Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng đó cũng chỉ là bộ dạng bình tĩnh vỏ bọc bên ngoài, ngược lại trong lòng cô ấy đã sớm chồng chất vết thương .

Nghe vậy, chân mày của Du Thần Ích càng nhíu chặt thêm, hắn đương nhiên biết, Văn Hinh chính là loại thứ hai.

Ban ngày, ở nghĩa trang kia, trong nháy mắt , hắn rõ ràng cảm nhận được sự đau đớn sâu trong đáy lòng cô, nhưng xoay người lại, cô đã cười vui vẻ đến vậy.

Nụ cười này, chói mắt như vậy, khiến tim của hắn đau nhói.

Sự kiên cường của cô khiến cho hắn đau lòng, từ khi quen biết cô tới giờ, hắn chưa bao giờ nghĩ mình cũng có một khắc như lúc này, hắn đối với cô vừa hận lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ.

Hắn hận cô kiên cường, đồng thời cũng thấy bất đắc dĩ với sự kiên cường của cô, khiến hắn muốn lột đi tầng ngụy trang, lột đi sự kiên cường bên ngoài của cô, để mình có thể nhìn thấy nội tâm của cô.

Ban đêm, Du Thần Ích nằm trằn trọc không ngủ được, cuối cùng hắn xuống giường, vốn định đi tới thư phòng đọc sách, nhưng khi đi ngang qua phòng của Văn Hinh, ma xui quỷ khiến khiến hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa vẫn đang đóng chặt, thật lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.

Đột nhiên, loáng thoáng như nghe được âm thanh gì đó, hình như là tiếng khóc.

Hắn không khỏi nghiêng tai lắng nghe, rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ phát ra âm thanh, hắn lập tức đẩy cửa phòng Văn Hinh.

Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng sáng leo lắt từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng trên người đang ngồi xổm ở kia.

Cửa mở ra, tiếng khóc kia cũng đột nhiên ngừng lại, nhưng Du Thần Ích vẫn khẳng định, tiếng khóc ấy nhất định là từ phòng này truyền ra.

Thấy có người đột nhiên xông vào, Văn Hinh vội vàng lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó lạnh giọng hỏi: “ Ai vậy?” Du Thần Ích với tay bật đèn lên, trông thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn hỏi: “ Cô làm sao vậy?” Nhìn hai mắt sưng đỏ của cô, trên mặt vẫn còn vương lại nước mắt, hắn mới chắc chắn vừa rồi cô đã khóc, nhìn bộ dạng này có lẽ cô đã khóc thật lâu rồi.

"Không có gì, vừa rồi bị gặp ác mông, sợ nên tỉnh lại.” Văn Hinh nhìn hắn, cô nở nụ cười như hoa, lúm đồng tiền nở rộ, sự thương tâm trên gương mặt khi nãy đã không còn.

Cô nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, hỏi: “ Đã muốn thế này sao anh còn chưa ngủ?”

Du Thần Ích không trả lời cô…, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Văn Hinh, thấy cô chột dạ, rồi lại cúi đầu.

Kì lạ, rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao phải chột dạ, lại có cảm giác dường như mình đã làm sai chuyện gì vậy.

Thấy cô cúi thấp đầu xuống, đột nhiên Du Thần Ích khẽ than nhẹ một tiếng, thanh âm của hắn tràn đầy bất đắc dĩ.

Sau đó, hắn dang tay ôm thật chặt cô vào trong ngực, dịu dàng nói bên tai cô: “ Em yên tâm, về sau tôi sẽ vẫn ở bên cạnh em.” Hắn đương nhiên cũng không tin cô vì gặp ác mộng mà bị hù dọa tới khóc lóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK