Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra thì, anh và Lạc Tình đã sớm chuẩn bị kế hoạch này, do Lạc Tình nói cho anh biết mọi hành tung Du Thần Ích và Văn Hinh, rồi sau đó anh từng bước vạch kế hoạch thực hiện. Đúng, không sai, người phụ nữ ở khách sạn Hilton kia là anh cố ý tìm để diễn trò cho Văn Hinh xem, ở bên ngoài nhà họ Du, anh cố ý hôn Văn Hinh là cố ý muốn Du Thần Ích nhìn. Anh biết nếu Du Thần Ích chứng kiến cảnh tượng mập mờ như vây, nhất định sẽ càng thêm tin tưởng anh và Văn Hinh có quan hệ mập mờ.

Kết quả đúng như anh dự đoán, Du Thần Ích hoài nghi, nhưng anh không ngờ tới, Du Thần Ích lại làm tổn thương Văn Hinh, mà cô còn đang mang thai, điều này khiến anh trở tay không kịp.

Nếu như Văn Hinh có chuyện gì, anh đáng bị trừng phạt trước, nhất định anh sẽ đi tìm Du Thần Ích tính sổ với hắn!

Hai người đàn ông một mực canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, tinh thần đều lo lắng không yên, giờ phút này, rốt cuộc bọn họ cũng cảm nhận thấy cái gì gọi là sống 1 ngày tựa bằng một năm. Không, không phải 1 năm mà là nhiều năm, mỗi một phút trôi qua, đều dài tựa một thế kỉ vậy.

Đang lúc bọn họ sắp mất hết sự nhẫn nại, cơ hồ định xông vào bên trong phòng phẫu thuật thì đúng lúc đèn phòng phẫu thuật chợt tắt, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một vị bác sĩ chừng năm mươi tuổi đi ra ngoài.

“ Bác sĩ Lâm, cô ấy thế nào rồi?” Lăng Hạo Hiên biết vị bác sĩ này, lo lắng tiến lên hỏi, Tề Nhân Kiệt cũng mau chóng bước tới, cũng sốt sắng nhìn vị bác sĩ này.

Bác sĩ Lâm tháo khẩu trang xuống, nhìn Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên một cái, sắc mặt nặng nề, quở trách: “ Nếu như tôi nhớ không lầm, mấy tháng trước bệnh nhân này đã bị động thai một lần rồi, lúc ấy tôi đã nói cho các người, nhất định phải bảo trọng thân thể, ngàn vạn lần đừng cử động mạnh làm động thai lần nữa, nếu không, thai nhi khó mà giữ được, chẳng lẽ nhanh như vậy mà các người quên hết rồi sao?”

Nghe vậy, cả Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên không khỏi cúi đầu, nhưng rất nhanh, Tề Nhân Kiệt lại ngẩng đầu lên hỏi: “ Vậy bây giờ thì sao, cô ấy thế nào? Đứa nhỏ còn giữ được không?”

Bác sĩ Lâm lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó trầm giọng nói: “ Nếu như đứa bé không giữ được, tôi còn có thời gian đứng đây nói nhảm với các người sao? Anh, cũng coi như là đứa nhỏ này mệnh tốt, hết lần này tới lần khác bị động thai khí mà trời cao vẫn để bé lưu lại!” Nói xong, ông thở dài một tiếng, trên mặt mang đầy vẻ thương tiếc.

Lăng Hạo Hiên nghe ông nói như vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, “ nói như vây, đứa nhỏ không sao?” Như vậy thì tốt quá.

Nhưng ai biết, bác sĩ Lâm lại hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, nói: “ Mặc dù đứa nhỏ không có chuyện, nhưng mà tình hình người lớn thì không lạc quan cho lắm.”

Lăng Hạo Hiên nhất thời sửng sốt, "Văn Hinh thế nào rồi?" Anh nói xong, nghiêng đầu nhìn Tề Nhân Kiệt đứng bên cạnh, thấy anh cũng ngơ ngác không hiểu.

Lúc này, bác sĩ Lâm mới nhíu mày, “ bệnh nhân bị đả kích rất lớn, tâm tình có chút không ổn định, tiếp tục như vậy nữa, rất bất lợi với đứa bé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK