"Tốt lắm, lão đại, có Hà thư ký làm chổ dựa, phần thắng của chúng ta đã lớn hơn nhiều"Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói, trong lòng cao hứng.
"Cứ như vậy đi, Ngạn Thanh, anh mang theo các anh em chú ý chặt chẽ cử động của Thiên Tinh bang và Diệp Đại Vĩ, có tin tức gì, lập tức báo cho tôi!"Trần Thiên Minh nói với Trương Ngạn Thanh.
"Biết rồi lão đại"Trương Ngạn Thanh gật đầu.
"Tôi đi về trước, Ngạn Thanh, đưa chìa khóa cho tôi. Các người làm gì thì làm đi, sáng mai tôi phải đi tìm Hà thư ký, để xem ông ta có ý kiến gì"Trần Thiên Minh nói xong, cầm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Khi hắn về đến nhà, đã mười hai giờ đêm, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, phát hiện ra có một người đang ngồi ở đại sảnh, ngầng đầu nhìn lại, thì ra là Lưu Mỹ Cầm đang ngủ ở đây.
"Mỹ Cầm, tỉnh lại"Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đánh thức nàng, nhỏ giọng nói.
"Ồ, Thiên Minh, anh về rồi à?"Lưu Mỹ Cầm tỉnh giấc nhẹ nhàng vân vê mí mắt, nói với hắn.
"Mỹ Cầm, sao em không ngủ trong phòng, ngủ ở ngoài, dễ sinh bệnh lắm"
Trần Thiên Minh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lưu Mỹ Cầm, ôm lấy bả vai nàng, ôn nhu nói.
"Em … em thấy anh còn chưa về, cho nên không ngủ được, nên ngồi ngoài chờ anh, cũng không biết sao lại ngủ quên"Lưu Mỹ Cầm ngượng ngùng nói.
"Anh thường xuyên có việc, sau này em không cần phải chờ anh, còn bên trường học, anh đã xin phép giúp em, em cũng không cần phải đi dạy nữa"Trần Thiên Minh sờ sờ cái trán của nàng, nói.
"Anh xin phép giúp em? Lý hiệu trưởng phê chuẩn sao?"Lưu Mỹ Cầm có chút khó tin, lão hiệu trưởng già kia lại dễ dàng cho qua vậy sao?
"Đúng vậy, lần này anh tìm đến cục trưởng cục giáo dục, nói là em có bệnh xin phép, hiệu trưởng Lý thấy cục trưởng ra mặt, hắn sao dám không đồng ý"Trần Thiên Minh cười cười, nói.
"Thì ra là vậy"Lưu Mỹ Cầm nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, hiểu được gật đầu.
"Chúng ta về phòng thôi, bên ngoài lạnh lắm, em phải cẩn thận thân thể"
"Ừm"Lưu Mỹ Cầm để hắn dìu nàng trở về phòng.
"Chị Yến?"Trần Thiên Minh thất vọng khi nhìn vào trong phòng của Lý Yến, không thấy nàng đâu.
"Tối nay chị Yến phải trực đêm, vì chị không có ở đây, trong lòng em buồn bực, lại lo lắng cho anh, nên mới ở ngoài chờ anh"Lưu Mỹ Cầm cười nói với Trần Thiên Minh.
"Vất vả cho em"Trần Thiên Minh ngượng ngùng đáp.
"Thiên Minh, vài ngày nay em chưa về nhà. Em muốn về thăm mẹ một chút"
Lưu Mỹ Cầm nhỏ giọng nói, nàng sợ hắn mất hứng.
"Tốt, nếu như em nhớ mẹ, vậy có thể ở lại với mẹ vài ngày"Trần Thiên Minh ngẫm lại, nói. Bởi vì mấy ngày nay hắn bận rộn chuyện tình của Thiên Tinh bang, không thể nào chăm sóc tốt cho Mỹ cầm, nàng ở nhà mình, vì mẹ của mình không quen thuộc lắm, cho nên có thể sẽ buồn bực. Không bằng để nàng quay về nhà mẹ ruột ở vài ngày, cũng tốt.
"Thiên Minh, thật sao?"Lưu Mỹ Cầm cao hứng, mặc dù nàng tuy chưa gả cho Trần Thiên Minh, nhưng vẫn là người của hắn, cho nên khi làm gì nàng cũng muốn hỏi ý kiến hắn.
