Một lát sau Trần Thiên Minh mới chậm rãi đi vào trong hội trường. Từ khi hắn nghe Hà Đào nói Đàm Thọ Thăng giở trò bẩn sau lưng, hắn cực lỳ khó chịu. Hắn không cần ba ngàn tiền thưởng. Hắn cũng không quan tâm tới Đàm Thọ Thăng, hắn muốn dựa vào bản lãnh của mình để đoạt giải nhất nhưng Đàm Thọ Thăng chó chết đó lại lợi dụng chức vụ của mình mà chơi hắn.
"Thiên Minh, anh đi đâu vậy?" Lý Hân Di nhìn thấy Trần Thiên Minh đi vào nàng vui vẻ đi tới cạnh hắn nói.
"Anh vừa ra ngoài trả lời điện thoại" Trần Thiên Minh cố ra vẻ tươi cười nói. Hắn nghĩ tới chuyện Lý Hân Di đặt rất nhiều kỳ vọng vào cuộc thi này nhưng Đàm Thọ Thăng kia đã lợi dụng chức quyền của mình làm hỏng mọi chuyện nên hắn lại bừng bừng tức giận.
"Thiên Minh, chúng ta nhất định phải giành giải nhất. Em tin tưởng chúng ta có thể giành giải nhất" Lý Hân Di tự tin nói với Trần Thiên Minh.
"Được, chúng ta sẽ cố hết sức" Thực tế lúc này Trần Thiên Minh cũng không còn nhiều hy vọng. Nếu Đàm Thọ Thăng đã bày trò với các giáo viên làm giám khảo. Các cô chắc chắn sẽ không dám chấm cho hai người điểm cao. Nếu như bản thân hắn gât khó dễ cho các cô ấy, quả không công bằng với họ. Dù sao bọn họ cũng chỉ là những giáo viên bình thường, không giống như hắn có chỗ dựa là Chung Hướng Lượng, nên hắn không sợ đắc tội với Đàm Thọ Thăng.
Cuộc thi bắt đầu. Cặp của Trần Thiên Minh nằm ở nhóm mười. Đây là một con số không tệ. Bởi vì cuộc thi này có rất nhiều người tham gia nên phải chia ra làm hai mươi nhóm. Mỗi nhóm có ba cặp. Cặp của Trần Thiên Minh nằm ở nhóm giữa. Nhất định cũng có ưu thế nào đó trong cuộc thi.
Đại đa phần các cặp nhảy trước hắn nhảy cũng bình thường, có mấy cặp nhảy rất khá nhưng Trần Thiên Minh cảm thấy vẫn kém hơn so với hắn và Lý Hân Di. Tới lượt hắn và Lý Hân Di khiêu vũ. Trần Thiên Minh khẽ mỉm cười kéo Lý Hân Di ra sân khấu. Lúc đó trên gương mặt Đàm Thọ Thăng xuất hiện một nụ cười âm hiểm, như kiểu ông ta đã biết trước Trần Thiên Minh sẽ thất bại. Đàm Thọ Thăng ở nhóm mười hai. Ngô Thanh ở nhóm mười tám.
Bởi vì bình thường Trần Thiên Minh và Lý Hân Di phối hợp với nhau rất tốt nên khi âm nhạc nổi lên hắn và Lý Hân Di nhẹ nhàng nhảy múa, thế là ánh mắt mọi người lập tức bị hút vào điệu nhảy của hai người. Hơn nữa cả hai là nam thanh, nữ tú nên càng làm mọi người vỗ tay phấn khích. Một nhóm có ba cặp cùng khiêu vũ nhưng dường như ánh mắt của mọi người đều để trên người Trần Thiên Minh và Lý Hân Di.
Đột nhiên âm nhạc dừng lại. Giáo viên phụ trách âm nhạc kêu to: "Mất điện rồi".
"Không thể nào. Không có điện thì làm sao có thể tiếp tục nhảy đây?" Có giáo viên phàn nàn nhưng khi người đó vừa nói xong thì âm nhạc lại nổi lên. "Lại có điện rồi. Mọi người tiếp tục đi" Giáo viên phụ trách âm nhạc lại nói.
Vì vậy Trần Thiên Minh cùng với hai cặp trong nhóm tiếp tục khiêu vũ. Thế nhưng điệu nhảy đột ngột bị ngưng lại. bọn họ đã mất hứng. Hai cặp kia chỉ tiếp tục nhảy một lát rồi dừng lại chỉ còn Trần Thiên Minh và Lý Hân Di là tiếp tục bài thi của mình. Hai người cứ thế nhảy cho tới khi âm nhạc kết thúc. Tất cả các giáo viên có mặt đều vỗ tay chúc mừng. Bọn họ vỗ tay vì sự kiên trì và kỹ thuật của hai người.
Sau khi Trần Thiên Minh nhảy xong hắn nhìn thấy Đàm Thọ Thăng đang đứng ở trong góc phòng, tay cầm điện thoại, nhìn hắn cười gian xảo. Đàm Thọ Thành nhìn thấy Trần Thiên Minh đang đứng một mình liền đi tới cười nói nhỏ với vẻ giễu cợt: "Trần Thiên Minh, cậu không biết xấu hổ hả? Hai cặp kia đã thôi nhảy, ha người vẫn tiếp tục làm gì? Xem dáng điệu khiêu vũ của hai người, chắc chắn sẽ bị điểm thấp" Nói xong Đàm Thọ Thăng lại cười gian xảo.
"Đàm Thọ Thăng, tại sao ông biết chúng tôi không được thưởng? Có phải ông ngấm ngầm ra tay với chúng tôi không?" Trần Thiên Minh nói như thể giờ hắn mới biết. Hắn đương nhiên không thể nói là Hà Đào đã nói cho hắn.
'Cậu không được ăn nói lung tung" Đàm Thọ Thăng nói.
"Tôi không nói lung tung. Còn nữa lúc nãy đột nhiên mất điện, có phải do ông giở trò không?" Trần Thiên Minh tiêp tục gán tội lên người Đàm Thọ Thăng.
"Tôi vẫn ở đây, hơn nữa cả trường học đều mất điện" Đàm Thọ Thăng hơi mất tự nhiên. Ông ta quả thật không ngờ Trần Thiên Minh có thể đoán ra chuyện mất điện là do chính ông ta cho người làm.
"Ông là đồ tiểu nhân. Chính bản thân mình làm mà không dám nhận. Không phải ông đã từng nói bản thân mình rất lợi hại sao?" Ngay cả cái chuyện này mà cũng không dám nhận sao?" Trần Thiên Minh kích Đàm Thọ Thăng.
Đàm Thọ Thăng bị Trần Thiên Minh nói khích, ông ta giận dữ nói: Tôi sợ cậu sao? Trần Thiên Minh, tôi nói thật cho cậu biết, cắt điện là do tôi gọi điện cho bên tổ điện bảo cắt, còn nữa tôi cũng đã mua giám khảo. Cậu tuyệt đối sẽ không được nhận thưởng lần này. Người đoạt giải nhất chính là tôi. Cậu biết thì sao nào, cậu có thể làm gì tôi?" Đàm Thọ Thăng vênh mặt cười gian. Ông ta muốn xem một giáo viên nhỏ nhoi như Trần Thiên Minh sẽ đấu với ông ta như thế nào.
Trần Thiên Minh ngược lại không giận dữ chút nào khi Đàm Thọ Thành nói toạc ra. Hắn lạnh lùng nhìn Đàm Thọ Thăng nói: "Đàm Thọ Thăng, làm chuyện xấu tất có báo ứng. Ông hãy cẩn thận đấy" Nói xong Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn Đàm Thọ Thăng. Đáng tiếc ở đây có quá nhiều người nếu không có thể hắn đã ra tay đánh cho Đàm Thọ Thăng một trận.
"Đàm hiệu phó, mau lên tới lượt chúng ta rồi" Người bạn nhảy của Đàm Thọ Thăng đi tới, vui vẻ nói với ông ta. Nàng nghe Đàm Thọ Thăng nói hai người chắc chắn sẽ đoạt giải nhất hơn nữa lúc đó ông ta còn mời nàng ăn cơm nên nàng cực kỳ vui sướng.
