hai bọn họ, mình hay để cho bọn ho tự giải quyết, ngàn vạn lần không nên đem lửa thiêu đầu mình.
Về đến phòng làm việc, Trần Thiên Minh liền bắt tay làm việc, tuy hiện giờ ở văn phòng đoàn ủy công việc không nhiều, nhưng mình phải làm trước một ít, để giết thời gian!
"Thiên Minh, anh về rồi?"
Lý Hân Di vừa vào phòng làm việc thấy Trần Thiên Minh, liền vui vẻ cười nói.
"Đúng vậy, nhiều ngày như vậy không nhìn thấy cô, nhớ cô quá, nên muốn
trở lại để nhìn thấy cô." Trần Thiên Minh trêu chọc Lý Hân Di.
Hôm nay Lý Hân Di mặc một bộ váy liền áo không tay màu trắng, bộ ngực
cao vút ưỡn lên, cặp hông mảnh mai, dường như có thể nắm chặt, dưới chân đeo một đôi giày xăng-đan trắng, càng tôn thêm làn da trắng của bàn chân nhỏ nhắn kia.
Lý Hân Di hiện giờ trắng nõn như tiên tử, mình mới nghĩ Hà Đào là cô gái đẹp nhất trường, giờ mình phải sửa lại một chút, Lý Hân Di cũng có một người đẹp chẳng kém gì Hà Đào, xem ra, hai nàng là hai đại mỹ nữ trong trường.
"Thiên Minh, mấy ngày không gặp, sao anh lại trở nên lẻo mép như vậy?
Có phải mấy ngày nay theo kẻ xấu học mấy thứ bậy bạ không?" Lý Hân Di nghe Trần Thiên Minh nói nhớ mình, mặt nhỏ liền đỏ lên, hờn dỗi mắng.
"Không phải đâu, tôi nói thật mà, nếu như cô không thích, sau này tôi không nói nữa."
Vẻ mặt Trần Thiên Minh rất oan uổng, mình nhớ cô ấy thật mà, đặc biệt cô ấy mặc một chiếc váy trắng liền áo, trắng như làn da của cô ấy, làm mình muốn kiểm tra, còn bộ ngực của nàng nữa, sao hôm nay mặc chiếc váy này lại đặc biệt căng đầy như vậy, dường như đã lộ ra đường cong.
" "Trần Thiên Minh, anh còn nói vậy nữa, tôi không để ý tới anh nữa. Hừm!" Lý Hân Di cố ý làm bộ rất tức giận, ngồi trên ghế của mình, sau đó gõ bút lên bàn.
Trần Thiên Minh thấy dường như Lý Hân Di đang tức giận, vội vàng cười lấy lòng nàng:
"Trời, lãnh đạo của tôi cô đừng nên tức giận, cô là lãnh đạo của tôi, nếu như cô đưa chiếc giày nhỏ của cô cho tôi đeo, làm sao tôi có thể đeo vừa chứ?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn đôi dày da trắng của Lý Hân Di.
"Anh.. anh…"
Lý Hân Di tức giận đến mức muốn cởi giầy ném Trần Thiên Minh, nhưng nghĩ lại mình làm vậy thật mất hình tượng quá, nàng mới từ bỏ ý định này khỏi đầu.
"Hân Di, cô đừng giận, tôi nói đùa với cô thôi mà, nói thành thật xin nghỉ mấy ngày nay, cũng hơi nhớ trường, nghĩ đến chúng ta cùng làm việc ở phòng đoàn ủy cùng lớp cao nhất (1) của tôi, hiện giờ về gặp cô, có một loại cảm giác thân thiết.
"Hừm, giờ mới có điểm giống người nói, Trần Thiên Minh, anh lo làm việc cho tôi, đảng cùng nhân nhân sẽ không quên anh đâu. Hi hi hi."
Lý Hân Di nói xong lời cuối cùng, không nhịn được phì cười.
Trần Thiên Minh thấy Lý Hân Di nở nụ cười, hắn cũng nở nụ cười. Được rồi, qua được ngày này rồi, như vậy mình sẽ không bị kẻ nào khó dễ nữa. Trần Thiên Minh thầm nói.
Lúc này, từ ngoài cửa một người bước vào, Trần Thiên Minh vừa nhìn, thì ra là hiệu trưởng Đàm Thọ Thăng.
Đàm Thọ Thăng sau khi bước vào, quan sát văn phòng đoàn ủy một chút,
khi hắn thấy Lý Hân Di, hai mắt lập tức phát ra tia sáng, Trần Thiên Minh biết, cái loại ánh mắt này viết rõ ràng là ánh mắt của sắc lang.
"Hân Di, em đã ở đây."
Đàm Thọ Thăng bước tới bên cạnh Lý Hân Di, chảy nước miệng cười nói.
"Vâng, hiệu trưởng Đàm, anh đại giá quang lâm, có chuyện gì sao?" Lý
Hân Di nói với Đàm Thọ Thăng.
Lý Hân Di thấy vị hiệu trưởng Đàm này không giống như hiệu trưởng Vương, cho nên, ở trong lòng nàng có cách nhìn riêng về hắn, tuy vậy dù sao người ta cũng là lãnh đạo của mình, là một cán bộ cấp phó, nên dù thế nào nàng cũng không thể để lộ thái độ này cho hắn biết.