"Đương nhiên là thật, Mỹ Cầm, tờ chi phiếu này cho em, chiều nay anh vừa chuyển vào ba mươi vạn, mật mã là XXXXXX, anh thường xuyên ở ngoài bận rộn, không có ở nhà chăm sóc cho em, em thích gì, cứ việc mua"Trần Thiên Minh vừa nói vừa móc tờ chi phiếu ra cho Lưu Mỹ Cầm.
Lưu Mỹ Cầm nghe Trần Thiên Minh cho nàng nhiều tiền như vậy, trong lòng hoảng hốt, không dám tiếp nhận: "Thiên … Thiên Minh, anh …. Cho em nhiều tiền để làm gì? Anh mau cầm lại đi!"Lưu Mỹ Cầm nói xong, đẩy tay của Trần Thiên Minh về, giống như tờ chi phiếu ấy là một cục than nóng hực, không dám nhận.
Trần Thiên Minh nghe Lưu Mỹ Cầm nói vậy, lấy tay ngắc nhẹ lên mũi nàng, nói: "Ngốc à, em sợ cái gì, tiền của anh cũng là của em, hơn nữa, anh thường xuyên không có ở nhà, khi em cần tiền, thì biết xin ai? Chẳng lẽ em dám xin mẹ của anh?"Trần Thiên Minh nói xong, lại ngắc thêm một cái nhẹ.
"Em … em mới không dám xin tiền của mẹ anh! Em … em cũng có tiền, bất quá tiền lương trong ngân hàng đều do mẹ em giữ, anh cũng biết mà, nhà em nghèo, không có biện pháp …"Nói đến đây, hai mắt Lưu Mỹ Cầm đỏ lên, không nói nên lời.
Trần Thiên Minh thấy Lưu Mỹ cầm muốn khóc, vội vàng ôm chầm lấy nàng, nói: "Em đừng như vậy, nghèo thì đã sao, anh thích con người của em. Hơn nữa, trước kia anh cũng là một kẻ nghèo. Anh cho em tiền, chỉ là em muốn mua cái gì cho nhà của em, thì cứ ra ngân hàng rút, anh đã nói với mẹ rằng, tiền sinh hoạt trong nhà em, rồi tiền học phí của em em, tất cả để anh lo, anh không muốn làm một người không biết giữ lời!"
"Thiên Minh, anh đối với em thật tốt"Lưu Mỹ Cầm cảm kích nói.
"Đương nhiên, anh không tốt với em thì còn tốt với ai?"Trần Thiên Minh nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve cặp ngực của nàng, xem ra ngày càng đầy đặn, có thể đủ so sánh với chị Yến rồi.
"Đừng, đừng, em … đêm nay bụng em có chút khó chịu"Lưu Mỹ Cầm cắn răng, lắc đầu nói.
Trần Thiên Minh nghe Lưu Mỹ Cầm nói bụng nàng khó chịu, hắn vội vàng đưa tay đến bụng nàng, cẩn thận hỏi thăm: "Bây giờ bụng em thế nào rồi? Nếu không, anh và em đi bác sĩ đi, dù sao chị Yến cũng trực đêm mà!"Trần Thiên Minh nói xong, nóng lòng muốn kéo Lưu Mỹ Cầm ra ngoài.
"Em nói là vừa rồi, không phải bây giờ, em bây giờ không sao"Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh quan tâm như vậy, trong lòng ngọt ngào, cười hạnh phúc.
"Trời, em làm anh hết hồn đó!"Trần Thiên Minh lấy tay che ngực.
"Thiên … Thiên Minh, có phải anh … anh rất muốn?"Lưu Mỹ Cầm ấp a ấp úng nói, nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng lên, vì nàng đã nhìn thấy phía dưới của Trần Thiên Minh cứng lên, giống như một túp lều.
"Muốn cũng không có biện pháp! Chị Yến đêm nay trực, thân thể em lại không thoải mái!"Trần Thiên Minh cảm thấy tiếc. Thật là … từng lúc đã ăn trái cấm nam nữ rồi, tối nào cũng muốn, dặc biệt là tối nay là khi trực tiếp xem phim do Thiên Tinh và đàn bà của hắn đóng xong …. Lại cảm thấy sảng khoái hơn là coi phim sex.
"Vậy, để em giúp anh!"Lưu Mỹ Cầm cúi đầu thấp đến nổi đụng vào ngực của nàng.
"Em … em giúp anh?"Trần Thiên Minh nuốt nước miếng, nhìn Lưu Mỹ Cầm chỉ mặc áo ngủ, hơn nữa từ cổ áo của nàng, nhìn thấy được áo ngực màu xanh.
Áo ngực màu xanh?? Là cái bộ hôm nay mình mua??? Trần Thiên Minh muốn căng hai mắt ra, thật không ngờ, là cái áo ngực nhỏ và cái quần lót nhỏ lúc sáng. Trong lòng hắn vô cùng cao hứng, không biết phía dưới của nàng có mặc cái quần lót đó không, chắc là nàng sẽ mặc, vì nó là một bộ mà!
Nhưng mà, Trần Thiên Minh vẫn lắc đầu: "Không, không được, Mỹ Cầm, thân thể của em không được tốt, sao có thể để em giúp anh?"Ôi, vì đại sự, đành phải nhịn một chút! Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.
"Em … em không sao, em … em dùng tay giúp anh … chắc … không có vấn đề!"Lưu Mỹ Cầm nói xong, mặt càng đỏ hơn.
"Dùng tay giúp anh?"Trần Thiên Minh nghe xong, bừng tỉnh, thì ra mình hiểu lầm, Mỹ Cầm muốn dùng tay giúp mình. Bất quá, tay thì tay, tay của mỹ nữ, so với bàn tay thô của mình khá hơn mấy ngàn lần. Trần Thiên Minh nghĩ đến đây trong lòng vô cùng vui.
"Ừm"Hình như âm thanh này không phải phát ra từ miệng của Lưu Mỹ Cầm, bởi vì nó rất nhỏ, nhỏ như là tiếng muỗi.
"Em … em … có thể cởi áo ngủ ra được không?"Trần Thiên Minh nghiêng mắt nhìn áo lót màu xanh của Lưu Mỹ Cầm, nói.
"Em … em phải cởi đồ?"Lưu Mỹ Cầm ngây ngốc, không hiểu ý của Trần Thiên Minh, không phải mình đã nói là dùng tay sao? Không cần cởi đồ cũng có thể làm được mà?
"Có phải tối nay em mặc bộ đồ lót anh mua không?"
"Ừm"Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng cúi đầu, tay nhỏ nắm lấy góc áo ngủ.
"Anh muốn nhìn một chút, có được không?"Quả nhiên là thế, Trần Thiên Minh cao hứng, nhưng chị Yến không có ở đây, không biết nàng mặc vào thì sẽ như thế nào?
"Em…"Lưu Mỹ Cầm đỏ mặt, không nói gì, cũng không biết nói gì cho tốt.
Trần Thiên Minh thấy bộ dáng đỏ mặt của Lưu Mỹ cầm, thấy nàng không nói gì tất là cam chịu.
Vì thế, hắn nhẹ nhàng cởi từng nút áo ra, một … hai … ba …
Áo ngủ rốt cục đã được cởi, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng cầm lấy nó ra. Bộ ngực đầy đặn của Lưu Mỹ Cầm dường như muốn phá tan cái áo lót đi ra, cái áo lót nhỏ này cũng vô cùng đặc biệt, thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng lại có thể che hết những bộ phận quan trọng, cái có thể nhìn thì có thể nhìn, còn cái không thể nhìn thì không được nhìn.
"Đep quá!"Trần Thiên Minh nhìn thấy áo ngực của Lưu Mỹ Cầm, trong lòng than thở.
Lưu Mỹ cầm nghe Trần Thiên Minh nói vậy, mặt càng hồng, nàng vội vàng nhắm mắt, không dám nhìn Trần Thiên Minh.
Bây giờ Trần Thiên Minh cũng mặc kệ, nhìn thấy phần trên, hắn càng muốn xem bên dưới.
Hắn gấp đến nỗi như muốn xé rách quần ngủ của Lưu Mỹ Cầm, sau đó kéo quần ngủ xuống.
Rốt cuộc, đã biết như thế nào là đồ lót gợi tình! Trong lòng Trần Thiên Minh điên cuồng kêu gào, cái quần lót nhỏ kia làm cho người ta muốn điên lên. Bởi vì cái quần chỉ che được một phần nhỏ phía trước, lúc mua, Trần Thiên Minh còn không biết sự huyền bí này của nó, bây giờ, hắn đã biết.
Bởi vì phía dưới của Lưu Mỹ Cầm đã được che lại, mà che đúng ngay phần đen đen ấy, thật là vừa vặn. Mùi thơm mê người từ nơi ấy phát ra làm động lòng người.
Xem đến đây, Trần Thiên Minh cảm thấy đầu mình sắp bùng nổ…