"Tốt, chúng ta hãy ra khiêu vũ nào, chuẩn bị đoạt giải nhất nào" Đàm Thọ Thăng cố ý nói to với Trần Thiên Minh sau đó ông ta cầm tay bạn nhảy của mình bỏ đi.
M, Đàm Thọ Thăng, ông không nên làn tiểu nhân đắc chí như vậy. Người cười cuối cúng mới chân chính là người thắng cuộc. Trần Thiên Minh thầm chửi Đàm Thọ Thăng. Nghĩ vậy trong lòng Trần Thiên Minh càng không thể chịu được khi nghĩ tới cảnh Đàm Thọ Thăng lên nhận giải nhất. Hắn bóp cằm tìm biện pháp.
Âm nhạc vừa nổi lên, Đàm Thọ Thăng đã vô cùng đắc ý ôm bạn nhảy của mình bước ra sàn nhảy. Dù cặp đôi của Đàm Thọ Thăng cũng khá tương xứng, kỹ thuật khiêu vũ cũng khá tốt nhưng xem ra còn kém xa so với cặp của Trần Thiên Minh. Hơn nữa Đàm Thọ Thăng nhảy còn không bằng cả mấy người lúc trước.
Đột nhiên Trần Thiên Minh đi tới một chỗ kín đáo, không ai chú ý. Hắn vận Hương Ba Công vào đầu ngón tay rồi hắn bắn ra một đạo kình phong nhắm vào bắp chân của Đàm Thọ Thăng. Đàm Thọ Thăng lảo đảo như bị người khác đẩy, thân thể ông ta bổ nhào về phía trước.
Trần Thiên Minh sợ Đàm Thọ Thăng không ngã xuống nên hắn lại bắn ra một đạo kình phong nữa nhắm thẳng vào mông của ông ta. Đàm Thọ Thăng thấy bản thân mình sắp ngã nhào, ông ta không kịp suy nghĩ gì cả. Tay phải ông ta bắt mạnh về phía trước, muốn tìm một điểm tựa nào đó. "Xoạt" một tiếng vang lên, giống như đã có vật gì bị xé rách.
"A!" Nữ giáo viên, bạn nhảy của Đàm Thọ Thăng hét lên một tiếng hoảng sợ. thì ra trong lúc Đàm Thọ Thành vội vàng dùng sức kéo, ông ta đã kéo tụt cả váy của bạn nhảy, để lộ ra cả một nửa quần chíp màu đỏ. Nữ giáo viên đó trong lúc nguy cấp cũng không còn để ý tới hiệu phó Đàm nữa. Nàng cố sức gỡ tay Đàm Thọ Thăng ra rồi vội vàng kéo váy lên, hai tay ôm mặt nàng bỏ chạy ra ngoài hội trường.
"Trời ơi. Quần chíp màu đỏ nhìn hấp dẫn quá" Ngô Thanh đứng trước Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên. "Ôi, đáng tiếc là nhìn được ít quá" Ngô Thanh không sao được lắc đầu ra vẻ nuối tiếc, có vẻ anh ta không thoả mãn với nhưng gì nhìn thấy.
"Ôi, có chuyện gì vậy? Khiêu vũ mà giống như nhảy thoát y vậy? Tại sao lại giở trò lưu manh này chứ?' Trần Thiên Minh cố ý nói to. Những giáo viên bên cạnh nghe hắn nói cũng xôn xao bàn tán. Lúc đầu mọi người nhìn thấy hai người khiêu vũ khá đẹp, nhưng không hiểu tại sao Đàm Thọ Thăng lại vấp ngã hơn nữa còn kéo tụt váy của bạn nhảy. Nếu như Đàm Thọ Thăng không phải là hiệu phó thì sẽ sớm có mấy người như Ngô Thanh tức giận vì không được ăn Bồ Đào xông ra đánh cho ông ta một trận.
Nghe thấy Trần Thiên Minh nói thế, Ngô Thanh vội vàng quay đầu nói nhỏ với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, cậu có nhìn thấy quần chíp màu đỏ không? Hấp dẫn quá, chỉ đáng tiếc là tôi không thể chạm vào'.
"Đẹp lắm nhưng là để cái gã háo sắc đó sờ" Trần Thiên Minh cố ý lắc đầu nói.
Lúc này Đàm Thọ Thăng mới lồm cồm bò dậy. Ông ta xoa xoa mông rồi cúi mặt đi ra ngoài. Bây giờ ngay cả bạn nhảy ông ta cũng không có, sao ông ta có thể tiếp tục khiêu vũ đây? Hơn nữa vừa rồi ông ta kéo tụt váy của người ta, dù không phải là cố ý nhưng chừng đó cũng đủ ê mặt.
"Đàm hiệu phó không nhảy, sao có thể chấm điểm đây?" Trần Thiên Minh lại cố ý nói to. Cho dù bản thân hắn không được giải nhất hắn cũng không để Đàm Thọ Thăng đoạt được vì vậy hắn mới cố ý nói to cho mọi người nghe thấy, để xem ban giám khảo còn dám chấm cho Đàm Thọ Thăng giải nhất hay không?
Dù những người ở phía dưới không ai dám nói to nhưng cũng rì rầm bàn tán. Trong lúc đó ban giám khảo cũng đang thì thào thương lượng. Đàm Thọ Thăng nghe thấy Trần Thiên Minh cố ý chê bai mình. Ông ta tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái rồi đi ra ngoài cửa.
Cuộc thi lại tiếp tục. Bây giờ tới lượt Ngô Thanh. Anh ta bị Tiểu Châu kéo vào sàn nhảy. Sau đó hai người bắt đầu khiêu vũ theo điệu nhạc. Trần Thiên Minh cảm thấy Ngô Thanh và Tiểu Châu nhảy có chút là lạ, trong lúc nhất thời hắn không nghĩ ra. Đột nhiên Trần Thiên Minh vỗ đùi thầm nghĩ: "Trời ơi, Ngô Thanh nhảy vai nữ, Tiểu Châu nhảy vai nam. Tiểu Châu ôm Ngô Thanh để có thể thực hiện một số động tác khó. Ví như động tác ngả người. Nếu muốn thực hiện động tác này người nam phải có cánh tay khoẻ mới có thể ôm được người nữ.
Mà vấn đề này thì không có gì với Tiểu Châu. Cánh tay to của nàng ôm vòng eo nhỏ của Ngô Thanh. Một hồi quay trái, một hồi quay phải. Một hồi lại để Ngô Thanh quay chín mươi độ, một hồi lại kéo Ngô Thanh vào lòng. Thì ra đấy chính là kỳ chiêu mà Ngô Thanh nói. " Bốp, bốp bốp"
Dù sao Tiểu Châu nhảy vai nam bước nhay rất nhuần nhuyễn, mà Ngô Thanh nhảy vai nữ cũng rất sống động. Tiểu Châu cao lớn, mạnh mẽ, Ngô Thanh thon thả, gầy làm khán giả nhất thời không biệt được ai là nam, ai là nữ. Điều duy nhất để người khác có thể phân biệt là Ngô Thanh mặc véc, Tiểu Châu mặc váy.
Sau khi điệu nhạc kết thúc Tiểu Châu ôm Ngô Thanh rời khỏi sàn nhảy. Mọi người vỗ tay một tràng dài chúc mừng hai người. Ngô Thanh đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh nói: "Thiên Minh, vừa rồi chúng tôi nhảy thế nào?" Bản thân Ngô Thanh cũng cực kỳ hưng phấn khi thấy mọi người vỗ tay nồng nhiệt. Anh ta muốn khoa trương trước mặt Trần Thiên Minh, tự thoả mãn tính thích hư vinh của mình.
Trần Thiên Minh cười nói với Ngô Thanh: "Ngô Thanh, tôi thấy hai người vừa nhảy khá tốt nhưng vẫn còn có chỗ chưa được".
"Có điểm nào vẫn chưa được hả?" Ngô Thanh không nhịn được vội vàng hỏi Trần Thiên Minh khi nghe thấy hắn nói vậy. Ngô Thanh thầm nghĩ, không phải Trần Thiên Minh thấy bản thân mình nhảy đẹp nên cố ý đả kích mình đấy chứ?