Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Lăng đứng một chỗ nghe Văn Hinh và dì Lý nói chuyện…, nhìn biểu tình của cô đầy mê hoặc thêm chút khó hiểu nhìn Văn Hinh và Lăng Hạo Hiên, trong lòng sinh ra một điểm nghi vấn.

“ Văn tiểu thư, chị biết bác sĩ Lăng của chúng tôi ư?” Tiểu Lăng không nhịn được tò mòi mở miệng hỏi Văn Hinh.

Văn hinh nhìn Lăng Hạo Hiên một cái, sau đó hừ một tiếng, nói:

“ Tôi với cậu ấy là bạn từ tiểu học cho đến khi vào đại học, từng ấy năm chúng tôi đều học cùng lớp, cô nói xem tôi có biết cậu ấy hay không?”

"Oa!" Tiểu Lăng nghe thấy cô nói , lập tức tỏ vẻ hưng phấn, hai mắt tỏa sáng ,

“ Vậy chị nhất định biết bác sĩ Lăng bận rất nhiều việc, chị có biết bác sĩ lăng anh ấy…”

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

"Tiểu Lăng, cô làm việc hay là tới đây nói chuyện bát quái?” Lăng Hạo Hiên đột nhiên xụ mặt xuống, khiến Tiểu lăng lập tức ngậm miệng lại.

Tiểu Lăng liếc mắt nhìn sắc mặt Lăng Hạo Hiên hết sức dọa người, nghĩ bụng thì ra là một người vẫn khiêm tốn như bác sĩ Lăng mà nổi giận, bộ dạng cũng dọa người như vậy, lúc này cô cũng không dám nói gì nữa.

"Văn tiểu thư, chúng ta tiêm thuốc thôi." Cô nói xong liền cầm cái kim tiêm lên, hút thuốc nước, thử lại xem kim tiêm có thông hay không. Động tác nhìn vô cùng chuyên nghiệp, không hề tỏ ra là một y tá mới vào nghề.Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

Văn hinh vừa nhìn thấy kim tiêm liền sợ hãi , cô quay đầu lại nhìn chằm chằm Lăng Hạo Hiên, ương bướng nói:

“ Tôi không có bệnh, tôi không muốn tiêm thuốc!”

Lúc này, dì Lý đi tới bên cạnh khuyên nhủ:

“ Văn Hinh à, chịu khó tiêm thuốc đi, bác sĩ Lăng cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi.”

“ Cậu ta nhất định là cố ý trả thù cháu!”

Văn Hinh vẫn như cũ không chịu tiêm thuốc, cuối cùng phải nhờ dì Lý và Tiểu Lăng hợp lực lại, Tiểu lăng rốt cuộc cũng thành công tiêm thuốc xong cho Văn Hinh.

Văn hinh uẫn huận nhìn chằm chằm Lăng Hạo Hiên đang nợ nụ cười đẩy giảo hoạt, cắn răng nghiến lợi nói:

“Lăng Hạo Hiên, cậu nhớ kĩ cho tôi!”

“ Mình vẫn luôn nhớ tới cậu!”

Lăng Hạo Hiên cười nói, sau đó chuẩn bị cùng Tiểu Lăng rời phòng bệnh, đi được hai bước anh lại dừng lại, xuay người nhìn Văn Hinh, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hết sức nặng nề nói:

“ Trong khoảng thời gian này cậu phải yên trí ở chỗ này dưỡng bệnh, chuyện khác, tớ sẽ lo toàn bộ giúp cậu.”

Chờ Lăng Hạo Hiên và Tiểu Lăng rời đi, Văn Hinh vẫn còn đang suy nghĩ Lăng Hạo Hiên nói như thế là có ý gì, anh sẽ giúp cô giải quyết toàn bộ vấn đề sao?

Cô có vấn đề gì cần anh phải giải quyết a?

Đột nhiên, cô nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

Chẳng lẽ, anh muốn giúp cô trả khoản nợ kia?

Đây không phải là ít tiền nha, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để trả đây?

Nghĩ đến đây, cô lập tức trở nên nóng vội, muốn đi tìm Lăng Hạo Hiên. Vừa lúc thấy dì Lý mang nước nóng đi vào, thấy Văn Hinh đang xuống giường, lập tức luốn cuống hỏi:

“ sao cháu lại xuống giường? Mau lên giường nằm đi!”

" Cháu đi tìm bác sĩ Lăng, cháu có việc muốn hỏi cậu ấy.” Văn Hinh không để ý dì Lý ngăn cản mình, cố ý rời khỏi phòng bệnh. Hai người mặc áo đen vẫn canh giữ trước cửa phòng bệnh thấy thế, lập tức đi theo sau cô, Văn Hinh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn họ một cái, sau đó coi họ như không khí mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK