Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Lạc Tình ngồi bên cạnh bà đột nhiên chen miệng vào nói:” Còn có thể chuyện gì nữa, nhất định là anh họ đuổi cô ta, mà cô ta mặt dày không chịu chút!”

"Cháu câm miệng cho ta!” Diêu Phương lạnh lùng quát cô, trên mặt sự giận dữ như càng tăng thêm. Lạc Tình thấy sắc mặt của bà, rụt cổ, sau đó ngậm chặt miệng.

"Là như thế sao?" Diêu Phương nhìn về phía Văn Hinh, lạnh giọng hỏi cô.

Văn Hinh nhìn Diêu Phương, hơi chần chừ, cuối cùng gật đầu. Thấy cô gật đầu, Diêu Phương lại quét ánh mắt về phía Du Thần Ích, trách mắng:” Con bây giờ còn thấy chưa đủ loạn sao? Bây giờ bên ngoài tai mắt đều nhìn chằm chằm vào nhà họ Du chúng ta, mà lúc này con đuổi cô ấy đi, con là muốn toàn bộ thế giới biết nhà họ Du ngược đãi con dâu sao?”

"Cô ta lúc nào lại trở thành con dâu nhà họ Du rồi hả?” Du Thần Ích lập tức phản bác, sau đó hắn ném ánh mắt cực kì chán ghét sang cho Văn Hinh, trong mắt đều là chê cười và châm chọc, “ Con cũng không nhớ là con đã cưới cô ta từ lúc nào, người đàn bà như cô ta, dù có ngã vào con một trăm lần, con cũng không lạ, chỉ khiến người khác mất hết khẩu vị.”

"Vậy còn anh?" Văn Hinh lập tức phản kích anh ta, chuyện cô mang thai con của Du Thần Ích chỉ e là tuyệt đối không có cơ hội. đã như vậy, cô cũng không cần thiết phải lấy lòng anh ta nữa. Trước kia cô là một người có ân báo ân, có oán báo oán, nếu người khác chọc cô, cô cũng sẽ ăn miếng trả miếng, nói không chừng còn trả lại gấp đôi.

"Tôi thì sao?" Du Thần Ích hơi sững sờ, không ngờ Văn Hinh lại dám phản bác lại mình.

Mà Lam Dật Thần vẫn đang ngồi đằng kia không biết từ lúc nào đã rót cho mình một ly trà, lẳng lặng uống giống như đang xem chuyện đùa vậy. Thấy Văn Hinh muốn phản bác lại Du Thần Ích, nhất thời tinh thần hắn tỉnh táo hẳn.

Hôm này dù bất cứ giá nào, Văn Hinh cũng không sợ, người của gia đình này, từ già tới trẻ cả ngày lẫn đêm đều tỏ thái độ với cô, giống như là cô thiếu nợ mười vạn không trả vậy. Mỗi ngày đều chê cười cô, cả ngày đều nghĩ mọi biện pháp giày vò cô, thậm chí còn âm thầm hại cô.

Mà người trước mắt này cũng khiến cho cô càng ngày càng ghê tởm, cô là một người phụ nữ chủ động hiến thân cho anh ta, anh ta không những không thèm, còn nhục nhã cô,tùy ý dẫm lên tôn nghiêm cùng tự ái của cô. Phải nói từ nhỏ tới giờ người mà cô không vừa mắt nhất, hẳn là anh ta rồi.

Cô quyết định, hôm nay nhất định phải nói hết những đè nén trong lòng lâu nay, “ anh cho rằng anh là ai? Anh cho rằng phụ nữ trên toàn thế giới đều phải vây quanh anh sao? Đàn ông tự cuồng tự đại như anh càng không có tư cách dạy người khác, coi như đem cả Du gia cho tôi, tôi cũng không cần!”

"Nói thật hay!" Lam Dật Thần một bên nghe thấy không nhịn được mà vỗ tay, bộ mặt vô cùng sùng bái tới trước Văn Hinh.

Du Thần Ích hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó đem tầm mắt hướng về phía Văn Hinh, hơn nữa từ từ tiến gần tới chỗ cô, cho đến khi thân hình cao lớn của anh ta đứng trước thân thể nhỏ nhắn của Văn Hinh, mới dừng lại.

Cảm nhận được cái sự tức giận trong người kia đang bộc phát, Văn Hinh không nhịn được lùi về phía sau một bước, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng mà không hề biểu hiện ra mặt, mà vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Du Thần Ích, không hề có ý định lùi lại .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK