Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy cô học đến đâu rồi?". Hắn cắn răng hỏi cô, không đợi cô đáp lại, bên tai đã truyền đến tiếng hít thở đều đều. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện cô đang tựa vào bả vai hắn mà ngủ thiếp đi, trên mặt còn có nụ cười nhàn nhạt, gương mặt khi ngủ thật thỏa mãn.

Hắn nhìn thấy cô ngủ ngọt ngào như thế, đột nhiên, một cỗ lửa giận từ trong lòng xông thẳng lên đầu, hắn muốn đẩy cô ra để cô trực tiếp ngủ trên mặt đất, nhưng lại vươn tay ra bế cô lên, sau đó, đi lên gian phòng của cô trên lầu ba.

Hắn đặt cô lên giường, chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng bước chân đã bước ra lại rút trở về.

Hắn lại xoay người nhìn cô, thần sắc có chút phức tạp, vừa hận vừa giận, đến cuối cùng, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang giận hay đang hận. Có vậy mà hắn cũng không biết, đúng lúc đó, một chỗ nào đó trên thân thể hắn đã bắt đầu nổi lên biến hóa.

Hắn chưa bao giờ gặp qua một người phụ nữ nào như vậy, khiến hắn cảm thấy mình đang đi vào vết xe đổ.

Đời này kiếp này, người có tư cách mang thai đứa bé của Du Thần Ích chỉ có một, thế nhưng người đó đã mất vào ba năm trước. Cho nên, dù cô có cố gắng thế nào đi nữa, hắn cũng không để cô mang thai đứa bé của hắn .

Đúng lúc ấy thì, Văn Hinh đột nhiên lật người, lầm bầm một câu, "Du Thần Ích, tôi chán ghét anh, tôi hận anh!"

Nghe vậy, sắc mặt Du Thần Ích tối sầm lại, khó coi tới cực điểm. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào người vẫn ngủ không chút cảm giác, cuối cùng đá cánh cửa lại, rời đi.

Ngày thứ hai, sau khi Văn Hinh rời giường lại cảm thấy nhức đầu không dứt, nhưng trong khoảng thời gian này, cô dường như đã có thói quen đau đớn này.

Đi ra ngoài, trên bàn ăn chỉ có Diêu Phương cùng Lạc Tinh đang dùng bữa sáng, không có bóng dáng của Du Thần Ích. Cô không khỏi cảm thấy kỳ quái, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều ở nhà, sao hôm nay lại không có ở đây.

Không đợi cô nghĩ xong, Lạc Tinh bắt đầu làm khó dễ, "Cô nói xem, có phải tối hôm qua cô chọc tức anh họ phải không?"

"Tôi?". Lần này, Văn Hinh càng cảm thấy kỳ quái hơn, trong khoảng thời gian này cô đều về muộn, mỗi lần trở lại, Du Thần Ích đã đi ngủ, tối hôm qua. . . . . .

Tối hôm qua, dường như lúc cô trở lại có gặp Du Thần Ích, sau đó, hình như cô đã nói gì đó với hắn, hắn nghe xong rất tức giận thì phải, sau. . . . . . Sau đó cô cũng không nhớ nữa.

Chẳng lẽ….

Tối hôm qua cô đã nói gì đó với hắn, sau đó làm hắn tức giận bỏ đi?

Sao có thể!

Nơi này là nhà của hắn, dù cô có nói gì chọc giận hắn, hắn phải trực tiếp ném cô ra khỏi Du gia, chứ sao bản thân lại bỏ đi.

Có lẽ, tối hôm qua cô đã thật sự nói gì đó quá mức, khiến hắn cực kỳ tức giận, nhất thời quên đây là nhà của mình?

Cuối cùng, dù cô suy đoán thế nào, kết luận đều là, hắn rời đi không liên quan đến cô!

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Lạc Tinh buông bát đũa xuống, đôi đôi mắt đẹp nén giận nhìn Văn Hinh chằm chằm, "Tối hôm qua, rõ ràng tôi thấy, sau khi anh họ ra khỏi phòng của cô liền giận đùng đùng bỏ đi ra ngoài, không phải cô thì ai?"

Nghe vậy, Văn Hinh sững sờ, hình như tối hôm qua xảy ra một ít chuyện, nhưng vì sao cô không nhớ chứ?

Nếu như cô thật sự chọc giận hắn, thì phải làm thế nào?

Cô cố gắng nhớ lại, tối hôm qua cô đắc tội Du Thần Ích chỗ nào, nghĩ nửa ngày vẫn chưa ra một chút đầu mối.

"Tới ăn điểm tâm đi". Diêu Phương thản nhiên nhìn cô một cái, cũng không nói gì, chính mình vẫn ưu nhã ăn bữa ăn sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK