Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tiểu Lăng đã tiêm xong thuốc cho Văn Hinh, Du Thần ích mới buông lỏng Văn Hinh ra,

“ Anh muốn làm cái gì? Muốn tới xem tôi chết chưa hay sao? Vậy thì phải xin lỗi anh rồi, tôi thực sự còn sống rất tốt!”

Văn Hinh lạnh lùng liếc nhìn anh, gương mặt hiện rõ vẻ giễu cợt.

Du Thần Ích lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp xoay người ra khỏi phòng bệnh, không hề lưu luyến gì.

“ Chị dâu, vậy chúng tôi đi trước, sau này sẽ trở lại thăm chị!”

Lam Dật Thần chào hỏi Văn Hinh sau đó cũng đi theo Du Thần ích.

“ Văn Hinh tỷ, hai người đó là ai vậy, khiến người ta chán ghét như vậy?’

Tiểu Lăng nhìn cánh cửa trống rỗng, vẻ mặt ghen ghét hỏi Văn Hinh. Bác sĩ Lăng là bác sĩ tốt, lại đẹp trai, tính tình lại hòa nhã, cô thích người đàn ông như vậy.

"Tôi tình nguyện chưa bao giờ biết anh ta!”

Văn hinh cũng nhìn ra phía cánh cửa ,sau đó lại ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, bóng cây ngô đồng cao lớn, sâu trong đáy mắt cô hiện lên một vẻ bi thương nhàn nhạt.

Tiểu Lăng không hiểu chuyện như thế nào, chỉ nhìn theo bóng lưng Văn Hinh, không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy bóng dáng kia vô cùng cô đơn, cô đơn như thế, dường như khắp mình tràn đầy đau thương cùng thống khổ, khiến cho cô cảm thấy đau lòng thay Văn Hinh.

Lúc này ở nhà họ Du, một vị khách xa lạ đến, Diêu Phương nhìn người thanh niên ngồi đối diện mình, không mở miệng ngay, chỉ nhàn nhạt nhấp một ngụm cà phê mà dì Lý vừa bưng lên, sau đó mới nhàn nhạt nói:

“ Lăng tiên sinh, cậu nói cậu tới đây là vì muốn chuộc thân cho Văn Hinh sao?”

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

( mie: như gái lầu xanh k bằng, con mụ này ăn nói, ta dịch theo cv mụ ý nói thế nhé)

"Đúng vậy." Người thanh niên này chính là Lăng hạo Hiên, anh cầm tờ chi phiếu nhận từ tề Nhân Kiệt chạy thẳng tới nhà họ Du, một lòng chỉ muốn giúp Văn Hinh thoát khỏi cái nhà này càng nhanh càng tốt, để cho cô có được tự do.

"Cậu biết đấy, cô ấy nợ chúng tôi bao nhiêu tiền cậu biết không?”

Diêu Phương mặt không hề biến sắc hỏi, bà vẫn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng .

“ Tôi biết rất rõ, cô ấy thiếu các người sáu trăm vạn.:

Lăng hạo Hiên nói xong liền lấy từ trong ví da hai tờ chi phiếu đặt trước mặt Diêu Phương,

“ Đây là sáu trăm vạn, bà xem đi!”

Trên đường đi, anh đã đem chi phiếu tới ngân hàng đổi tên từ tề Nhân Kiệt sang tên của anh. Anh biết Du Thần ích và Tề Nhân Kiệt, nên hiển nhiên cũng biết hai nhà bọn họ là kẻ thù truyền kiếp, trên thương trường luôn tranh đoạt không ngừng. nên không muốn cho nhà họ Du nghi ngờ, anh đã đổi tên thành của mình, như vậy là đảm bảo nhất.

Diêu Phương cầm chi phiếu nhìn qua, đuôi mắt xẹt qua một tia dị thường, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng hạo hiên, hỏi

: Xin hỏi Lăng tiên sinh và Văn Hinh có quan hệ như thế nào, tại sao lại giúp cô ấy trả khoản nợ này?”

“ Tôi với cô ấy chỉ là bằng hữu, bởi vì chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cho nên quan hệ vô cùng tốt đẹp.”

Lăng Hạo Hiên giải thích, gương mặt tuấn dật không có chút nào e sợ.

Diêu Phương nghe vậymới thấy sáng tỏ, "Hoá ra là như vậy !"

"Vậy ý của bà là gì ?" Lăng Hạo hiên có chút nóng nảy hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK