"Hà Đào, em phải nhớ kỹ, anh rất yêu em." Trần Thiên Minh nhân cơ hội này biểu lộ cõi lòng mình. Vừa rồi mình không vận công bị Vân Ma đánh trọng thương, hiện tại đã khôi phục được khá nhiều, phỏng chừng với một mình Diệp Đại Vĩ, hắn cũng có thể ứng phó được.
"Vâng, em cũng rất yêu anh, Thiên Minh." Lệ tuôn rơi, Hà Đào nói. Khi một người đàn ông sẵn sàng vì mình mà chết, tình yêu này đã cao hơn tất cả, cho nên, Hà Đào hối hận lúc trước vì sao không ở cùng một chỗ với Trần Thiên Minh.
Diệp Đại Vĩ vỗ tay cười nói: "Ha ha, không sai, chính là như vậy, chúng mày khóc to nữa lên, nếu không lát nữa chết rồi, thì không khóc được nữa đâu." Lúc này Diệp Đại Vĩ vui đùa như mèo vờn chuột vậy.
Vân Ma nhìn Diệp Đại Vĩ, nhíu mày nói: "Đại Vĩ, không chơi đùa nữa, chúng ta mau giết chết hai đứa chúng nó, sau đó đi mau, nếu không chút nữa bọn người huyền môn đến, chúng ta lại gặp phiền phức." Vân Ma lo lắng các cao thủ của huyền môn tới đây, hắn và Diệp Đại Vĩ sẽ không đối phó nổi.
"Két!" Bên kia dường như có tiếng ô tô phanh gấp.
"Ai?" Diệp Đại Vĩ nghe thấy thuộc hạ của mình quát to, tiếp đó, hắn lại nghe thấy liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết. Thanh âm đó hình như xuất phát từ thủ hạ của mình.
"Trần Thiên Minh, con mẹ mày, dám gọi người đến, bây giờ tao sẽ chúng mày." Diệp Đại Vĩ biết thủ hạ của Trần Thiên Minh đến đây cứu hắn, vội vàng thu chưởng vận công, sau đó cực nhanh đánh một chưởng về phía Trần Thiên Minh và Hà Đào bên kia. Một đạo chưởng phong cường liệt như mãnh long bay đi.
Trần Thiên Minh thấy Diệp Đại Vĩ bắt đầu hạ thủ với mình, vội vàng một tay ôm lấy Hà Đào, một tay xuất ra chân khí của mình, nghênh đón chưởng phong của Diệp Đại Vĩ đang đến.
"Ba!" Chưởng phong hai người va chạm vào nhau. Bởi Trần Thiên Minh vừa mới bị thương chưa khỏi hẳn, cho nên hiện tại nội lực hắn phát ra cùng chỉ có thể ngang bằng với Diệp Đại Vĩ. Nếu như là bình thường, Trần Thiên Minh đã sớm đánh bay Diệp Đại Vĩ.
"Mày, mày không bị thương." Diệp Đại Vĩ kinh ngạc, Trần Thiên Minh vốn dĩ bị thượng, lại bị Vân Ma đánh thêm một chưởng, hơn nữa còn ăn nhuyễn cân đoạt hồn tán, vì sao nội lực hắn vẫn hùng hậu như vậy nhỉ?
"Ha ha, Diệp Đại Vĩ, sao tao lại bị thương được chứ? Nãy giờ tao vẫn lừa mày đấy thôi, bây giờ, mày với vm nạp mạng đi! Tao hôm nay không giết hai đứa chúng mày, thề không làm người." Trần Thiên Minh vừa nói vừa cố ý móc trong túi ra một cây đinh sắt, nếu Diệp Đại Vĩ và Vân Ma cùng lúc công kích hắn thì hắn sẽ phóng ra.
Kỳ thực, Trần Thiên Minh sao có thể không thụ thương, có điều là thương thế của hắn đã khá hơn rất nhiều mà thôi. Nếu như Diệp Đại Vĩ và Vân Ma cùng tấn công hắn mà nói, hắn sẽ không chống đỡ nổi. Với nội lực hiện giờ của hắn, chỉ có thể đối phó với một cao thủ như Diệp Đại Vĩ, nếu thêm Vân Ma nữa, Trần Thiên Minh và Hà Đào chắc chắn phải chết.
"A con mẹ nó, Trần Thiên Minh giả bộ bị thương, mọi người mau chạy đi!" Trường Mao nghe thấy bên kia có người đánh đến đây, dường như nhân số không ít, vốn sợ chết, hắn vội vàng vừa chạy vừa hét toáng lên. Nếu như chỉ một mình hắn chạy trốn, Diệp Đại Vĩ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng mọi người cùng nhau chạy, Diệp Đại Vĩ không thể trách hắn được, cho nên Trường Mao liều mạng hô hào mọi người mau chạy.
"Lão đại, bọn em đến rồi." bọn Lâm Quốc vừa chạy như bay đến bên này, vừa lớn tiếng kêu lên. Vừa rồi thông qua thiết bị nghe lén, bọn hắn biết Trần Thiên Minh bị thương, nhưng Trần Thiên Minh không phát ra ám hiệu, bọn hắn không dám xông đến đây. Lúc này bọn hắn như kiến bò trên chảo nóng, rất nóng nảy.
"Diệp Đại Vĩ, chúng mày chịu chết đi, người của tao đến rồi, hơn nữa muốn giết chúng mày, một mình tao là đủ." Trần Thiên Minh cười ha hả. Hắn vẫn còn sợ Diệp Đại Vĩ và Vân Ma cùng nhau chém giết, bọn Lâm Quốc chưa tới, nếu hai tên này hợp công một chiêu mà nói, bản thân hắn nhiều nhất cũng chỉ bị thương nặng, nhưng sợ rằng Hà Đào sẽ bị bọn họ giết chết.
"Đại Vĩ, chúng ta đi mau, trúng kế rồi." Vân Ma vừa nói vừa phi thân về phía sau, dù sao hắn cũng không muốn vứt bỏ tính mệnh ở nơi này. Diệp Đại Vĩ biết tình hình không thể cứu vãn nổi nữa, vội vàng bỏ chạy theo Vân Ma.
"Diệp Đại Vĩ, mày không được chạy, tao phải giết mày." Trần Thiên Minh nhìn bọn Diệp Đại Vĩ bỏ chạy vui vẻ kêu lên. Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi. Vừa mới rồi hắn liều mạng tiếp Diệp Đại Vĩ một chưởng, nội thương lại nặng thêm một chút.
Lúc này, bọn Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh đã chay đến.
"Lão đại, thương thế của anh sao rồi?" bọn Lâm Quốc quan tâm hỏi thăm.
"Đừng lo. Sau khi trở về điều tức là có thể khôi phục." Nói xong, Trần Thiên Minh ói ra một ngụm máu tươi.
Dưới tình trạng hắn không vận nội lực hộ thân, bị Vân Ma đánh lén một chưởng, nếu như không phải trên người hắn có dị năng của Huyết Hoàng Nghĩ, sớm đã bị đánh chết. Tuy rằng lúc nãy hắn lén điều tức một lát, khôi phục được chút nội lực, nhưng liều mạng đối chưởng với Diệp Đại Vĩ, làm cho thương thế trong cơ thể tái phát, chỉ vì sợ bọn Diệp Đại Vĩ nhìn ra sơ hở, cho nên vẫn cố chịu đừng như không có việc gì.
"Thiên Minh!" Hà Đào khóc, gào lên.
"Không việc gì đâu, Hà Đào, chúng ta trở về, không cần lo cho anh, chỉ cần cứu được em, cho dù chết cũng đáng." Trần Thiên Minh cố ý nói trước mặt Hà Đào. Lúc này chính là cơ hội rất tốt cho hắn biểu hiện bản thân, hơn nữa, với thương thế như bây giờ, hắn sao có thể chết được chứ?
"Thiên Minh, em không muốn anh chết." Hà Đào đang nói, đột nhiên lảo đạo, thân thể thoáng lắc lư, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Trần Thiên Minh nhanh tay nhanh mắt vội vàng đỡ lấy Hà Đào, lo lắng nói: "Hà Đào, em sao vậy? Có phải lúc nãy Diệp Đại Vĩ đánh em không? Để anh bắt mạch cho em." Trần Thiên Minh vừa nói vừa chộp lấy cổ tay Hà Đào. Trần Thiên Minh lo lắng Hà Đào cũng bị thương.
"Hắn không đánh em, chỉ có điều trước khi anh đến, hắn cho em ăn cái thứ gì đó ở trong lọ mà anh cũng ăn đó." Hà Đào bi thương nói.
"Cái gì, em vừa ăn thứ ở trong lọ kia, nhuyễn cốt đoạt hồn tán?" Trần Thiên Minh quá sợ hãi, nếu như Hà Đào mà ăn nhuyễn cốt đoạn hồn tán mà nói, thân thể cửa nàng sẽ chậm rãi mềm hóa, trở nên yếu đuối, sống đời sống thực vật.
"Chính là thứ Trường Mao cho anh ăn, em cũng không biết tên gọi là gì!" Hà Đào nói.
"Trời ạ, thảm rồi, Hà Đào, em ăn cái thứ đó sẽ trở thành nhuyễn thể sống đời sống thực vật đó."
Trần Thiên Minh sốt ruột nói. Con mẹ nó, thằng Diệp Đại Vĩ này đáng bị xẻo da tróc thịt.
Trước khi Trần Thiên Minh đến, Diệp Đại Vĩ đã lén bắt Hà Đào ăn một ít nhuyễn cốt đoạt hồn tán. Nếu như hắn là một nam nhân bình thường, hắn sẽ không đối xử với Hà Đào như vậy. Nhưng bởi vì hắn không làm gì được Hà Đào, cho nên hắn cũng không muốn kẻ khác đoạt được nàng. Hắn đã không chiếm được, thì kẻ khác cũng đừng mong đoạt được, đây là ý niệm của Diệp Đại Vĩ.
Đồng thời Diệp Đại Vĩ xảo quyệt sợ Trần Thiên Minh lừa gạt hắn, đoạt Hà Đào đi. Vì vậy, hắn buộc Hà Đào ăn nhuyễn cốt đoạt hồn tán. Như vậy vừa có thể khiến Hà Đào tạm thời không có vấn đề gì để lừa gạt Trần Thiên Minh, hơn nữa cho dù Trần Thiên Minh đoạt Hà Đào mang đi, Hà Đào cũng sẽ trở thành người nhuyễn thể, sống cuộc đời thực vật, hắn muốn Trần Thiên Minh thương tâm cả đời, giống như hắn không có JJ.
"Thiên Minh, không phải anh cũng ăn nhuyễn cốt đoạt hồn tán sao? Nếu phải chết chúng ta cùng chết, có thể ở cùng với anh, em không sợ gì hết." Trải qua chuyện vừa rồi, Hà Đào không quan tâm đến chuyện gì nữa. Bây giờ có thể chết cùng với người mình yêu, là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.
Trần Thiên Minh đau lòng nói: "Hà Đào, bởi vì anh có võ công, loại độc dược này không làm anh bị thương, nhưng mà em lại, lại..." Trần Thiên Minh nói không nên lời.
"Thiên Minh, anh, anh không sao là tốt rồi." Hà Đào vui vẻ kêu lên. Nàng cũng không vì Trần Thiên Minh không thể chết cùng mình mà thương thâm, trái lại vui vẻ khi Trần Thiên Minh không phải chết chung với mình.
"Lâm Quốc, mau đi lấy xe lại đây, chúng ta đến bệnh viện." Trần Thiên Minh không nhiều lời, vội vàng ôm lấy Hà Đào vội vàng chạy đến chỗ ô tô ở bên kia.
Ở trong xe, Trần Thiên Minh đau lòng nói với Hà Đào: "Hà Đào, em phải chịu đựng, sẽ đến bệnh viện nhanh thôi, anh không để em chết đâu, muốn chết chúng ta cùng chết."
"Thiên Minh, anh không được như thê, anh còn phải chiếu cố Mỹ Cầm và con gái anh nữa, anh nhất định phải sống thật tốt." Hà Đào yếu nhược nói.
Tuy rằng nàng ăn nhuyễn cốt đoạt hồn tán trước Trần Thiên Minh, nhưng Diệp Đại Vĩ sợ khi Trần Thiên Minh ăn không đủ độc tính, cho nên chỉ cho Hà Đào ăn một ít, đại bộ phận nhuyễn cốt đoạt hồn tán đê cho Trần Thiên Minh ăn hết. Bất quá bởi nguyên do là Hà Đào không có nội lực, cho nên hiện tại độc tố trong cơ thể nàng bắt đầu phát tác.
"Hà Đào, em không cần sợ hãi, trước đây anh cũng từng ăn độc dược này rồi, anh cũng không chết, anh sẽ nghĩ biện pháp cứu em." Nói đến đây, Trần Thiên Minh lập tức nói với Trương Ngạn Thanh: "Ngạn Thanh, gọi điện thoại cho chị Yến, nói chúng ta có việc phải đến bệnh viện." Nói xong, Trần Thiên Minh liền chậm rãi đẩy chân khí của mình vào trong người Hà Đào.
Hắn biết Hà Đào là người không có võ công, mình có đẩy chân khí vào người nàng, cũng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng cũng có thể làm cho thân thể của nàng tạm thời không suy yếu, trước tiên vẫn phải đến bệnh viện xem sao.
Trần Thiên Minh lúc này cũng không ôm hi vọng quá lớn, chỉ có thể cố gắng hết mức mà thôi.
Tới bệnh viện.
Chị Yến đã chờ ở cửa bệnh viện, bởi vì hiện tại không có chỗ ở, chị Yến cũng đành chuyển đến ở trong bệnh viện.
"Thiên Minh, Hà Đào làm sao vậy?" Chị Yến lo lắng hỏi Trần Thiên Minh đang ôm Hà Đào.
"Cô ấy bị người ta ép ăn một loại độc được rất lợi hại, hiện tại thân thể vô cùng gay go, chị, chi mau dẫn em đi." Trần Thiên Minh vội vàng nói với chị Yến.
"Được, mau cùng chị đến phòng cấp cứu, chị đã nói chuyện với bác sĩ rồi." Chị Yến cũng vội vàng đi trước dẫn đường.
Sau khi đưa Hà Đào đến phòng cấp cứu, các bác sĩ, y tá cũng vội vàng tiến hành kiểm tra thân thể Hà Đào. Trần Thiên Minh không thể làm gì hơn là ở bên cạnh lo lắng suông.
"Ai là người nhà của bệnh nhân." Một nam bác sĩ khoảng chừng năm mươi tuổi đi đến hỏi.
"Là tôi." Trần Thiên Minh vội vàng nói.
"Bệnh nhân trúng một loại độc rất kỳ quái. Về phần là loại độc nào chúng tôi cũng không biết, chỉ biết là trong cơ thể cô ấy hiện tại có một loại độc tố rất đáng sợ, ngay cả trong máu cũng có, đang từ từ ăn mòn thân thể cô ấy. Chúng tôi không nắm chắc sẽ chữa khỏi cho cô ấy, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi." Nam bác sĩ nói với Trần Thiên Minh.
"Được mà, bác sĩ, ông mau cứu cô ấy, hết bao nhiêu tiền cũng được." Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.
Sau đó, bác sĩ nói y tá tiêm chất kháng độc vào trong cơ thể Hà Đào.Không lâu sau, bác sĩ kia lại đi tới, nói với Trần Thiên Minh: "Tiên sinh, thật xấu hổ, bởi vì bác sĩ Lý Yến là bằng hữu của anh, tôi cũng không muốn lừa anh. Vừa rồi chất kháng độc chúng tôi tiêm vào trong cơ thể bệnh nhân hoàn toàn vô hiệu. Độc tố này là một thứ rất kỳ lạ. Nếu như chất kháng độc có thể chống lại độc tố, thì lập tức sẽ có tác dụng, nếu như không có tác dụng, thì sẽ vô hiệu."
"Bác sĩ, còn biện pháp nào khác không?" Trần Thiên Minh kinh hãi, tiếp tục hỏi.
"Chúng tôi hết cách rồi." Nam bác sĩ lắc đầu nói.
"Nếu bệnh viện này đã không làm gì được nữa thì chuyển bệnh viện khác, có lẽ có chuyên gia giải độc có thể giải trừ được độc tố này chăng?"
Trần Thiên Minh vẫn chưa hết hi vọng, hắn không tin trên đời không có thuốc giải nhuyễn cân đoạt hồn tán. Chính mình lần trước ăn vào nhưng đâu có hề hấn gì chứ?