Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Thần Ích liếc nhìn Văn Hinh một cái, hời hợt nói:” Không sao, cô ta chỉ là người giúp việc thôi.” Nói xong, hắn ngẩng đầu hướng về phía Văn Hinh, lên giọng ra lệnh với cô:” Còn đứng đấy làm gì, không thấy có khách tới nhà sao?”

Văn Hinh vừa định xoay người vào phòng bếp rót cà phê, lại nghe tiếng cô ả kia nói:” không cần đâu!” Vì vậy cô dừng lại, sau đó cứ nhìn Du Thần Ích như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bi thương.

“ Anh biết rồi, bảo bối em có phải không đợi nổi nữa không? Tốt, chúng ta lập tức về phòng !” Du Thần Ích nói xong ôm người phụ nữ trong ngực, đi qua trước mặt Văn Hinh, cũng không them nhìn cô một cái.

Văn Hinh nhìn hai người ôm chặt nhau rời đi, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, hắn thế nhưng tình nguyện mang phụ nữ từ bên ngoài về nhà qua đêm, lại không nguyện cùng cô lên giường, chẳng nhẽ hắn chán ghét cô như vậy sao?

“ Anh họ!”

Du Thần Ích đang ôm cô ả kia chuẩn bị đi lên lầu, thì trên lầu hai cánh cửa đột nhiên mở ra, Lạc Tình mặt đầy hưng phấn chạy từ trong phòng ra, nhưng chứng kiến thấy ả đàn bà trong ngực Du Thần Ích, sự vui sướng trên khuôn mặt lập tức biến mất, cô ta đông cứng, sau đó từ từ biến thành tức giận ngập trời:” Anh họ, sao anh lại mang cô ta về nhà?”

Hiển nhiên, cô ta biết ả đàn bà này.

“ Cô ấy là người phụ nữ của anh, tại sao anh lại không thể đưa cô ấy về nhà?” Du Thần Ích giương mắt liếc nhìn Lạc Tình một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực mình an ủi:” Bảo bối đừng sợ, chúng ta đi về phòng.” Giọng nói chưa từng dịu dàng như vây, khiến cho Văn Hinh mơ hồ cho là mình nghe lầm.

Cô biết Du Thần Ích lạnh lung vô tình, chưa từng thấy hắn dùng giọng nói như thế này nói chuyện cùng ai, lập tức trong lòng cô chua xót.

“ Anh họ”

Lạc Tình tựa như là bị chọc giận rồi, cô ta lập tức đi vọt đến, dùng sức lôi người đàn bà trong ngực Du Thần Ích ra ngoài, sau đó kéo cô ả ra khỏi cửa,”cái người đàn bà không biết xấu hổ, cút ra ngoài cho tôi!”

“ Lạc Tình”

Du Thần Ích nhất thời tức giận đến mặt tái mét, đuổi theo, lại kéo người đàn bà kia vào trong ngực mình, giận dữ nói với Lạc Tình:” em làm gì vậy?”

“ Em muốn đuổi ả đàn bà này ra khỏi nhà!” Lạc Tình xông tới chỗ Du Thần Ích quát lớn, gương mặt đẹp lúc này tràn đầy vẻ tức giận cùng ý hận, cô ta nhìn ả đàn bà đang dựa vào ngực Du Thần Ích với ánh mắt oán hận , hận không thể đem ả ta xé nát.

“Em dám?” Du Thần Ích nổi giận, cắn răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn Lạc Tình.

Lạc Tình vừa nhấc cằm, đầy khiêu khích nhìn chằm chằm Du Thần Ích,” Anh xem em có dám không ?”Nói xong, tay lại đưa ra muốn lôi ả đàn bà trong ngực hắn ra.

Mà lúc này, ả đàn bà kia đã sớm bị dọa sợ tới sắc mặt trắng bệch, ở trong ngực Du Thần Ích càng thêm run rẩy. Thấy Lạc Tình lại muốn kéo mình, ả không khỏi rụt sâu vào trong ngực Du Thần Ích, bộ dáng lo sợ , một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

Như vậy cô ta càng có thể kích thích người đàn ông muốn bảo vệ, Du Thần Ích cũng không phải là ngoại lệ.

Thấy Lạc Tình làm như vậy hắn cũng đã ngăn cản rồi, Du Thần Ích tức giận vô cùng, hắn dùng lực cánh tay vung lên khiến cho Lạc Tình lập tức ngã trên mặt đất.

Lạc Tình không nghĩ tới một Du Thần Ích luôn hết lòng thương yêu mình lại có thể vì một con đàn bà mà đối với mình như vây, không khỏi lập tức sững sờ, chỉ biết ngơ ngác nhìn Du Thần Ích.

Du Thần Ích lạnh lung nhìn cô ta một cái, lại quét mắt nhìn Văn Hinh một cái, sau đó lại một lần nữa ôm ả đàn bà kia đi lên lầu.

Cho đến sau khi Du Thần Ích ôm ả đàn bà kia đi vào trong phòng, Lạc Tình mới hồi phục tinh thần lại, đột nhiên tức khóc rống lên, không còn vẻ mặt thục nữ hàng ngày, hơn nữa còn vừa khóc vừa mắng:” Du Thần Ích, anh là tên khốn kiếp, khốn kiếp………”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK